Lúc trước, Thục phi còn được Văn đế sủng ái thì vẫn có thể thổi gió bên tai ông ấy.
Nhưng sự việc xảy ra ngày hôm qua đã làm nàng ta bị liên lụy, nàng ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng thái độ của Văn đế đối với bản thân lạnh nhạt hơn nhiều.
Nếu tình trạng này cứ kéo dài e rằng nàng ta sẽ bị thất sủng mất. "Haizz!"
Từ Phủ Thực nghiêm mặt thở dài: "Tình huống hiện tại của Lệ Nhi đúng là không tốt, Lệ Nhi phải làm gì đó để dỗ Thánh thượng vui vẻ mới được..."
"Haizz!" "Quan trọng là phải làm sao?"
Vân Lệ nghiến răng nói: "Ngươi cảm thấy ta nên làm gì mới khiến phụ hoàng vui?"
Nói nhảm, chẳng lẽ hắn ta không muốn dỗ phụ hoàng vui hay sao?
Nhưng bây giờ hắn ta không nắm bắt được tâm trạng của Văn đế nên không biết phải làm gì. Hiện giờ hắn ta làm gì cũng sợ bị Văn đế đánh.
Vân Lệ chỉ sợ đến lúc đó chẳng những không làm Văn đế vui mà còn bị chịu thêm một trận đòn.
Nếu cứ lặp lại vài lần như thế, hắn ta sẽ bị đánh thành kẻ tàn phế mất!
'Từ Thực Phủ ngẫm nghĩ vài giây rồi nói: "Thứ nhất, ngài không được gây chuyện với Vân Hạc, không chỉ vậy, ngài còn phải đối xử với hắn thật tốt!"
"Cái gì?"
Nghe vậy, Vân Lệ lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: 'Mấy chuyện xui xẻo xảy ra trên người ta có chuyện nào không liên quan đến Vân Hạc đâu hả? Mới hôm qua thôi, rõ ràng phụ hoàng đã thả con khốn kia đi vậy mà Vân Hạc còn gài bẫy. ta! Nếu không vì tên chó chết đó, sao ta lại thảm hại như thế, vậy mà ngươi còn muốn ta đối xử tốt với hắn sao?"
Vừa nhắc đến Vân Hạc là Vân Lệ lại tức giận.
Vốn dĩ ngày hôm qua hắn ta có thể bình an vô sự, ai ngờ tên chó chết kia lại nhắc đến chuyện cá cược, khiến hắn ta ăn một trận đòn.
Vân Lệ nghỉ ngờ rằng hôm qua Vân Hạc cố tình gài bẫy hắn ta. 'Tên chó chết kia không phải người tốt lành gì!
Thoạt nhìn bề ngoài hắn rất hèn nhát nhưng bên trong lại có rất nhiều thủ đoạn hãm hại người khác.
Hiện giờ Vân Hạc sắp rời khỏi Hoàng thành, nếu hắn ta không tìm Vân Hạc báo thù e rằng sẽ không còn cơ hội nữa.
"Ngài gấp gáp gì chứ?"
Từ Thực Phủ trợn mắt liếc hắn ta, tức giận nói: "Chuyện Vân Hạc phải tới Sóc Bắc đã được ấn định, hiện giờ là lúc Văn đế luyến tiếc hắn nhất, nếu ngài gây sự với Vân Hạc thì không hay chút nào. Bây giờ chỉ có cách đối xử tốt với Vân Hạc mới để lại ấn tượng tốt với Thánh thượng."
Từ Thực Phủ kiên nhẫn phân tích cho Vân Lệ mặt lợi và mặt hại.
Lúc này đây, Văn Đế rất bất mãn với Vân Lệ.
Vả lại, Vân Hạc sắp đi Sóc Bắc, cho nên hiện giờ Văn đế rất quan tâm đến Vân Hạc.
Nếu Vân Lệ nhằm vào Vân Hạc ngay lúc này, rõ ràng là tự tìm đường chết!
Sau khi suy nghĩ kỹ về lời Từ Thực Phủ nói, Vân Hạc miễn cường gật đầu: "Được rồi! Ta sẽ nhẫn nại với tên chó chết kia một thời gian!"
Thấy hắn ta đồng ý, Từ Thực Phủ gật đầu và nói ngài có thể làm cho những Hoàng tử khác gây chuyện với Vân Hạc, như vậy ngài vừa có thể mượn tay bọn họ báo thù cho mình vừa khiến những Hoàng tử khác lưu lại ấn tượng xấu trước mặt Thánh thượng. Vậy chẳng phải là một công đôi việc hay sao?”
'Tất nhiên nếu có cơ hội,
Vân Lệ ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Không tồi!"
Như vậy hắn ta vừa báo được thù lại có thể giảm bớt đối thủ cạnh tranh, cớ gì không làm chứ!
"Gòn ngài nữa." Từ Thực Phủ nhìn về phía Thục phi và nói: "Sau khi hồi cũng, ngài phải thành tâm cầu phúc cho Vân Hạc mỗi ngày, mặc kệ Thánh thượng có nhìn thấy hay không ngài cũng phải làm."
"Bổn cung phải cầu phúc cho Vân Hạc?"
Thục phi thở hổn hển: "Bổn cũng còn muốn giết hắn nữa đấy!"
Nghe vậy, Từ Thực Phủ tức tới mức muốn dậm chân: "Vấn đề bây giờ không phải là ngài có muốn giúp Vân Hạc hay không, mà vấn đề là chúng ta phải làm gì để Thánh thượng thay đổi cách nhìn với Lệ Nhi. Theo ngài, tìm Vân Hạc báo thù cho Lệ Nhi quan trọng hay vị trí Thái tử quan trọng hơn?”
Thấy Từ Thực Phủ nổi giận, Thục Phi lập tức im lặng.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng giữa lợi và hại, Thục phi mới miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng sự việc xảy ra ngày hôm qua đã làm nàng ta bị liên lụy, nàng ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng thái độ của Văn đế đối với bản thân lạnh nhạt hơn nhiều.
Nếu tình trạng này cứ kéo dài e rằng nàng ta sẽ bị thất sủng mất. "Haizz!"
Từ Phủ Thực nghiêm mặt thở dài: "Tình huống hiện tại của Lệ Nhi đúng là không tốt, Lệ Nhi phải làm gì đó để dỗ Thánh thượng vui vẻ mới được..."
"Haizz!" "Quan trọng là phải làm sao?"
Vân Lệ nghiến răng nói: "Ngươi cảm thấy ta nên làm gì mới khiến phụ hoàng vui?"
Nói nhảm, chẳng lẽ hắn ta không muốn dỗ phụ hoàng vui hay sao?
Nhưng bây giờ hắn ta không nắm bắt được tâm trạng của Văn đế nên không biết phải làm gì. Hiện giờ hắn ta làm gì cũng sợ bị Văn đế đánh.
Vân Lệ chỉ sợ đến lúc đó chẳng những không làm Văn đế vui mà còn bị chịu thêm một trận đòn.
Nếu cứ lặp lại vài lần như thế, hắn ta sẽ bị đánh thành kẻ tàn phế mất!
'Từ Thực Phủ ngẫm nghĩ vài giây rồi nói: "Thứ nhất, ngài không được gây chuyện với Vân Hạc, không chỉ vậy, ngài còn phải đối xử với hắn thật tốt!"
"Cái gì?"
Nghe vậy, Vân Lệ lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: 'Mấy chuyện xui xẻo xảy ra trên người ta có chuyện nào không liên quan đến Vân Hạc đâu hả? Mới hôm qua thôi, rõ ràng phụ hoàng đã thả con khốn kia đi vậy mà Vân Hạc còn gài bẫy. ta! Nếu không vì tên chó chết đó, sao ta lại thảm hại như thế, vậy mà ngươi còn muốn ta đối xử tốt với hắn sao?"
Vừa nhắc đến Vân Hạc là Vân Lệ lại tức giận.
Vốn dĩ ngày hôm qua hắn ta có thể bình an vô sự, ai ngờ tên chó chết kia lại nhắc đến chuyện cá cược, khiến hắn ta ăn một trận đòn.
Vân Lệ nghỉ ngờ rằng hôm qua Vân Hạc cố tình gài bẫy hắn ta. 'Tên chó chết kia không phải người tốt lành gì!
Thoạt nhìn bề ngoài hắn rất hèn nhát nhưng bên trong lại có rất nhiều thủ đoạn hãm hại người khác.
Hiện giờ Vân Hạc sắp rời khỏi Hoàng thành, nếu hắn ta không tìm Vân Hạc báo thù e rằng sẽ không còn cơ hội nữa.
"Ngài gấp gáp gì chứ?"
Từ Thực Phủ trợn mắt liếc hắn ta, tức giận nói: "Chuyện Vân Hạc phải tới Sóc Bắc đã được ấn định, hiện giờ là lúc Văn đế luyến tiếc hắn nhất, nếu ngài gây sự với Vân Hạc thì không hay chút nào. Bây giờ chỉ có cách đối xử tốt với Vân Hạc mới để lại ấn tượng tốt với Thánh thượng."
Từ Thực Phủ kiên nhẫn phân tích cho Vân Lệ mặt lợi và mặt hại.
Lúc này đây, Văn Đế rất bất mãn với Vân Lệ.
Vả lại, Vân Hạc sắp đi Sóc Bắc, cho nên hiện giờ Văn đế rất quan tâm đến Vân Hạc.
Nếu Vân Lệ nhằm vào Vân Hạc ngay lúc này, rõ ràng là tự tìm đường chết!
Sau khi suy nghĩ kỹ về lời Từ Thực Phủ nói, Vân Hạc miễn cường gật đầu: "Được rồi! Ta sẽ nhẫn nại với tên chó chết kia một thời gian!"
Thấy hắn ta đồng ý, Từ Thực Phủ gật đầu và nói ngài có thể làm cho những Hoàng tử khác gây chuyện với Vân Hạc, như vậy ngài vừa có thể mượn tay bọn họ báo thù cho mình vừa khiến những Hoàng tử khác lưu lại ấn tượng xấu trước mặt Thánh thượng. Vậy chẳng phải là một công đôi việc hay sao?”
'Tất nhiên nếu có cơ hội,
Vân Lệ ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Không tồi!"
Như vậy hắn ta vừa báo được thù lại có thể giảm bớt đối thủ cạnh tranh, cớ gì không làm chứ!
"Gòn ngài nữa." Từ Thực Phủ nhìn về phía Thục phi và nói: "Sau khi hồi cũng, ngài phải thành tâm cầu phúc cho Vân Hạc mỗi ngày, mặc kệ Thánh thượng có nhìn thấy hay không ngài cũng phải làm."
"Bổn cung phải cầu phúc cho Vân Hạc?"
Thục phi thở hổn hển: "Bổn cũng còn muốn giết hắn nữa đấy!"
Nghe vậy, Từ Thực Phủ tức tới mức muốn dậm chân: "Vấn đề bây giờ không phải là ngài có muốn giúp Vân Hạc hay không, mà vấn đề là chúng ta phải làm gì để Thánh thượng thay đổi cách nhìn với Lệ Nhi. Theo ngài, tìm Vân Hạc báo thù cho Lệ Nhi quan trọng hay vị trí Thái tử quan trọng hơn?”
Thấy Từ Thực Phủ nổi giận, Thục Phi lập tức im lặng.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng giữa lợi và hại, Thục phi mới miễn cưỡng gật đầu.
/231
|