Mắt thấy sắc mặt Vân Lệ không thích hợp, các hoàng tử khác vội vàng duỗi cổ nhìn về phía chiếc hộp trong tay Vân Lệ.
Khi nhìn thấy bảo vật trong hộp, tất cả các hoàng tử đều sửng sốt.
Bên trong chiếc hộp này rõ ràng là một cành mận gai phẩm chất vàng to bằng ngón tay cái!
Bảo vật ư????
Đây là bảo vật mà Văn đế đã nói?
Nhầm lẫn gì đó rồi phải không?
“To gan!”
Khi mọi người ở đây còn đang ngơ ngác, Thục phi lạnh lùng quát: “Mục
Thuận, lập tức gọi người nghiêm tra, xem thử rốt cuộc là tên nào to gan dám lén tráo đổi bảo vật trong chiếc hộp này!”
Mục Thuận chỉ hơi khom người không nói gì. “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Thục phi tức giận trừng mắt nhìn Mục Thuận. “Không cần tra xét!”
Cuối cùng Văn đế cũng lạnh nhạt mở miệng: “Bảo vật trong hộp này vốn chính là nó!”
Bùm! Giọng Văn đế vừa dứt, hiện trường tức khắc lặng ngắt như tờ. Đây là bảo vật mà Văn đế đã nói đó ư?
Nhưng chẳng phải đây chỉ là một cành mận gai phẩm chất vàng bình thường thôi sao?
Vân Lệ cũng hoàn toàn ngây người, bàn tay nâng chiếc hộp bắt đầu run lên.
Hắn ta đã nhận ra điều không đúng!
“Lão Tam, ngươi cũng thật có bản lĩnh thật đấy!”
Văn đế hơi ngước mắt, mặt không khỏi giật giật: “Năm ngày trước trãm đã sai người thanh trừng khu vực săn bắn Nam Uyển, hôm nay sau khi hừng đông mới sai người ném vài con mồi bị bắn chết vào khu Nam Uyển!”
“Bọn họ không ném con gấu nào vào, thế mà ngươi lại săn được gấu!”
“Trẫm cũng lấy làm lạ, gấu ngươi săn được từ đâu ra?”
Gì cơ?
Vài ngày trước đó Nam Uyển đã bị thanh trừng rồi á?
Mấy con mồi bị bắn chết này đều do Văn đế sai người ném vào?
Chứ không phải trúng mũi tên của mấy người khác rồi chạy vào một chỗ chết ngắc sao?
Tại sao lại như vậy? Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ đây!
Giờ khắc này, trừ Vân Hạc ra, mấy hoàng tử ngoại trừ lão Cửu đều bắt đầu hoảng loạn.
Trán Vân Lệ càng ứa ra mồ hôi lạnh, “Bụp” một tiếng quỳ xuống đất, đôi tay run rẩy nâng hộp, kêu rên nói: “Nhi thần có tội, thỉnh phụ hoàng ban tội!
“Bụp, bụp...”
'Theo Vân Lệ quỳ xuống, hoàng tử và bọn họ thị vệ có được con mồi cũng lần lượt quỳ xuống theo.
Nhìn số hoàng tử quỳ đầy đất, tim Thẩm Hinh đập bình bịch, ngây ngốc nhìn về phía Vân Hạc.
Giờ phút này, nỗi lòng Thẩm Hinh cực kỳ phức tạp. Vừa có khiếp sợ cũng có vui sướng, còn có một chút áy náy.
Nếu không nhờ Vân Hạc kiên trì không để bọn họ dùng thủ đoạn gian dối, bọn họ cũng phải xui xẻo!
Diệp Tử lặng lẽ nhìn Vân Hạc đang vô cùng điềm nhiên kia, trong lòng hiểu rõ. Vân Hạc đã sớm nhìn ra đây là cái bẫy do Văn đế tạo ra!
Khi nhìn thấy bảo vật trong hộp, tất cả các hoàng tử đều sửng sốt.
Bên trong chiếc hộp này rõ ràng là một cành mận gai phẩm chất vàng to bằng ngón tay cái!
Bảo vật ư????
Đây là bảo vật mà Văn đế đã nói?
Nhầm lẫn gì đó rồi phải không?
“To gan!”
Khi mọi người ở đây còn đang ngơ ngác, Thục phi lạnh lùng quát: “Mục
Thuận, lập tức gọi người nghiêm tra, xem thử rốt cuộc là tên nào to gan dám lén tráo đổi bảo vật trong chiếc hộp này!”
Mục Thuận chỉ hơi khom người không nói gì. “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Thục phi tức giận trừng mắt nhìn Mục Thuận. “Không cần tra xét!”
Cuối cùng Văn đế cũng lạnh nhạt mở miệng: “Bảo vật trong hộp này vốn chính là nó!”
Bùm! Giọng Văn đế vừa dứt, hiện trường tức khắc lặng ngắt như tờ. Đây là bảo vật mà Văn đế đã nói đó ư?
Nhưng chẳng phải đây chỉ là một cành mận gai phẩm chất vàng bình thường thôi sao?
Vân Lệ cũng hoàn toàn ngây người, bàn tay nâng chiếc hộp bắt đầu run lên.
Hắn ta đã nhận ra điều không đúng!
“Lão Tam, ngươi cũng thật có bản lĩnh thật đấy!”
Văn đế hơi ngước mắt, mặt không khỏi giật giật: “Năm ngày trước trãm đã sai người thanh trừng khu vực săn bắn Nam Uyển, hôm nay sau khi hừng đông mới sai người ném vài con mồi bị bắn chết vào khu Nam Uyển!”
“Bọn họ không ném con gấu nào vào, thế mà ngươi lại săn được gấu!”
“Trẫm cũng lấy làm lạ, gấu ngươi săn được từ đâu ra?”
Gì cơ?
Vài ngày trước đó Nam Uyển đã bị thanh trừng rồi á?
Mấy con mồi bị bắn chết này đều do Văn đế sai người ném vào?
Chứ không phải trúng mũi tên của mấy người khác rồi chạy vào một chỗ chết ngắc sao?
Tại sao lại như vậy? Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ đây!
Giờ khắc này, trừ Vân Hạc ra, mấy hoàng tử ngoại trừ lão Cửu đều bắt đầu hoảng loạn.
Trán Vân Lệ càng ứa ra mồ hôi lạnh, “Bụp” một tiếng quỳ xuống đất, đôi tay run rẩy nâng hộp, kêu rên nói: “Nhi thần có tội, thỉnh phụ hoàng ban tội!
“Bụp, bụp...”
'Theo Vân Lệ quỳ xuống, hoàng tử và bọn họ thị vệ có được con mồi cũng lần lượt quỳ xuống theo.
Nhìn số hoàng tử quỳ đầy đất, tim Thẩm Hinh đập bình bịch, ngây ngốc nhìn về phía Vân Hạc.
Giờ phút này, nỗi lòng Thẩm Hinh cực kỳ phức tạp. Vừa có khiếp sợ cũng có vui sướng, còn có một chút áy náy.
Nếu không nhờ Vân Hạc kiên trì không để bọn họ dùng thủ đoạn gian dối, bọn họ cũng phải xui xẻo!
Diệp Tử lặng lẽ nhìn Vân Hạc đang vô cùng điềm nhiên kia, trong lòng hiểu rõ. Vân Hạc đã sớm nhìn ra đây là cái bẫy do Văn đế tạo ra!
/231
|