Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 163 - Chương 138.1

/291


Từ phủ Tử y hầu đi ra, Giang Tiểu Lâu nhờ An Tiểu Thiều đưa Vương phi trở về, sau đó dặn dò xe ngựa đi đến y quán của Phó Triêu Tuyên. Phó Triêu Tuyên nhìn thấy có bệnh nhân đến thì không hỏi nhiều một câu, lập tức sai người cởi bỏ xiêm y của hắn, ai ngờ hắn gắt gao nắm chặt áo, kiên trì không để cho bất cứ ai chạm vào.

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn đề phòng như vậy, mơ hồ có thể đoán được lý do là gì. Thiếu niên này quả thật quá đẹp, vừa xuống ngựa đã có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, Giang Tiểu Lâu tự xưng là người xinh đẹp nhưng trước nay cũng chưa bao giờ có cảnh tượng này. Khi Phó Triêu Tuyên nhìn thấy gương mặt hắn, không tự chủ được hơi đỏ mặt. Một đứa nhỏ khác biệt như vậy, khi còn ở phủ Tử y hầu đã gặp phải chuyện gì… nàng có thể tưởng tượng được.

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn khẩn trương như vậy, liền nhẹ giọng nói: “Nhất định phải cởi y phục sao?”

Phó Triêu Tuyên nhíu chặt mày: “Đúng, phải cởi y phục ra ta mới có thể kiểm tra vết thương.”

Giang Tiểu Lâu gật gù, dược đồng lại tiến lên, ai ngờ đứa bé kia dường như con thú phát điên, đột nhiên đẩy dược đồng ngã nhào. Dược đồng lăn ra đất, cái mông như vỡ thành hai mảnh, trợn mắt nhìn đối phương: “Ta chỉ muốn trị thương cho ngươi, sao lại không chịu cởi y phục chứ?”

Thiếu niên có vẻ biết mình đã gây họa, chỉ cúi chặt đầu vào giữa hai tay, không nói lời nào, cũng không có phản ứng gì. Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, nói với mọi người: “Các người ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với hắn.”

Phó Triêu Tuyên tựa hồ có lời muốn nói, ngẫm lại rồi nhịn xuống, quay đầu dẫn mọi người ra khỏi phòng.

Gian phòng trở nên yên tĩnh, Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nói: “Ta hiểu được tâm tình của ngươi, vì vết thương trên người ta còn nhiều hơn ngươi.”

Thân thể thiếu niên chấn động, bỗng nhiên ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu.

“Từ cổ trở xuống không còn một chỗ lành lặn, nơi nào cũng là vết thương đẫm máu, khi được cứu thì chỉ còn lại một hơi thở. Vốn còn tưởng sẽ không qua khỏi, không ngờ ta vẫn còn sống, bây giờ vết thương đã lành, nhưng sẹo thì mãi mãi không bao giờ xóa được.” Ngữ khí Giang Tiểu Lâu điềm đạm, như đang nói chuyện của người khác.

Đôi mắt thiếu niên lấp lóe, không kềm được mà biến sắc.

“Nếu ngươi không có dũng khí chết, thì chỉ phải cố gắng sống sót, dù vết thương nặng đến mấy thì cũng sẽ có ngày lành lại.” Giang Tiểu Lâu nói xong câu này, sẵn tiện lại nói: “Có phải vết thương rất đau?” Nói xong nàng đưa tay đến vạt áo thiếu niên, hắn tránh một cái, tựa hồ muốn cách xa nàng, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy đôi mắt Giang Tiểu Lâu, đôi mắt đó đặc biệt mỵ lệ, dịu dàng, khiến người ta không kềm được mà run rẩy. Hắn không phản kháng nữa, tùy ý Giang Tiểu Lâu kéo vạt áo ra, để lộ vết thương chằng chịt trên người.

“Những vết thương này nếu không xử lý thì ngươi sẽ chết, bây giờ ta gọi người vào bôi thuốc cho ngươi, được không?”

Thiếu niên không nói lời nào, chỉ dùng sức gật đầu.

Lúc này Phó Triêu Tuyên mới đi tới, từ chối sự trợ giúp của dược đồng, nhanh nhẹn rửa vết thương và bôi thuốc cho hắn.

Giang Tiểu Lâu nói: “Đứa bé này tạm thời ở lại y quán để dưỡng bệnh đi.”

Phó Triêu Tuyên vừa định gật đầu, thiếu niên đã mạnh mẽ lắc đầu: “Không muốn.” Âm thanh của hắn khàn khàn khó nghe, hoàn toàn không tương xứng với dung mạo mỹ lệ của mình. Phó Triêu Tuyên ngẩn ra, rồi nắm cằm của hắn buộc hắn phải há miệng, cẩn thận kiểm tra chốc lát mới quay đầu lại nói: “Có người dùng than lửa làm phỏng cổ họng hắn, cho nên giọng nói mới như vậy…”

Đứa nhỏ này chỉ mới mười hai mười ba tuổi, Hầu phủ lại dùng thủ đoạn đê hèn này bức bách người khác nghe lời, tâm tình Giang Tiểu Lâu trở nên phức tạp: “Ngươi muốn đi theo ta?”

Thiếu niên không lên tiếng cũng không gật đầu, chỉ nhìn chằm chằm nàng.

Giang Tiểu Lâu hiểu rõ, bèn nói: “Quên đi, huynh kê thuốc tốt cho hắn, ta phải mang hắn về vương phủ.”

Nghe nói như thế, Phó Triêu Tuyên liếc mắt nhìn thiếu niên kia: “Nhưng cả người hắn đều là vết thương, đưa về có thích hợp không?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó trả lời: “Đưa hắn về cũng tốt… có mấy người sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu.”

Phó Triêu Tuyên nghe vậy thở dài: “Không biết sao ta cảm thấy đứa nhỏ này khá giống nàng, rất quật cường, không chịu nghe lời khuyên của người khác.”

Giang Tiểu Lâu chỉ khẽ cười một cái, không hề trả lời hắn.

Khi Giang Tiểu Lâu mang đứa nhỏ này về vương phủ, Khánh Vương phi đã sắp xếp xong một gian phòng, dĩ nhiên là không phải xem hắn như người hầu, mà là khách mời trong phủ.

Giang Tiểu Lâu dặn dò Tiểu Điệp sắp xếp người đi nấu thuốc, nấu cháo, chờ đến khi thiếu niên nâng chén cháo lên, ngoan ngoãn ăn từng miếng. Tiểu Điệp không nhịn được mà đỏ mắt: “Sau này đi theo tiểu thư, sẽ không có ai dám ăn hiếp ngươi nữa.”

Giang Tiểu Lâu hỏi: “Tiêu Quan Tuyết có đưa giấy bán thân của hắn đến chưa?”

“Vâng tiểu thư, ở trong hộp.” Sở Hán lập tức đưa tới một cái hộp.

Giang Tiểu Lâu mở hộp ra, lập tức xé nát giấy bán thân: “Bắt đầu từ hôm nay ngươi là người tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi vương phủ. Nhưng nếu ta là ngươi, ta sẽ chọn ở lại.”

Thiếu niên yên lặng nhìn Giang Tiểu Lâu, tựa hồ đang đợi nàng nói tiếp.

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu trầm tĩnh: “Có gương mặt này, đi đến đâu cũng không an toàn, nếu không




/291

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status