“Ngươi…” Nam tử cao lớn theo bản năng tiến lên muốn đoạt lại, Vân Ánh Lục linh hoạt tránh thoát.
“Lát nữa cần dùng khi giải phẫu, khi dùng xong lại trả cho anh, đừng có nhỏ mọn như thế.” Cô rút tụ kiếm ra khỏi vòng cài kiếm, tỉ mỉ quan sát lưỡi kiếm, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Nam tử cao lớn nghẹn họng nhìn trân trối, đó là tụ kiếm thượng đẳng Hoàng thượng ban cho, sao cô ta có thể lấy kiếm với bộ dáng tự nhiên còn hơn cả hắn.
“Không thể có chút tổn hại nào!” Anh ta buồn bã dặn dò.
Vân Ánh Lục khẽ cười, rồi lại nhìn về phía đường cái, gật gật đầu với Tần Luận đang mang vẻ mặt vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa có cả lo lắng, rồi xắn tay áo gọn gàng, đi vào căn phòng cao cấp.
Cô chỉ để lại một cung nữ làm trợ thủ, những người khác đều cho thối lui ra bên ngoài. Thái hậu căng thẳng ở trong phòng đi tới đi lui, hai bàn tay ôm lấy trước ngực, run rẩy không ngừng.
Tóm lại vẫn có chút không dám tin, nha đầu kia nhìn qua chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi thôi!
“Hiện tại tôi phải cởi bỏ quần trong của cô, nới rộng áo lót bên trong một chút, chân mở ra, được rồi, rất tốt…” Vân Ánh Lục đột nhiên khẽ hít một hơi, cô thấy cửa tử cung đã mở ra được khoảng ba phân, trong vũng máu, một ngón chân nho nhỏ của thai nhi đã lộ ra, ngón chân cũng khá lớn, hiển nhiên thai nhi không nhỏ, đây là một trường hợp khó sinh đặc biệt nguy hiểm. Nếu ở vào thế kỷ hai mươi mốt, kỹ thuật sản khoa tốt, cũng không phải là chuyện gì phức tạp, nhưng ở nơi cổ đại điều kiện chữa bệnh và dụng cụ y tế cũng không đủ tiên tiến, chỉ có thể để cho sản phụ tự mình cố gắng.
“Lấy một ít ngải trụ* đến.” Cô bình tĩnh nói với cung nữ, vừa cầm lấy một bầu rượu dùng tiêu độc cho Ấn Tiếu Yên, đặt ngân châm vào trong chậu than hơ nóng.
*Ngải trụ(艾柱) theo giải thích của Baidu là một loại ống dùng trong đông y, hơ nóng cùng một một loại hương dược liệu, úp lên huyệt vị của bệnh nhân. Theo giải thích này nó giống ống giác hơi, nhưng mình không có căn cứ cụ thể nên không chuyển ngữ mà để nguyên Hán việt là ngải trụ. Bạn nào biết rõ hơn thì chỉ cho mình.
“Hiện tại tôi sẽ đâm vào huyệt Hợp cốc và huyệt Ba âm của cô, như vậy sẽ làm giảm đau đớn cho cô, nhưng sau một lúc, cô có thể vẫn cảm thấy đau, vậy phải cố chịu đựng, có được không?” Giọng nói của cô giống như một làn gió nhẹ vào tháng ba, nhẹ nhàng lướt qua mặt, khe khẽ dịu dàng.
Ấn Tiếu Yên đau tới mức không mở nổi mắt cắn môi: “Được!”
Ngải trụ được đốt nóng, đặt lên một số vị trí, ngân châm đâm vào huyệt vị, Ấn Tiếu Yên dường như có thêm chút tinh thần, sắc mặt đỏ lên, có thêm chút hăng hái. Vân Ánh Lục lấy tụ kiếm ở trên bàn qua, hơ trên lửa.
“A!” Cung nữ và Ấn Tiếu Yên đồng loạt phát ra một tiếng kêu sợ hãi, người ở bên ngoài không khỏi cùng rùng mình.
“Không sao, như thế miệng vết thương sẽ gọn, sau này khi hồi phục cũng nhanh, tránh cho khi thai nhi ra ngoài, sẽ làm rách thêm da thịt” Vân Ánh Lục trầm tĩnh buông tụ kiếm xuống, chuẩn bị mổ đỡ đẻ, bàn tay nhẹ nhàng tiến vào cửa tử cung, rất nhanh đã chạm vào cánh tay của thai nhi, Ấn Tiếu Yên đau tới mức hét lớn một tiếng, tiếng kêu lớn tới mức Tần Luận đứng ở ngoài đường cái cũng nghe được rõ ràng.
Thái hậu suýt nữa thì ngất lịm, vài lần muốn chạy vào trong phòng, nhưng tới gần cửa, bà lại ngừng bước chân. Coi ngựa chết là ngựa sống mà chữa trị, so sánh thế có phần khập khiễng, nhưng cũng rất chính xác.
Người duy nhất trong lòng đã có dự liệu trước là Vân Ánh Lục, “Hít sâu vào, dùng sức, đúng, rất tốt, nghỉ ngơi một lát, được rồi, lại nào…A, làm tốt lắm, chúng ta làm lại một lần nữa…”
Một hồi tiếng trẻ con khóc vang dội làm cho tiếng mưa ngoài cửa sổ như ngừng lại.
Thái hậu ngồi tê cả người ở trên ghế tựa, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Đứa con đầu tiên của Hoàng thượng rốt cuộc cũng bình an đến với thế giới này.
“Chúc mừng Thái hậu, Ấn phi nương nương vừa mới sinh hạ một vị công chúa cho Hoàng thượng, mẹ con đều bình an.” Tiểu cung nữ mở cửa phòng ra, cuống quít bẩm báo.
“Là công chúa…” Thái hậu ngẩng đầu, trên mặt hơi lộ ra vẻ thất vọng.
“Vâng, là công chúa rất xinh xắn.”
“Được, bản cung vào xem.” Thái hậu day day thái dương, trước hết cứ nên vui mừng đi đã.
Vân Ánh Lục khâu miệng vết thương cho Ấn Tiếu Yên, trên trán mồ hôi thấm ra chi chít, “Đứa bé mới sinh rất xinh xắn, nghị lực của phu nhân cũng thật phi thường.”
Ấn Tiếu Yên yếu ớt nằm ở trên giường, vẻ mặt đau khổ, tiểu cung nữ ôm công chúa đến trước mặt nàng, nàng cũng chẳng buồn nhìn.
“Không nên như thế, Ấn phi, chỉ cần có thể sinh, sau này nhất định sẽ sinh hạ được hoàng tử.” Thái hậu nói lời an ủi, thấy Vân Ánh Lục nhanh nhẹn thu dọn nhau thai và cuống rốn đặt ở bên cạnh bàn, rửa sạch vết máu ở chân, mặc quần trong và kéo váy lên cho Ấn Tiếu Yên, động tác sạch sẽ, nhanh nhẹn chuyên nghiệp. Bà vừa nhìn thấy, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
“Vị cô nương này, cô đi ra đây một chút.” Bà vỗ vỗ lên bả vai Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục gật gật đầu, “Cháu rửa tay xong, viết đơn thuốc, sau khi trở về bà cho người dựa theo phương thuốc này bốc thuốc, giúp cho cô ấy thanh tẩy, tiêu viêm.”
“Việc này sẽ có người làm, cô không cần lo lắng.”
Vân Ánh Lục khẽ cười, lúc này mới có chút tâm trạng mà quan sát vị phu nhân trước mắt này, nhìn y phục dường như cũng là một người nhà giàu có nào đó đây! Vừa rồi cô chỉ tập trung tinh thần lo cho Ấn Tiếu Yên, chuyện vừa rồi nói với bà ấy, cô cũng chưa hề chú ý tới.
Thái hậu dẫn Vân Ánh Lục đi tới hướng một chiếc xe ngựa, một nam tử đeo bội kiếm tiến lên vén mành xe lên, vươn cánh tay, đỡ hai người bước vào bên trong xe, mành xe lại được buông xuống kín mít, hắn đứng ở ngoài xe, ánh mắt lạnh lẽo đảo quanh bốn phía.
“Cô nương cũng là người Đông Dương sao?” Thái hậu ôn hòa hỏi han.
Vân Ánh Lục ngồi ngay ngắn, hai tay để thả lỏng, “Vâng ạ, ở tại Vân phủ phía Nam thành Đông Dương.”
“Có quan hệ gì với Vân thị kinh doanh châu báu hay không?” Thái hậu nhướng mày.
“Đó là cửa hàng nhà cháu.”
“Hóa ra là Vân tiểu thư, cách đỡ đẻ này của cô là theo ai học vậy?” Ấn phi hôm nay khó sinh, đừng nói là ở trên đường, ngay cả là ở trong cung, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều, mà tiểu nha đầu này có thể dễ dàng giải quyết vấn đề khó khăn này, không thể không làm cho người ta thay đổi cách nhìn.
“Cháu…” Vân Ánh Lục là một người rất là thật thà, rất ít nói dối, nhưng tình huống này, nếu cô nói thật, người khác có thể tin hay sao? Cô ngây người một hồi lâu, “Là…gia truyền.” Cô thật sự không bịa ra được cái tên nào.
“Không thể ngờ được là Vân phủ còn có tuyệt kỹ bậc này, Vân tiểu thư, ngoại trừ đỡ đẻ, cô còn có thể làm được gì?”
“Chuyên môn chính của cháu là phụ khoa, những bệnh khác cũng có thể chữa được, nhưng không tinh thông bằng phụ khoa.”
“Phụ khoa mà cô nói là chỉ cái gì?”
“Hạ thể của phụ nữ thường mắc một số bệnh, chứng viêm, mụn nhọt, khối u vân vân, cháu cũng biết đỡ đẻ cho những người khó sinh nữa.”
Thái hậu chớp chớp mắt, sau khi con gái trưởng thành, chỗ kín thường có những bệnh khó mà nói ra như vậy, thái y bắt mạch cũng rất ít khi chẩn ra được, có khi cũng phải cố chịu đựng, không ngờ rằng trên đời này còn có thầy thuốc chuyên trị mấy bệnh này.
“Không mang thai được và giữ thai, cô cũng có thể trị được không?”
“Nếu là bẩm sinh không mang thai được, cháu cũng không có biện pháp. Giữ thai, chỉ cần phụ nữ có thai làm theo yêu cầu của thầy thuốc, cũng không phải là quá khó.” Vân Ánh Lục thận trọng trả lời.
Vạn thái hậu đột nhiên kích động đứng lên, hai mắt tỏa sáng, “Vân tiểu thư, cô có bằng lòng theo bản cung tiến cung hay không?”
Cung? Hoàng cung, là hoàng cung nơi giấu quyển sách tuyệt thế chỉ có bản duy nhất đó sao? Vân Ánh Lục chớp chớp đôi lông mi dài. Mưa vẫn còn đang rơi xuống, tựa như những cây kim bạc nho nhỏ rơi xuống đầy trời.
Tần Luận nhìn thấy Ấn phi nương nương được quấn chặt và khênh từ trong khách điếm ra, đưa lên xe ngựa, một đám người ướt như chuột lột dường như là cung nữ cũng đều nhộn nhịp từng người bước lên xe. Đường cái bị chặn hai canh giờ cuối cùng cũng thông.
Tần Luận đứng ở bên cạnh con đường, nhìn cảnh đoàn xe xung quanh chậm rãi rời đi, trong mưa phùn đã thành một hình ảnh mơ hồ.
Vậy, Vân Ánh Lục đâu?
Nhớ là nàng cùng Vạn thái hậu lên xe ngựa, nhưng có xuống hay là không? Tần Luận khoanh hai tay trước ngực, mày nhíu lên, nhìn màn mưa thở dài. Hay lắm, kế hoạch hắn và nàng cùng tay nắm tay, vai sóng vai bước vào Vân phủ đã tan thành bọt nước.
Nhưng cũng không phải là không còn cách nào, Vân Ánh Lục thật đúng là làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú, không có tài thơ, nhưng lại là một diệu thủ thần y, vị trí thiếu phu nhân của tiệm thuốc Tần gia, không phải dành cho nàng thì còn ai dám ngồi đây?
A, là ông trời ban mối lương duyên, ông trời tác hợp cho đấy!
Trên khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Tần Luận, dường như có một đôi tay dịu dàng như nước, nhẹ nhàng chạm vào, vô cùng sinh động.
“Lát nữa cần dùng khi giải phẫu, khi dùng xong lại trả cho anh, đừng có nhỏ mọn như thế.” Cô rút tụ kiếm ra khỏi vòng cài kiếm, tỉ mỉ quan sát lưỡi kiếm, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Nam tử cao lớn nghẹn họng nhìn trân trối, đó là tụ kiếm thượng đẳng Hoàng thượng ban cho, sao cô ta có thể lấy kiếm với bộ dáng tự nhiên còn hơn cả hắn.
“Không thể có chút tổn hại nào!” Anh ta buồn bã dặn dò.
Vân Ánh Lục khẽ cười, rồi lại nhìn về phía đường cái, gật gật đầu với Tần Luận đang mang vẻ mặt vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa có cả lo lắng, rồi xắn tay áo gọn gàng, đi vào căn phòng cao cấp.
Cô chỉ để lại một cung nữ làm trợ thủ, những người khác đều cho thối lui ra bên ngoài. Thái hậu căng thẳng ở trong phòng đi tới đi lui, hai bàn tay ôm lấy trước ngực, run rẩy không ngừng.
Tóm lại vẫn có chút không dám tin, nha đầu kia nhìn qua chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi thôi!
“Hiện tại tôi phải cởi bỏ quần trong của cô, nới rộng áo lót bên trong một chút, chân mở ra, được rồi, rất tốt…” Vân Ánh Lục đột nhiên khẽ hít một hơi, cô thấy cửa tử cung đã mở ra được khoảng ba phân, trong vũng máu, một ngón chân nho nhỏ của thai nhi đã lộ ra, ngón chân cũng khá lớn, hiển nhiên thai nhi không nhỏ, đây là một trường hợp khó sinh đặc biệt nguy hiểm. Nếu ở vào thế kỷ hai mươi mốt, kỹ thuật sản khoa tốt, cũng không phải là chuyện gì phức tạp, nhưng ở nơi cổ đại điều kiện chữa bệnh và dụng cụ y tế cũng không đủ tiên tiến, chỉ có thể để cho sản phụ tự mình cố gắng.
“Lấy một ít ngải trụ* đến.” Cô bình tĩnh nói với cung nữ, vừa cầm lấy một bầu rượu dùng tiêu độc cho Ấn Tiếu Yên, đặt ngân châm vào trong chậu than hơ nóng.
*Ngải trụ(艾柱) theo giải thích của Baidu là một loại ống dùng trong đông y, hơ nóng cùng một một loại hương dược liệu, úp lên huyệt vị của bệnh nhân. Theo giải thích này nó giống ống giác hơi, nhưng mình không có căn cứ cụ thể nên không chuyển ngữ mà để nguyên Hán việt là ngải trụ. Bạn nào biết rõ hơn thì chỉ cho mình.
“Hiện tại tôi sẽ đâm vào huyệt Hợp cốc và huyệt Ba âm của cô, như vậy sẽ làm giảm đau đớn cho cô, nhưng sau một lúc, cô có thể vẫn cảm thấy đau, vậy phải cố chịu đựng, có được không?” Giọng nói của cô giống như một làn gió nhẹ vào tháng ba, nhẹ nhàng lướt qua mặt, khe khẽ dịu dàng.
Ấn Tiếu Yên đau tới mức không mở nổi mắt cắn môi: “Được!”
Ngải trụ được đốt nóng, đặt lên một số vị trí, ngân châm đâm vào huyệt vị, Ấn Tiếu Yên dường như có thêm chút tinh thần, sắc mặt đỏ lên, có thêm chút hăng hái. Vân Ánh Lục lấy tụ kiếm ở trên bàn qua, hơ trên lửa.
“A!” Cung nữ và Ấn Tiếu Yên đồng loạt phát ra một tiếng kêu sợ hãi, người ở bên ngoài không khỏi cùng rùng mình.
“Không sao, như thế miệng vết thương sẽ gọn, sau này khi hồi phục cũng nhanh, tránh cho khi thai nhi ra ngoài, sẽ làm rách thêm da thịt” Vân Ánh Lục trầm tĩnh buông tụ kiếm xuống, chuẩn bị mổ đỡ đẻ, bàn tay nhẹ nhàng tiến vào cửa tử cung, rất nhanh đã chạm vào cánh tay của thai nhi, Ấn Tiếu Yên đau tới mức hét lớn một tiếng, tiếng kêu lớn tới mức Tần Luận đứng ở ngoài đường cái cũng nghe được rõ ràng.
Thái hậu suýt nữa thì ngất lịm, vài lần muốn chạy vào trong phòng, nhưng tới gần cửa, bà lại ngừng bước chân. Coi ngựa chết là ngựa sống mà chữa trị, so sánh thế có phần khập khiễng, nhưng cũng rất chính xác.
Người duy nhất trong lòng đã có dự liệu trước là Vân Ánh Lục, “Hít sâu vào, dùng sức, đúng, rất tốt, nghỉ ngơi một lát, được rồi, lại nào…A, làm tốt lắm, chúng ta làm lại một lần nữa…”
Một hồi tiếng trẻ con khóc vang dội làm cho tiếng mưa ngoài cửa sổ như ngừng lại.
Thái hậu ngồi tê cả người ở trên ghế tựa, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Đứa con đầu tiên của Hoàng thượng rốt cuộc cũng bình an đến với thế giới này.
“Chúc mừng Thái hậu, Ấn phi nương nương vừa mới sinh hạ một vị công chúa cho Hoàng thượng, mẹ con đều bình an.” Tiểu cung nữ mở cửa phòng ra, cuống quít bẩm báo.
“Là công chúa…” Thái hậu ngẩng đầu, trên mặt hơi lộ ra vẻ thất vọng.
“Vâng, là công chúa rất xinh xắn.”
“Được, bản cung vào xem.” Thái hậu day day thái dương, trước hết cứ nên vui mừng đi đã.
Vân Ánh Lục khâu miệng vết thương cho Ấn Tiếu Yên, trên trán mồ hôi thấm ra chi chít, “Đứa bé mới sinh rất xinh xắn, nghị lực của phu nhân cũng thật phi thường.”
Ấn Tiếu Yên yếu ớt nằm ở trên giường, vẻ mặt đau khổ, tiểu cung nữ ôm công chúa đến trước mặt nàng, nàng cũng chẳng buồn nhìn.
“Không nên như thế, Ấn phi, chỉ cần có thể sinh, sau này nhất định sẽ sinh hạ được hoàng tử.” Thái hậu nói lời an ủi, thấy Vân Ánh Lục nhanh nhẹn thu dọn nhau thai và cuống rốn đặt ở bên cạnh bàn, rửa sạch vết máu ở chân, mặc quần trong và kéo váy lên cho Ấn Tiếu Yên, động tác sạch sẽ, nhanh nhẹn chuyên nghiệp. Bà vừa nhìn thấy, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
“Vị cô nương này, cô đi ra đây một chút.” Bà vỗ vỗ lên bả vai Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục gật gật đầu, “Cháu rửa tay xong, viết đơn thuốc, sau khi trở về bà cho người dựa theo phương thuốc này bốc thuốc, giúp cho cô ấy thanh tẩy, tiêu viêm.”
“Việc này sẽ có người làm, cô không cần lo lắng.”
Vân Ánh Lục khẽ cười, lúc này mới có chút tâm trạng mà quan sát vị phu nhân trước mắt này, nhìn y phục dường như cũng là một người nhà giàu có nào đó đây! Vừa rồi cô chỉ tập trung tinh thần lo cho Ấn Tiếu Yên, chuyện vừa rồi nói với bà ấy, cô cũng chưa hề chú ý tới.
Thái hậu dẫn Vân Ánh Lục đi tới hướng một chiếc xe ngựa, một nam tử đeo bội kiếm tiến lên vén mành xe lên, vươn cánh tay, đỡ hai người bước vào bên trong xe, mành xe lại được buông xuống kín mít, hắn đứng ở ngoài xe, ánh mắt lạnh lẽo đảo quanh bốn phía.
“Cô nương cũng là người Đông Dương sao?” Thái hậu ôn hòa hỏi han.
Vân Ánh Lục ngồi ngay ngắn, hai tay để thả lỏng, “Vâng ạ, ở tại Vân phủ phía Nam thành Đông Dương.”
“Có quan hệ gì với Vân thị kinh doanh châu báu hay không?” Thái hậu nhướng mày.
“Đó là cửa hàng nhà cháu.”
“Hóa ra là Vân tiểu thư, cách đỡ đẻ này của cô là theo ai học vậy?” Ấn phi hôm nay khó sinh, đừng nói là ở trên đường, ngay cả là ở trong cung, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều, mà tiểu nha đầu này có thể dễ dàng giải quyết vấn đề khó khăn này, không thể không làm cho người ta thay đổi cách nhìn.
“Cháu…” Vân Ánh Lục là một người rất là thật thà, rất ít nói dối, nhưng tình huống này, nếu cô nói thật, người khác có thể tin hay sao? Cô ngây người một hồi lâu, “Là…gia truyền.” Cô thật sự không bịa ra được cái tên nào.
“Không thể ngờ được là Vân phủ còn có tuyệt kỹ bậc này, Vân tiểu thư, ngoại trừ đỡ đẻ, cô còn có thể làm được gì?”
“Chuyên môn chính của cháu là phụ khoa, những bệnh khác cũng có thể chữa được, nhưng không tinh thông bằng phụ khoa.”
“Phụ khoa mà cô nói là chỉ cái gì?”
“Hạ thể của phụ nữ thường mắc một số bệnh, chứng viêm, mụn nhọt, khối u vân vân, cháu cũng biết đỡ đẻ cho những người khó sinh nữa.”
Thái hậu chớp chớp mắt, sau khi con gái trưởng thành, chỗ kín thường có những bệnh khó mà nói ra như vậy, thái y bắt mạch cũng rất ít khi chẩn ra được, có khi cũng phải cố chịu đựng, không ngờ rằng trên đời này còn có thầy thuốc chuyên trị mấy bệnh này.
“Không mang thai được và giữ thai, cô cũng có thể trị được không?”
“Nếu là bẩm sinh không mang thai được, cháu cũng không có biện pháp. Giữ thai, chỉ cần phụ nữ có thai làm theo yêu cầu của thầy thuốc, cũng không phải là quá khó.” Vân Ánh Lục thận trọng trả lời.
Vạn thái hậu đột nhiên kích động đứng lên, hai mắt tỏa sáng, “Vân tiểu thư, cô có bằng lòng theo bản cung tiến cung hay không?”
Cung? Hoàng cung, là hoàng cung nơi giấu quyển sách tuyệt thế chỉ có bản duy nhất đó sao? Vân Ánh Lục chớp chớp đôi lông mi dài. Mưa vẫn còn đang rơi xuống, tựa như những cây kim bạc nho nhỏ rơi xuống đầy trời.
Tần Luận nhìn thấy Ấn phi nương nương được quấn chặt và khênh từ trong khách điếm ra, đưa lên xe ngựa, một đám người ướt như chuột lột dường như là cung nữ cũng đều nhộn nhịp từng người bước lên xe. Đường cái bị chặn hai canh giờ cuối cùng cũng thông.
Tần Luận đứng ở bên cạnh con đường, nhìn cảnh đoàn xe xung quanh chậm rãi rời đi, trong mưa phùn đã thành một hình ảnh mơ hồ.
Vậy, Vân Ánh Lục đâu?
Nhớ là nàng cùng Vạn thái hậu lên xe ngựa, nhưng có xuống hay là không? Tần Luận khoanh hai tay trước ngực, mày nhíu lên, nhìn màn mưa thở dài. Hay lắm, kế hoạch hắn và nàng cùng tay nắm tay, vai sóng vai bước vào Vân phủ đã tan thành bọt nước.
Nhưng cũng không phải là không còn cách nào, Vân Ánh Lục thật đúng là làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú, không có tài thơ, nhưng lại là một diệu thủ thần y, vị trí thiếu phu nhân của tiệm thuốc Tần gia, không phải dành cho nàng thì còn ai dám ngồi đây?
A, là ông trời ban mối lương duyên, ông trời tác hợp cho đấy!
Trên khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Tần Luận, dường như có một đôi tay dịu dàng như nước, nhẹ nhàng chạm vào, vô cùng sinh động.
/179
|