“Ôi, Chương công tử, hôm nay là ngọn gió nào thổi ngài tới thế? Mấy ngày không gặp ngài, cô nương chúng ta sắp nhớ ngài đến mức ăn cũng không ngon rồi. Ngài xem tối nay gọi Hồng Nguyệt hay Ngọc Hương?”
Bọn họ vừa tới cửa Quần Phương Uyển đã được tú bà tiếp đãi nhiệt tình.
Vừa nhìn đã biết con hàng Chương Hư này là khách quen của nơi này.
Chương Hư?
Con hàng này tiếp tục chơi như vậy e rằng sẽ càng hư.
“Một hai người sao đủ?” Chương Hư trừng tú bà, khí phách phất tay: “Gọi mười cô nương tới cho bản công tư trước.”
“Hả?” Tú bà hơi sững sờ, thấy đám người Chương Hư bọn họ vừa đủ bốn người thì lập tức hiểu ra, bà ta cười rạng rỡ nói: “Được, không thành vấn đề, vậy
†a gọi bốn cô nương tới.”
“Bản công tử nói mười cô.” Chương Hư tự tin khoát tay: “Còn có vị bằng hữu này của bản công tử, cũng sắp xếp cho hắn mười cô.”
Vân Hạc nghe vậy, xém chút bay qua. Con hàng này thật sự muốn gọi mười cô à? Hắn tưởng hắn là Diệp Vấn hả?
“Ta thì thôi.” Vân Hạc phủi tay, lại nhỏ giọng khuyên: “Ngươi cũng vừa vừa thôi."
“Không được, không được.” Chương Hư hít mũi, nhỏ giọng nói: “Đêm nay ta chính là khiến người ta đỏ mắt.”
Vân Hạc nghe vậy thì lập tức cạn lời.
Tú bà sửng sốt hơn nửa ngày, rốt cuộc lấy lại tinh thần, vội nói với Vân Hạc: ông tử này thật lạ mặt, xưng hô thế nào?”
“Gọi ta Lưu công tử là được.” Vân Hạc khoát tay. Dù sao cũng là một hoàng tử.
Lúc đi dạo thanh lâu vẫn nên khiêm tốn tí. Ấy không đúng, bản thân đang cải trang vi hành. Vân Hạc viện cho mình một cái cớ hoàn mỹ.
Tù bà cũng không nghĩ nhiều như vậy, vẻ mặt áy náy nói: “Chương công tử, Lưu công tử, thật sự ngại quá, đêm nay chúng ta tổ chức hội thi thơ, các cô nương này thật sự...”
Chưa đợi tú bà nói xong, một vạn lượng ngân phiếu của Chương Hư đã đập lên tay bà ta.
Một vạn lượng? Tú bà trợn cả mắt lên. Đợi lấy lại tinh thần, tú bà lập tức kích động la lớn: “Các cô nương, tiếp khách! Chương công tử, Lưu công tử, mời lên phòng số một
chữ thiên trên lầu.”
“Không cần.” Chương Hư khoát tay: “Tìm vị trí dễ thấy trên lầu cho bản công tử, bảo các cô nương tới hầu hạ thật tốt là được! Về phần vị Lưu công tử này...”
“Ngồi bên cạnh ta là được.” Vân Hạc ngắt lời Chương Hư, nghiêm trang nói: “Ta chủ yếu đến xem hội thi thơ.”
“Đúng đúng.” Chương Hư bừng tỉnh hiểu ra gật đầu.
Đã có ngân phiếu mở đường, mọi thứ đều không phải là vấn đề.
Tú bà rất nhanh đã sai người sắp xếp hai ghế nằm thật to trên lầu hai lầu các cho bọn họ, một đám oanh oanh yến yên bưng hoa quả và rượu ngon từ dưới lầu lên.
Hai người cùng một đại gia nằm ở đó một chuyến, uống rượu cũng không cần tự mình ra tay.
Mẹ nó ta yêu chết cổ đại. Vân Hạc thầm cảm khái từ đáy lòng.
Có điều hôm nay e rằng hắn cũng phải trở thành người thích thể hiện trong mắt người khác rồi.
Vân Hạc nhấp một ngụm rượu ngon của nữ tử thanh lâu đưa tới, lại nghiêng. đầu hỏi thăm Chương Hư: “Nói tới đây, đoạt giải nhất hội thi thơ có ích lợi gì?”
“Cũng không nhiều ích lợi lắm.”
Chương Hư bu môi n hỉ có phần thưởng một ngàn lượng bạc, cộng thêm trở thành khách quý của hoa khôi Quần Phương Uyển! Đương nhiên cũng có người đơn thuần đến để so danh, lộ mặt...”
Bọn họ vừa tới cửa Quần Phương Uyển đã được tú bà tiếp đãi nhiệt tình.
Vừa nhìn đã biết con hàng Chương Hư này là khách quen của nơi này.
Chương Hư?
Con hàng này tiếp tục chơi như vậy e rằng sẽ càng hư.
“Một hai người sao đủ?” Chương Hư trừng tú bà, khí phách phất tay: “Gọi mười cô nương tới cho bản công tư trước.”
“Hả?” Tú bà hơi sững sờ, thấy đám người Chương Hư bọn họ vừa đủ bốn người thì lập tức hiểu ra, bà ta cười rạng rỡ nói: “Được, không thành vấn đề, vậy
†a gọi bốn cô nương tới.”
“Bản công tử nói mười cô.” Chương Hư tự tin khoát tay: “Còn có vị bằng hữu này của bản công tử, cũng sắp xếp cho hắn mười cô.”
Vân Hạc nghe vậy, xém chút bay qua. Con hàng này thật sự muốn gọi mười cô à? Hắn tưởng hắn là Diệp Vấn hả?
“Ta thì thôi.” Vân Hạc phủi tay, lại nhỏ giọng khuyên: “Ngươi cũng vừa vừa thôi."
“Không được, không được.” Chương Hư hít mũi, nhỏ giọng nói: “Đêm nay ta chính là khiến người ta đỏ mắt.”
Vân Hạc nghe vậy thì lập tức cạn lời.
Tú bà sửng sốt hơn nửa ngày, rốt cuộc lấy lại tinh thần, vội nói với Vân Hạc: ông tử này thật lạ mặt, xưng hô thế nào?”
“Gọi ta Lưu công tử là được.” Vân Hạc khoát tay. Dù sao cũng là một hoàng tử.
Lúc đi dạo thanh lâu vẫn nên khiêm tốn tí. Ấy không đúng, bản thân đang cải trang vi hành. Vân Hạc viện cho mình một cái cớ hoàn mỹ.
Tù bà cũng không nghĩ nhiều như vậy, vẻ mặt áy náy nói: “Chương công tử, Lưu công tử, thật sự ngại quá, đêm nay chúng ta tổ chức hội thi thơ, các cô nương này thật sự...”
Chưa đợi tú bà nói xong, một vạn lượng ngân phiếu của Chương Hư đã đập lên tay bà ta.
Một vạn lượng? Tú bà trợn cả mắt lên. Đợi lấy lại tinh thần, tú bà lập tức kích động la lớn: “Các cô nương, tiếp khách! Chương công tử, Lưu công tử, mời lên phòng số một
chữ thiên trên lầu.”
“Không cần.” Chương Hư khoát tay: “Tìm vị trí dễ thấy trên lầu cho bản công tử, bảo các cô nương tới hầu hạ thật tốt là được! Về phần vị Lưu công tử này...”
“Ngồi bên cạnh ta là được.” Vân Hạc ngắt lời Chương Hư, nghiêm trang nói: “Ta chủ yếu đến xem hội thi thơ.”
“Đúng đúng.” Chương Hư bừng tỉnh hiểu ra gật đầu.
Đã có ngân phiếu mở đường, mọi thứ đều không phải là vấn đề.
Tú bà rất nhanh đã sai người sắp xếp hai ghế nằm thật to trên lầu hai lầu các cho bọn họ, một đám oanh oanh yến yên bưng hoa quả và rượu ngon từ dưới lầu lên.
Hai người cùng một đại gia nằm ở đó một chuyến, uống rượu cũng không cần tự mình ra tay.
Mẹ nó ta yêu chết cổ đại. Vân Hạc thầm cảm khái từ đáy lòng.
Có điều hôm nay e rằng hắn cũng phải trở thành người thích thể hiện trong mắt người khác rồi.
Vân Hạc nhấp một ngụm rượu ngon của nữ tử thanh lâu đưa tới, lại nghiêng. đầu hỏi thăm Chương Hư: “Nói tới đây, đoạt giải nhất hội thi thơ có ích lợi gì?”
“Cũng không nhiều ích lợi lắm.”
Chương Hư bu môi n hỉ có phần thưởng một ngàn lượng bạc, cộng thêm trở thành khách quý của hoa khôi Quần Phương Uyển! Đương nhiên cũng có người đơn thuần đến để so danh, lộ mặt...”
/231
|