Trong một căng phòng xa lạ nhưng lại rất quen thuộc có một cô gái đang nằm ngủ rất tên lành,căn phòng trang trí tông màu rất giống phong nó tất cả đều màu xám nhưng khác nhau ở chổ phòng này nhỏ hơn lại không có tủ sách như phòg nó thay vào đó là tủ rượu đắt tiền.
Nó đã hôn mê 2ngày,Lin hắn và anh nó rất lo cho nó..
Cuối cùng nó củng tỉnh,đôi mắt nó từ từ mở ra nó gượng ngồi dậy khuôn mặt trắng bệch hổn loạn nó hét to,vân tất cả mọi thứ trước mắt ra xa..
-AAaaaaAA....Sư Phụ con không muốn sống nửa...tên...Tên Leo hắn đã làm gì con...hức...tại sao..tại sao...con lại vô dụng như vậy..AAAAAAAAA,nó ôm đầu la càng lớn.
Hắn đang nấu cháo dưới bếp nghe tiếng la của nó liền chạy lên,thấy đồ xung quanh hổn loạn nó thì ôm đầu la,hắn liền chạy đến ôm chặt lấy nó.
-Tiểu Băng bình tỉnh,em bình tỉnh lại đi.
-ANH BUÔNG TÔI RA ,TÊN LEO HẮN ĐÃ LÀM GÌ TÔI...TÔI ...TẠI SAO...KHÔNG TÔI KHÔNG MUỐN SỐNG NỬA ...BUÔNG TÔI RA..ANH BUÔNG TÔI RA..,nó bây giờ rất hổn loạn vùng vẩy khỏi hắn nhưng sức nó yếu nên vô dụng,bất chợt nó cắn vô cánh tay hắn thật mạnh..
Cánh tay hắn bị nó cắn đến chảy máu nhưng hắn không hề thấy đau nhìn người con gái trước mặt như vậy tim hắn đau gấp trăm lần vết cắn của nó ,nhẹ nhàng vuốt tóc nó như an ủi một thú cưng đang hoản loạn ...
-Tiểu Băng em bình tỉnh tên đó chưa làm gì em anh và Jun đã cho hắn sống không bằng chết,ngoan..
Nó nghe hắn nói như vậy từ từ bình tỉnh nhẹ thả đang ra khỏi tay hắn nước mắt rơi rất nhiều như vô thức ôm trầm lấy hắn,từ khi nó được bất đi đào tạo như ác quỷ không biết sợ biết đâu là gì đây là lần đầu tiên nó thấy mình yếu đuối muốn dựa dẩm người con trai trước mặt.
Hắn cũng không nói gì củg ôm chặt nó nhẹ nhàng vuốt tóc nó để nó bình tỉnh hơn..30p trong im lặng vết thươg do nó cắn hắn,chảy máu nhiều hơn ,nó lấy lại bình tỉnh buông hắn ra,nhìn xung quanh chợt thấy vết thương của hắn.
-Tay anh chảy máu nhiều như vậy sao anh lại không nói,nó lo lắng nhìn vết thương chảy máu lúng túg không biết làm gì lại thấy có lổi.
-Không sao,hắn nhìn nó bình tỉnh trở lại lòng nhẹ nhỏm nhìn trầm trầm người con gái trước mặt.
-Thật anh không đau,nó ngước lên mắt đối mắt chợt tim cả hai đập rất nhanh.
-Không sao,hắn trả lời nhưng mắt vẫn nhìn nó .
-Không được để tôi đi lấy gì đó băng bó cho anh,nếu không anh sẻ mết máu chết đó,nó lúng chạy xuốg lầu(nhà người ta chị cứ tưởng như nhà chị,nhưng vi diệu thay lấy ra được dụng cụ y tế mới gê)
Nó sao khi tim được dụng cụ y tế chạy lên nhẹ nhàng lại gần chăm chú rửa vết thương cho hắn nhẹ nhàng băng bó,sao khi băng bó xong nó vui vẻ ngước lên nhìn hắn mặt hối lổi..
-Xin lổi đã làm anh đau.
Hắn không nói gì chỉ nhìn nó không rời,nó bị nhìn đến đó mặt liền đứng dậy bước đi....
Hắn chợt nắm tay nó kéo lại mặt gần nhau Hơi thở như Hòa huyện vào nhau,mặt nó đỏ lên định thoát khỏi hắn nhưng bị hắn biết được ôm chặt chiếm lấy đôi môi đó,môi hắn từ từ tách môi nó lưởi đưa vào trong nhẹ nhàng bất lấy môi nó,nó như bị sai khiến đáp trả lại cả hai trao nhau nụ hôn nồng nàn.
Họ hôn nhau đến khi không còn thở nổi luyến tiếc rời đi,hắn nhìn nó,nó thì thẹn thùn cuối đầu,(1tiếg trước còn đòi sốg đòi chết giời lại thẹn thùn).
-Lãnh Đườg Băng anh yêu em,em làm người yêu anh có được không,hắn đưa tay nâng mặt nó lên nhìn sâu vào đôi mắt nó nhẹ nhàng nói không còn giọng nói băng lãnh như trước.
Nó như không tin nhửng gì mình nói ngu ngơ nhìn hắn.
-Anh nói gì.
-Hãy đồng ý bên anh,để anh chăm sóc bảo vệ em có được không..
Nước mắt nó rơi ôm chầm lấy hắn,người lúc xuyên qua nó gét nhất,người lúc nó sợ hãi nhất,lúc nó hổn loạn ,lúc nó tuyệt vọng nhất nó luôn thấy hắn bên cạnh cũng là người làm tim nó trở lên khác lạ,khi nghe hắn nói yêu nó tự dưng nó lại thấy hạnh phúc nước mắt rơi vô thức,hạnh phúc trả lời.
-Em đồng ý..
T/g: haizzz đau thươg bất đầu ập đến...
Nó đã hôn mê 2ngày,Lin hắn và anh nó rất lo cho nó..
Cuối cùng nó củng tỉnh,đôi mắt nó từ từ mở ra nó gượng ngồi dậy khuôn mặt trắng bệch hổn loạn nó hét to,vân tất cả mọi thứ trước mắt ra xa..
-AAaaaaAA....Sư Phụ con không muốn sống nửa...tên...Tên Leo hắn đã làm gì con...hức...tại sao..tại sao...con lại vô dụng như vậy..AAAAAAAAA,nó ôm đầu la càng lớn.
Hắn đang nấu cháo dưới bếp nghe tiếng la của nó liền chạy lên,thấy đồ xung quanh hổn loạn nó thì ôm đầu la,hắn liền chạy đến ôm chặt lấy nó.
-Tiểu Băng bình tỉnh,em bình tỉnh lại đi.
-ANH BUÔNG TÔI RA ,TÊN LEO HẮN ĐÃ LÀM GÌ TÔI...TÔI ...TẠI SAO...KHÔNG TÔI KHÔNG MUỐN SỐNG NỬA ...BUÔNG TÔI RA..ANH BUÔNG TÔI RA..,nó bây giờ rất hổn loạn vùng vẩy khỏi hắn nhưng sức nó yếu nên vô dụng,bất chợt nó cắn vô cánh tay hắn thật mạnh..
Cánh tay hắn bị nó cắn đến chảy máu nhưng hắn không hề thấy đau nhìn người con gái trước mặt như vậy tim hắn đau gấp trăm lần vết cắn của nó ,nhẹ nhàng vuốt tóc nó như an ủi một thú cưng đang hoản loạn ...
-Tiểu Băng em bình tỉnh tên đó chưa làm gì em anh và Jun đã cho hắn sống không bằng chết,ngoan..
Nó nghe hắn nói như vậy từ từ bình tỉnh nhẹ thả đang ra khỏi tay hắn nước mắt rơi rất nhiều như vô thức ôm trầm lấy hắn,từ khi nó được bất đi đào tạo như ác quỷ không biết sợ biết đâu là gì đây là lần đầu tiên nó thấy mình yếu đuối muốn dựa dẩm người con trai trước mặt.
Hắn cũng không nói gì củg ôm chặt nó nhẹ nhàng vuốt tóc nó để nó bình tỉnh hơn..30p trong im lặng vết thươg do nó cắn hắn,chảy máu nhiều hơn ,nó lấy lại bình tỉnh buông hắn ra,nhìn xung quanh chợt thấy vết thương của hắn.
-Tay anh chảy máu nhiều như vậy sao anh lại không nói,nó lo lắng nhìn vết thương chảy máu lúng túg không biết làm gì lại thấy có lổi.
-Không sao,hắn nhìn nó bình tỉnh trở lại lòng nhẹ nhỏm nhìn trầm trầm người con gái trước mặt.
-Thật anh không đau,nó ngước lên mắt đối mắt chợt tim cả hai đập rất nhanh.
-Không sao,hắn trả lời nhưng mắt vẫn nhìn nó .
-Không được để tôi đi lấy gì đó băng bó cho anh,nếu không anh sẻ mết máu chết đó,nó lúng chạy xuốg lầu(nhà người ta chị cứ tưởng như nhà chị,nhưng vi diệu thay lấy ra được dụng cụ y tế mới gê)
Nó sao khi tim được dụng cụ y tế chạy lên nhẹ nhàng lại gần chăm chú rửa vết thương cho hắn nhẹ nhàng băng bó,sao khi băng bó xong nó vui vẻ ngước lên nhìn hắn mặt hối lổi..
-Xin lổi đã làm anh đau.
Hắn không nói gì chỉ nhìn nó không rời,nó bị nhìn đến đó mặt liền đứng dậy bước đi....
Hắn chợt nắm tay nó kéo lại mặt gần nhau Hơi thở như Hòa huyện vào nhau,mặt nó đỏ lên định thoát khỏi hắn nhưng bị hắn biết được ôm chặt chiếm lấy đôi môi đó,môi hắn từ từ tách môi nó lưởi đưa vào trong nhẹ nhàng bất lấy môi nó,nó như bị sai khiến đáp trả lại cả hai trao nhau nụ hôn nồng nàn.
Họ hôn nhau đến khi không còn thở nổi luyến tiếc rời đi,hắn nhìn nó,nó thì thẹn thùn cuối đầu,(1tiếg trước còn đòi sốg đòi chết giời lại thẹn thùn).
-Lãnh Đườg Băng anh yêu em,em làm người yêu anh có được không,hắn đưa tay nâng mặt nó lên nhìn sâu vào đôi mắt nó nhẹ nhàng nói không còn giọng nói băng lãnh như trước.
Nó như không tin nhửng gì mình nói ngu ngơ nhìn hắn.
-Anh nói gì.
-Hãy đồng ý bên anh,để anh chăm sóc bảo vệ em có được không..
Nước mắt nó rơi ôm chầm lấy hắn,người lúc xuyên qua nó gét nhất,người lúc nó sợ hãi nhất,lúc nó hổn loạn ,lúc nó tuyệt vọng nhất nó luôn thấy hắn bên cạnh cũng là người làm tim nó trở lên khác lạ,khi nghe hắn nói yêu nó tự dưng nó lại thấy hạnh phúc nước mắt rơi vô thức,hạnh phúc trả lời.
-Em đồng ý..
T/g: haizzz đau thươg bất đầu ập đến...
/43
|