Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 171 - Chương 142

/291


Vệ Phong ngại ngùng nở nụ cười: “Hôm nay Thế tử dạy nô tài viết, nô tài học không giỏi, viết được một nửa thì quên mất rồi.”

Giang Tiểu Lâu không để ý lắm, nhặt một cành cây dưới đất lên, nhẹ nhàng viết xuống ba chữ Giang Tiểu Lâu, sau đó ngẩn đầu lên ôn nhu giải thích với hắn: “Đây là tên ta.” Sau đó nàng lại dùng cành cây viết hai chữ Vệ Phong, nghiêm túc nói, “Đây là chữ vệ, là họ của ngươi, đây là chữ phong.”

Vệ Phong trợn to mắt, làm như cảm thấy rất thần kỳ. Hắn tiếp nhận cành cây trong tay Giang Tiểu Lâu, học theo răm rắp, viết ra năm chữ Giang Tiểu Lâu, Vệ Phong, tuy rằng viết rất khó coi, hầu như không đọc ra được, nhưng đáy lòng hắn lại dâng lên một cảm giác vui sướng và cảm động chưa từng có.

Hắn thích viết chữ, nhưng xưa nay chưa từng có ai dạy hắn.

Không tự chủ được, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, nụ cười này long lanh như trăng tháng sáu, nháy mắt khiến lòng người ta tan rã. Giang Tiểu Lâu đột nhiên hiểu được tại sao Khánh Vương lại dây dưa không tha với một thiếu niên, vì vẻ đẹp không phân nam nữ thế này, vượt qua thân phận, địa vị, tuổi tác, khiến lòng người không ngừng rung động.

Dù Giang Tiểu Lâu có trái tim cứng như đá, cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp này của hắn.

“Tiểu thư, chúng ta nên về thôi.” Tiểu Điệp cảnh giác nhìn chằm chằm Vệ Phong, chủ động nói.

Vệ Phong thất vọng nhìn Giang Tiểu Lâu, lại nghe nàng mỉm cười nói: “Hôm nay đa tạ ngươi cứu Thế tử, chờ Thế tử khỏe hơn… ta sẽ xin ban thưởng cho ngươi.”

Dưới ánh trăng, Vệ Phong lẳng lặng nhìn Giang Tiểu Lâu rời đi, bóng lưng nho nhỏ bị kéo dài thành một vệt.

Mấy ngày tiếp theo, Giang Tiểu Lâu vẫn luôn canh giữ trong phòng ngủ, thay Khánh Vương phi chăm sóc Thế tử. Khi Độc Cô Liên Thành tới thăm Thế tử, Giang Tiểu Lâu đang ngồi ở phòng ngoài bên cạnh giường ngủ, lấy tay chống cằm, ngủ say.

Độc Cô Liên Thành từ bên ngoài đi vào, ánh nến trên bàn bập bùng, phảng phất không bao lâu sau sẽ tắt.

Trái tim Độc Cô Liên Thành lập tức trở nên mềm mại, nhẹ nhàng đi đến cạnh nàng, dưới mi mắt nàng có chút vòng đen, dường như đã lâu rồi không được ngủ ngon, gò má hồng nhạt cứ như mất đi một tầng, bị lõm vào. Nhìn tình cảnh như thế, trong lòng Độc Cô Liên Thành run lên, cảm giác đau nhói không tên.

Nhất định là nàng rất mệt nhọc, không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Độc Cô Liên Thành không khỏi thở dài trong lòng, không kìm lòng được đưa tay ra xoa lên mái tóc nàng, cảm giác trìu mến từ từ dâng lên trong lòng, như thủy triều nhấn chìm tất cả.

Nhẹ nhàng, từ từ, một cái hôn đặt lên trán Giang Tiểu Lâu.

Mấy ngày nay quá bận rộn, hắn thậm chí không có thời gian đến gặp nàng, bây giờ thấy nàng tiều tụy như vậy, trong lòng hắn đau hơn bất cứ ai.

Đúng vào lúc này, Tiểu Điệp đột nhiên bưng nước nóng tiến vào, đúng lúc nhìn thấy Độc Cô Liên Thành đứng đưa lưng về phía mình, nhất thời sửng sốt một chút. Độc Cô Liên Thành quay đầu lại, bộ dáng phong độ ngời ngời không khác gì tiên nhân, Tiểu Điệp kinh ngạc, giờ khắc này vẻ mặt Độc Cô Liên Thành cực kỳ lạnh nhạt, giữa hai lông mày lộ ra uy nghiêm và sát khí thâm trầm.

Nhìn thấy Tiểu Điệp, Độc Cô Liên Thành không để lộ ra chút biểu tình gì, từ từ bước tới.

Tiểu Điệp lập tức hành lễ nói: “Thuần Thân Vương, nô tì sẽ đánh thức tiểu thư dậy.”

“Không cần để ý lễ tiết, ta chỉ đến thăm Thế tử.” Độc Cô Liên Thành mở miệng nói, chợt hắn liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, khẽ mỉm cười, trong mắt có mấy phần ám áp: “ Chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho tốt.”

Độc Cô Liên Thành đi ra khỏi phòng, ngay sau đó Giang Tiểu Lâu đột nhiên mở mắt ra.

Tiểu Điệp đi vào đặt nước nóng lên bàn: “Tiểu thư, nô tì vừa múc nước nóng, lát nữa sẽ rửa mặt cho Thế tử.”

Giang Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt lại hơi ửng hồng, Tiểu Điệp thấy thế không khỏi có chút kỳ quái.

“Lúc nãy Thuần Thân Vương tới…”

Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, ánh mắt dần dần nhu hòa trở lại, một cảm giác ngọt ngào không tên chợt nổi lên trong lòng, trên môi hiện lên nụ cười như có như không.

Dưới áp lực của Khánh Vương phi, lão Vương phi không thể không điều tra chuyện Thế tử ngã ngựa, hạ lệnh áp giải tất cả tùy tùng, hộ vệ ra thẩm vấn nghiêm ngặt, rốt cuộc có một người trong số đó tiết lộ sự tình. Người này là con trai của Liễu ma ma chuyên quản lý chuyện tiền bạc trong viện Tương Hiểu Vân, được sắp xếp đi theo đội ngũ tùy tùng.

Khi kết quả thẩm vấn kết thúc, người đầu tiên biến sắc là Tương Hiểu Vân. Gương mặt kiều diễm của nàng không còn trấn định, mà bàng hoàng nhìn mọi người.

Khánh Vương phi cười lạnh một tiếng: “Bây giờ chứng cứ xác thực, ngươi làm sao giải thích?”

Mặt Tương Hiểu Vân trắng bệch, nàng không ngờ sẽ bị vạch trần nhanh như vậy, tay run rẩy không ngừng, còn Hách Liên Duẫn đột nhiên đứng lên cho Tương Hiểu Vân một cái bạt tai: “Ngươi đúng là to gan.”

Tương Hiểu Vân biết muốn chối cũng không được, lập tức đỏ mắt: “Phu quân, thiếp cũng nghĩ cho chàng thôi.”

“Nghĩ cho ta? Ngươi có biết, bởi vì hành động ngu xuẩn của ngươi mà ta phải gánh lấy tội danh tày trời. Cưới vợ không hiền, coi như là ta mù mắt.”

Hách Liên Duẫn nghiến răng nghiến lợi, tức đến nổ phổi, thậm chí gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Sắc mặt Khánh Vương phi nặng nề, hiển nhiên cũng không tin những lời này: “Phu thê vốn là chim liền cành, hoạn nạn thì mạnh ai nấy bay, Kim Lăng quận vương, đừng làm bộ nữa, xảy ra chuyện thì đẩy hết lên người nữ nhân, như vậy là đại trượng phu sao?”

Khánh Vương phi hoài nghi Hách Liên Duẫn là kẻ chủ mưu cũng hợp tình hợp lý, lão Vương phi chỉ trầm mặt không nói một lời. Trong đáy lòng bà không tin Hách Liên Duẫn làm như vậy, nhưng sự thật bày ra trước mặt, không tin không được. Vốn là đứa cháu này không giống mẹ hắn, là đứa biết suy nghĩ, nhưng giờ xem ra cũng không hẳn. Con người khi đứng trước lợi ích rất dễ bị choáng váng, Hách Liên Duẫn cũng là


/291

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status