Vậy nên mới không mang con mồi trở về!
Lợi hại lắm!
Nhiều hoàng tử trưởng thành như vậy mà chỉ có hắn nhìn ra vấn đề!
Cái này, bọn họ thật sự phải đợi xem diễn.
Lúc này, Văn đế rốt cuộc đứng lên lần nữa.
Nhưng Văn đế chưa vội vã xử lý Vân Lệ, mà lập tức đi đến trước mặt lão Bát
đang kinh sợ quỳ trên mặt đất, mặt lạnh lùng nói: “Ngươi cũng giỏi lắm! Còn nhỏ tuổi không học giỏi, bản lĩnh dùng thủ đoạn gian dối lại học bằng sạch!”
“Nhi thần... Nhi thần tội đáng chết vạn lần, thỉnh phụ hoàng ban tội!”
Lão Bát quỳ rạp trên đất, cả người không kiềm được run rẩy, đến cả giọng nói cũng kèm theo tiếng thút thít.
Dù hắn có học người khác chơi tâm kế đến cỡ nào thì chung quy vẫn chỉ là đứa trẻ.
Giờ phút này Văn đế tức giận, hai người lập tức sợ tới mức nước mắt lưng tròng.
“Tội đáng chết vạn lần?” Văn đế đột nhiên cất cao giọng, mặt đầy vẻ lạnh lùng nhìn lướt qua năm hoàng tử đang quỳ trên đất: “Trãm lại muốn ban chết toàn bộ cho đám hỗn
trướng các ngươi! Là ai cho các ngươi gan chó dám lừa cả trẫm như vậy?”
Văn đế chợt bùng nổ khiến mọi người sợ tới mức không dám thở mạnh dù một hơi.
Năm hoàng tử đều vùi đầu thật thấp, căn bản không dám nói tiếp. “Thị vệ của lão lục với lão cửu lăn hết ra đây cho trâm!”
Nhưng vào lúc này, đầu giáo của Văn đế lại nhắm ngay đám thị vệ của Vân Hạc và Cửu hoàng tử.
Đám người Cao Hợp hơi ngơ ngác, kinh sợ chạy ra. “Tham kiến Thánh Thượng...”
Lòng mọi người tràn đầy bất an, không biết rốt cuộc Văn đế có ý gì.
“Trẫm hỏi các ngươi, lão Lục và lão Cửu có nhìn thấy những con mồi bị bắn chết đó không?”
Văn đế nhìn lướt qua đám người Cao Hợp, lạnh giọng dò hỏi.
“Thấy... Thấy được.”
“Thấy được vài con...”
Mấy người trả lời thật cẩn thận.
Văn đế hỏi lại: “Thế tại sao bọn họ không mang mấy con mồi kia về?”
Cao Hợp thoáng suy tư, thật cẩn thận trả lời: “Lục điện hạ và Lục hoàng tử phi nói, không phải con mồi bọn họ bắn chết, bọn họ... Không cần.”
Văn đế thoáng trầm ngâm, lại nổi giận đùng đùng dò hỏi mấy tên thị vệ: “Là lão Lục không muốn mang về hay là Lục hoàng tử phi không cho hắn mang?”
Đối mặt với sự chất vấn của Văn đế, mấy người thoáng do dự, lúc này mới mở miệng.
“Lục điện hạ và Lục hoàng tử phi đều không muốn mang”
“Lục hoàng tử phi còn khen Lục điện hạ, nói tuy rằng ngài ấy... Tuy rằng tài bắn cung của ngài ấy dở tệ, nhưng tốt xấu còn có... còn có cốt khí.”
“Đúng vậy...”
Những người này vẫn rất thông minh.
Lợi hại lắm!
Nhiều hoàng tử trưởng thành như vậy mà chỉ có hắn nhìn ra vấn đề!
Cái này, bọn họ thật sự phải đợi xem diễn.
Lúc này, Văn đế rốt cuộc đứng lên lần nữa.
Nhưng Văn đế chưa vội vã xử lý Vân Lệ, mà lập tức đi đến trước mặt lão Bát
đang kinh sợ quỳ trên mặt đất, mặt lạnh lùng nói: “Ngươi cũng giỏi lắm! Còn nhỏ tuổi không học giỏi, bản lĩnh dùng thủ đoạn gian dối lại học bằng sạch!”
“Nhi thần... Nhi thần tội đáng chết vạn lần, thỉnh phụ hoàng ban tội!”
Lão Bát quỳ rạp trên đất, cả người không kiềm được run rẩy, đến cả giọng nói cũng kèm theo tiếng thút thít.
Dù hắn có học người khác chơi tâm kế đến cỡ nào thì chung quy vẫn chỉ là đứa trẻ.
Giờ phút này Văn đế tức giận, hai người lập tức sợ tới mức nước mắt lưng tròng.
“Tội đáng chết vạn lần?” Văn đế đột nhiên cất cao giọng, mặt đầy vẻ lạnh lùng nhìn lướt qua năm hoàng tử đang quỳ trên đất: “Trãm lại muốn ban chết toàn bộ cho đám hỗn
trướng các ngươi! Là ai cho các ngươi gan chó dám lừa cả trẫm như vậy?”
Văn đế chợt bùng nổ khiến mọi người sợ tới mức không dám thở mạnh dù một hơi.
Năm hoàng tử đều vùi đầu thật thấp, căn bản không dám nói tiếp. “Thị vệ của lão lục với lão cửu lăn hết ra đây cho trâm!”
Nhưng vào lúc này, đầu giáo của Văn đế lại nhắm ngay đám thị vệ của Vân Hạc và Cửu hoàng tử.
Đám người Cao Hợp hơi ngơ ngác, kinh sợ chạy ra. “Tham kiến Thánh Thượng...”
Lòng mọi người tràn đầy bất an, không biết rốt cuộc Văn đế có ý gì.
“Trẫm hỏi các ngươi, lão Lục và lão Cửu có nhìn thấy những con mồi bị bắn chết đó không?”
Văn đế nhìn lướt qua đám người Cao Hợp, lạnh giọng dò hỏi.
“Thấy... Thấy được.”
“Thấy được vài con...”
Mấy người trả lời thật cẩn thận.
Văn đế hỏi lại: “Thế tại sao bọn họ không mang mấy con mồi kia về?”
Cao Hợp thoáng suy tư, thật cẩn thận trả lời: “Lục điện hạ và Lục hoàng tử phi nói, không phải con mồi bọn họ bắn chết, bọn họ... Không cần.”
Văn đế thoáng trầm ngâm, lại nổi giận đùng đùng dò hỏi mấy tên thị vệ: “Là lão Lục không muốn mang về hay là Lục hoàng tử phi không cho hắn mang?”
Đối mặt với sự chất vấn của Văn đế, mấy người thoáng do dự, lúc này mới mở miệng.
“Lục điện hạ và Lục hoàng tử phi đều không muốn mang”
“Lục hoàng tử phi còn khen Lục điện hạ, nói tuy rằng ngài ấy... Tuy rằng tài bắn cung của ngài ấy dở tệ, nhưng tốt xấu còn có... còn có cốt khí.”
“Đúng vậy...”
Những người này vẫn rất thông minh.
/231
|