Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 162 - Chương 137.2

/291




Âm thanh uyển chuyển này nghe vào trong tai Tương Trạch Vũ giống như quỷ mỵ, lập tức hai chân run lên.

Vì chủ nhân của âm thanh này đã hại hắn suýt nữa bị Tương Thái phó đánh gãy ba cái xương sườn, lại bị đuổi đến một nơi xa xôi, khó khăn lắm hắn mới giả bệnh mà quay về kinh thành, không quá hai ngày lại nghe được âm thanh này…

Tương Trạch Vũ không tự chủ được mà trợn mắt lên, đến khi hắn thấy rõ dung mạo trước mặt, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, gần như muốn tức phát điên lên, đúng vào lúc này, một người lập tức đè lại bờ vai hắn.

“Tương công tử không cần tức giận, chẳng qua chỉ là kẻ hầu thấp hèn, không cần để ý tới.” Ngô Tử Đô một thân áo gấm, dung mạo tuấn tú, giọng điệu nói chuyện và thái độ với Tương Trạch Vũ rất thân thiết. Đây cũng là một người quen cũ, chỉ có điều trước kia hắn hay đi lại với đám người Vương Hạc, bây giờ e là đã bị vứt bỏ, chỉ có thể đi nịnh bợ công tử nhà họ Tương.

Lúc nãy khách khứa quá đông, Giang Tiểu Lâu còn chưa để ý tới hai người này cũng có mặt, bây giờ đúng là oan gia ngõ hẹp, đụng phải một lúc. Liếc mắt nhìn hài tử bị đánh đập đến mức vết thương chằng chịt, nàng liền biết hai tên hư hỏng này chỉ là thấy sắc nảy lòng tham, muốn cưỡng bức người ta mà thôi.

Hài tử này tuy rằng dung mạo xinh đẹp, nhưng chẳng qua mới mười hai mười ba tuổi, lại còn chưa phát triển đầy đủ, hai tên công tử phóng đãng này thậm chí cả trẻ con cũng không tha, đúng là quỷ đói háo sắc. An Tiểu Thiều ghét nhất loại công tử ăn chơi này, lập tức trách mắng: “Tương công tử, cưỡng ép một thiếu nữ như vậy e là không hợp lý, ngày thường Tương Thái phó dạy bảo ngươi thế nào, không lẽ ngươi đã quên rồi sao?”

Vốn dĩ Tương Trạch Vũ đang căm hận mà nhìn Giang Tiểu Lâu, vừa nghe thấy lời của An Tiểu Thiều lập tức đùng đùng nổi giận: “Thân phận An tiểu thư cao quý, đừng nên chen vào chuyện dư thừa này, bằng không đừng trách ta không cho An gia mặt mũi. Ta còn muốn nhắc ngươi, phải biết chọn bạn mà chơi, đừng nên đi chung với nữ nhân thấp hèn, nếu không sẽ làm dơ thân phận mình.”

Ngô Tử Đô thầm kêu không tốt, vội vã vỗ hắn một cái, ra vẻ ân cần: “Tương công tử vừa về kinh e là còn chưa biết vị tiểu thư này, đây là Minh Nguyệt quận chúa, được Hoàng hậu nương nương sắc phong, cũng là hôn thê của Thuần Thân Vương…”

“Cái gì mà hôn thê của Thuần Thân Vương, rõ ràng ả là…” Tương Trạch Vũ gần như muốn nhảy lên, không kềm được mà nói, lời ra được một nửa đột nhiên ý thức được không đúng, nhất thời ngưng miệng lại.

“Rõ ràng là cái gì?” Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, trên mặt mang theo ý cười.

Tương Trạch Vũ chỉ biết im lặng như người câm, hắn không ngốc, lúc trước một ngọn đuốc thiêu rụi Quốc Sắc Thiên Hương lầu, vì khổ chủ không còn nữa nên hắn mới miễn cưỡng được sống, nếu bây giờ Đào Yêu đứng ra chỉ chứng hắn, hắn sẽ không được sống yên. Chuyện xưa nhắc lại đối với hắn không hề có lợi, nếu lại gây ra chuyện gì, phụ thân hắn không đánh hắn chết tươi mới là lạ.

Da thịt trên mặt hắn co rúm lại, gắng sức nhẫn nhịn cơn giận này xuống, trực tiếp lướt qua hai người đi thẳng tới chỗ đứa bé đang cuộn tròn dưới đất.

Đức bé kia không khóc không la, chỉ chặt chẽ cuộn tròn thân người lại, không ngừng run rẩy. Nàng không cầu cứu bất cứ ai, cũng không phát ra chút âm thanh gì, Tương Trạch Vũ vừa duỗi tay ra liền bị nàng cắn chặt, dùng lực rất lớn, cánh tay quen với nhung lụa lập tức chảy máu đầm đìa.

Tương Trạch Vũ hô to một tiếng, tàn nhẫn đá một cước: “Tên tiểu súc sinh nhà ngươi, dám cắn ta.” Quản sự lập tức sai hai người hầu nhào lên ngăn cản đứa bé, ép cả người nàng quỳ trên đất, không ngẩn đầu lên nổi.

An Tiểu Thiều không kềm được căm phẫn sục sôi, háo sắc thì thôi đi, cứ việc đi đến những nơi phong lưu, bây giờ lại ở trước mặt mọi người bắt nạt một hài tử tay không tấc sắc, đúng là không còn chút nhân tính nào.

“Tương Trạch Vũ, ngươi cũng là xuất thân danh môn, sao lại đến mức này chứ.”

Tương Trạch Vũ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng nói: “An Tiểu Thiều, chẳng qua ta nể mặt Hoàng hậu nương nương mới không so đo với ngươi, ngươi đừng có được voi đòi tiên. Tiện tì này là người của phủ Tử y hầu, sống hay chết không liên quan tới ngươi, ta muốn nói với Tử y hầu bắt ả về làm thiếp, ngươi có thể làm gì ta?”

Tiểu thiếp??? Không lẽ Tương công tử cho rằng… Quản sự nghe vậy trên mặt toát ra biểu hiện muốn nói lại thôi, có vẻ quái lạ.

An Tiểu Thiều không để ý sự ngăn cản của Giang Tiểu Lâu, lạnh lùng nói: “Tương Thái phó một đời thanh minh liêm khiết, học trò khắp thiên hạ, lại có một nhi tử bại hoại như vậy, ta thật thấy xấu hổ thay ông. Hôm nay có ta đây, ngươi đừng hòng mang người này đi.” Nói xong nàng dặn dò tì nữ bên cạnh: “Đi đỡ hài tử đó dậy.”

Tì nữ đứng bất động tại chỗ, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, đây là phủ Tử y hầu, không được chủ nhân cho phép chúng nô tì không dám chen vào việc khác.”

Quản sự thấy không ổn lập tức nói: “An tiểu thư, ngài là khách quý, mau quay về dự tiệc đi, nơi này đã có tiểu nhân xử lý.”

“Ngươi xử lý thế nào? Đưa hài tử vô tội này đến phủ cho hắn cưỡng hiếp?” An Tiểu Thiều nói xong nhất thời phát hiện mình lỡ lời, cả gương mặt đều đỏ bừng lên.

Tương Trạch Vũ cười lạnh một tiếng: “Mười ba mười bốn tuổi là phá thân được rồi, ngươi yên tâm, ta thích nha đầu này, nhất định sẽ tốt với nàng.”

An Tiểu




/291

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status