Nói xong, Chương Hư chỉ mấy bức chữ treo ngay chỗ hành lang: “Những cái kia chính là thơ những tài tử chó má kia để lại, chỉ có bài thơ hay nhất trong hội thi thơ mỗi tháng mới có thể treo ở đây.”
“Vậy chất lượng của bài thơ này do ai bình phẩm?” Vân Hạc lại hỏi.
Chương Hư trả lời: “Hoa khôi Quần Phương Uyển, Diệu Âm.”
“Hả?” Vân Hạc ngạc nhiên.
Để hoa khôi này đánh giá chất lượng bài thơ?
Đây cũng mẹ nó tùy tiện quá rồi.
Chương Hư nhìn ra được sự nghỉ ngờ của Vân Hạc, lập tức giải thích với Vân Hạc.
Tuy Diệu Âm này là nữ tử thanh lâu, nhưng lại bán nghệ không bán thân.
Diệu Âm chẳng những đẹp như tiên nữ, giỏi ca múa, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, càng không gì không giỏi, là tài nữ kiêm mỹ nữ hàng thật.
Chính là vì như thế, Diệu Âm mới được văn nhân nhã sĩ theo đuổi.
Cho dù nàng bán nghệ không bán thân, rất nhiều người cũng có thể vinh hạnh khi trở thành khách quý của nàng.
Mỗi lần tới hội thi thơ, đều là Diệu Âm ra đề, mọi người làm thơ.
Thứ như thi từ ca phú này hay hay dở, thật ra trong lòng mọi người ít nhiều có cân nhắc, tuy rằng cuối cùng là Diêu Âm đánh giá bài thơi nào hay nhất, nhưng thật ra mọi người đều đang đánh giá.
Nghe Chương Hư giải thích xong, Vân Hạc không khỏi kinh ngạc.
Diệu Âm này còn là sao nữ đỉnh lưu của triều Đại Càn?
Lúc hai người nói chuyện, những người đến tham gia hội thơ cũng lần lượt ra trận.
Chẳng những có thanh niên tài tuấn, còn có không ít văn nhân nhã sĩ tuổi trung niên.
Hai người Vân Hạc và Chương Hư thích thể hiện ngồi ở vị trí bắt mắt nhất lầu hai, bên cạnh còn có một bầy oanh oanh yến yến hầu hạ, mọi người muốn không ý đến bọn họ cũng khó.
Nhìn hai người hưởng thụ mười mấy mỹ nhân phục vụ, mọi người vội ném tới ánh mắt ghen tị.
Đương nhiên cũng không thiếu một vài ánh mắt khinh bỉ.
Có điều mọi ánh mắt đến chỗ Chương Hư đều được xem như là ghen ghét.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Lưu công tử, chiêu này của ngươi thực sự rất cao! Ngươi nhìn đám tài tử chó mày kia, bây giờ chắc chắn ghen chết chúng ta...” Chương Hư cười ha ha, mắt cũng sắp híp lại. Hắn ta muốn cảm giác này đâu.
Tài tử thì sao? Còn không phải chỉ có phần trơ mắt nhìn bọn họ hưởng thu?
“Khiêm tốn tí” Vân Hạc u ám nhìn về phía Chương Hư: “Coi chừng bọn họ xông lên đánh ngươi.”
Chương Hư hờ hững, còn thuận tay ôm một nữ tử vào ngực, vừa trêu chọc nữ tử vừa hưởng thự được nữ tử bên cạnh đút cho ăn.
Dáng vẻ kia vô cùng gợi đòn.
“Ð, đây không phải là cháu trai ngu dốt của Chương Các lão à? Ngươi cũng xứng tới tham gia hội thơ?”
“Huynh đài, ngươi nhận lầm người à? Chương Các lão là văn nhân đứng đầu triều ta, học vấn thông suốt cổ kim, cháu trai lão nhân gia sao lại ngu dốt chứ?”
“Ha ha, hẳn ta thật sự như vậy mài! Gia đình giàu có thì cũng phải có một cái hố xí chứ nhỉ?”
“Trước mắt bao người vậy mà lỗ mãng như thế, quả thật sỉ nhục mà...” Dưới lầu rất nhanh đã có người nhận ra Chương Hư.
Trong lời nói này đương nhiên không thể thiếu phần nói móc chế giễu Chương Hư.
Nghe được giọng nói truyền đến từ dưới lầu, Chương Hư phất tay với nữ tử bên cạnh như một đại gia: “Đi, đi xem thử con chó nào đang sủa bậy, thưởng cho. bọn họ một bàn thịt, bảo hắn ta đừng sủa nữa...”
Chương Hư cố ý nói lớn, để người dưới lầu nghe rõ ràng.
Nghe lời Chương Nói, không ít người dưới lâu đều bị chọc tức đến nghiến răng.
Nhìn dáng vẻ những người dưới lầu kia, Chương Hư càng đắc ý cười to, càng khiến nhiều người ném ánh mắt khinh bỉ tới hơn.
“Leng keng..” Nhưng đúng lúc này, trong Quần Phương Uyển bỗng nhiên vang lên tiếng đàn véo von.
Lúc tiếng đàn vang lên, hiện trường lập tức yên tĩnh. Nương theo tiếng đàn du dương, không ít người lộ ra vẻ mặt say mê.
Vân Hạc cũng không hiểu nhiều về âm luật, đàn này đánh có hay không, hắn cũng không thể nhận xét, nhưng tiếng đàn này nghe ngược lại rất thoải mái.
Đánh xong một khúc, lúc mọi người vẫn còn trong âm hưởng của tiếng đàn, một nữ tử che mặt chậm rãi đi từ sau đình ra tới chiếc bàn được dựng tạm thời dưới lầu...
“Vậy chất lượng của bài thơ này do ai bình phẩm?” Vân Hạc lại hỏi.
Chương Hư trả lời: “Hoa khôi Quần Phương Uyển, Diệu Âm.”
“Hả?” Vân Hạc ngạc nhiên.
Để hoa khôi này đánh giá chất lượng bài thơ?
Đây cũng mẹ nó tùy tiện quá rồi.
Chương Hư nhìn ra được sự nghỉ ngờ của Vân Hạc, lập tức giải thích với Vân Hạc.
Tuy Diệu Âm này là nữ tử thanh lâu, nhưng lại bán nghệ không bán thân.
Diệu Âm chẳng những đẹp như tiên nữ, giỏi ca múa, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, càng không gì không giỏi, là tài nữ kiêm mỹ nữ hàng thật.
Chính là vì như thế, Diệu Âm mới được văn nhân nhã sĩ theo đuổi.
Cho dù nàng bán nghệ không bán thân, rất nhiều người cũng có thể vinh hạnh khi trở thành khách quý của nàng.
Mỗi lần tới hội thi thơ, đều là Diệu Âm ra đề, mọi người làm thơ.
Thứ như thi từ ca phú này hay hay dở, thật ra trong lòng mọi người ít nhiều có cân nhắc, tuy rằng cuối cùng là Diêu Âm đánh giá bài thơi nào hay nhất, nhưng thật ra mọi người đều đang đánh giá.
Nghe Chương Hư giải thích xong, Vân Hạc không khỏi kinh ngạc.
Diệu Âm này còn là sao nữ đỉnh lưu của triều Đại Càn?
Lúc hai người nói chuyện, những người đến tham gia hội thơ cũng lần lượt ra trận.
Chẳng những có thanh niên tài tuấn, còn có không ít văn nhân nhã sĩ tuổi trung niên.
Hai người Vân Hạc và Chương Hư thích thể hiện ngồi ở vị trí bắt mắt nhất lầu hai, bên cạnh còn có một bầy oanh oanh yến yến hầu hạ, mọi người muốn không ý đến bọn họ cũng khó.
Nhìn hai người hưởng thụ mười mấy mỹ nhân phục vụ, mọi người vội ném tới ánh mắt ghen tị.
Đương nhiên cũng không thiếu một vài ánh mắt khinh bỉ.
Có điều mọi ánh mắt đến chỗ Chương Hư đều được xem như là ghen ghét.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Lưu công tử, chiêu này của ngươi thực sự rất cao! Ngươi nhìn đám tài tử chó mày kia, bây giờ chắc chắn ghen chết chúng ta...” Chương Hư cười ha ha, mắt cũng sắp híp lại. Hắn ta muốn cảm giác này đâu.
Tài tử thì sao? Còn không phải chỉ có phần trơ mắt nhìn bọn họ hưởng thu?
“Khiêm tốn tí” Vân Hạc u ám nhìn về phía Chương Hư: “Coi chừng bọn họ xông lên đánh ngươi.”
Chương Hư hờ hững, còn thuận tay ôm một nữ tử vào ngực, vừa trêu chọc nữ tử vừa hưởng thự được nữ tử bên cạnh đút cho ăn.
Dáng vẻ kia vô cùng gợi đòn.
“Ð, đây không phải là cháu trai ngu dốt của Chương Các lão à? Ngươi cũng xứng tới tham gia hội thơ?”
“Huynh đài, ngươi nhận lầm người à? Chương Các lão là văn nhân đứng đầu triều ta, học vấn thông suốt cổ kim, cháu trai lão nhân gia sao lại ngu dốt chứ?”
“Ha ha, hẳn ta thật sự như vậy mài! Gia đình giàu có thì cũng phải có một cái hố xí chứ nhỉ?”
“Trước mắt bao người vậy mà lỗ mãng như thế, quả thật sỉ nhục mà...” Dưới lầu rất nhanh đã có người nhận ra Chương Hư.
Trong lời nói này đương nhiên không thể thiếu phần nói móc chế giễu Chương Hư.
Nghe được giọng nói truyền đến từ dưới lầu, Chương Hư phất tay với nữ tử bên cạnh như một đại gia: “Đi, đi xem thử con chó nào đang sủa bậy, thưởng cho. bọn họ một bàn thịt, bảo hắn ta đừng sủa nữa...”
Chương Hư cố ý nói lớn, để người dưới lầu nghe rõ ràng.
Nghe lời Chương Nói, không ít người dưới lâu đều bị chọc tức đến nghiến răng.
Nhìn dáng vẻ những người dưới lầu kia, Chương Hư càng đắc ý cười to, càng khiến nhiều người ném ánh mắt khinh bỉ tới hơn.
“Leng keng..” Nhưng đúng lúc này, trong Quần Phương Uyển bỗng nhiên vang lên tiếng đàn véo von.
Lúc tiếng đàn vang lên, hiện trường lập tức yên tĩnh. Nương theo tiếng đàn du dương, không ít người lộ ra vẻ mặt say mê.
Vân Hạc cũng không hiểu nhiều về âm luật, đàn này đánh có hay không, hắn cũng không thể nhận xét, nhưng tiếng đàn này nghe ngược lại rất thoải mái.
Đánh xong một khúc, lúc mọi người vẫn còn trong âm hưởng của tiếng đàn, một nữ tử che mặt chậm rãi đi từ sau đình ra tới chiếc bàn được dựng tạm thời dưới lầu...
/231
|