“Nữ tử lớn mật, dám mạo phạm hoàng tộc?” Một thanh trường kiếm lạnh lùng đột nhiên chặn ngang trước mặt Vân Ánh Lục, từng ánh mắt kinh ngạc ở bên cạnh xe ngựa bắn về phía cô.
Vân Ánh Lục ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào nam tử cao lớn mặc áo giáp trước mặt, vẻ mặt bình thản, giống như không hề sợ hãi anh ta.
Không sợ, không sợ, cô vẫn bước từng bước về phía trước.
“Tôi là đại phu, tôi có thể tận lực giúp cho người bệnh ở trong xe.” Cô nhìn chăm chú vào anh ta, giọng nói dịu dàng hòa nhã, có một ma lực thần kỳ làm cho lòng người an ổn.
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô dò xét, “Chỉ bằng tiểu nha đầu ngươi sao?” Một cô bé xinh xắn, lại thích nói đùa. Y quan trong Thái y viện đều là những người râu tóc bạc phơ, bản lĩnh y thuật cao siêu, mới dám tự xưng đại phu. Ở trong thành Đông Dương, đại phu là chức danh cấp cao, so với lang trung, đại phu ở cấp bậc cao hơn.
“Anh không tin tưởng tôi sao?” Vân Ánh Lục ghét nhất bị bệnh nhân nghi ngờ y thuật của mình, bác sĩ chứng minh bản thân mình bằng y thuật, mà không phải là bằng tuổi.
“Đúng!” Hai người giằng co, không ai nhường ai.
“Bên ngoài ồn ào cái gì thế?” Một giọng nữ âm sắc có phần già nua nhưng lại uy nghi khiến cho người khác không dám mạo phạm truyền ra từ trong xe.
“Hồi bẩm Thái hậu, có một cô gái cứ tự xưng là đại phu, xông đến trước hoàng giá, nói muốn trợ giúp cho nương nương.” Nam tử trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục, rồi vội vàng chắp tay hướng phía trong xe bẩm báo.
“Ồ!” Mành xe đột nhiên được vén ra, Vân Ánh Lục nhìn thấy ngồi trong xe ngựa rộng rãi là một lão phu nhân mái tóc đã muối tiêu, khí chất ung dung cao quý, nằm trên giường ở bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài buông toán loạn, gương mặt đã tái nhợt, bụng cô ấy nhô cao, trên váy có vệt máu thấm ra, máu cứ theo khe hở trên sàn xe ngựa chảy xuống dưới hòa cùng nước mưa, tiếng rên rỉ đau đớn chính là phát ra từ miệng của cô gái này, bên cạnh cô gái này có hai cô gái khác ăn mặc như thị nữ đang quỳ gối, khuôn mặt họ cũng không còn một tia huyết sắc.
“Cô ấy sắp sinh rồi!” Vân Ánh Lục trấn tĩnh nói, khi người khác còn chưa lấy lại được tinh thần, cô đã thò người vào bên trong, nắm lấy cổ tay cô gái mang thai kia mà bắt mạch, ánh mắt thì nhìn chăm chú vào màu sắc trên môi cô gái.
“Khí trệ huyết ứ, thể chất bệnh nhân suy yếu, khí huyết không đủ, lại còn bị mất máu quá nhiều, tử cung co rút không có tính quy luật, không thể thúc đẩy thai nhi ra ngoài, cô ấy bị khó sinh.”
Toàn bộ người ở đó đều ngây dại, cùng lắm chỉ bằng thời gian thở ra một hơi, cô gái này đã phân tích rõ ràng về tình trạng của nương nương như thế.
“Tiểu cô nương, cô…đi theo vị sư phụ là đại phu nào trong thành Đông Dương vậy?” Lão phu nhân kinh ngạc và vui mừng đan xen, hỏi.
“Hiện tại không phải thời điểm để thảo luận vấn đề này, phải nhanh chóng tìm một chỗ để cho cô ấy nằm xuống để đỡ đẻ, bằng không cuống rốn quấn chặt lại, thai nhi không ra được, tình huống sẽ phức tạp hơn.” Vân Ánh Lục tận lực dùng ngữ điệu nhẹ nhàng để nói.
“Tiểu cô nương, cô có biết cô ấy là ai không?” Lão phu nhân nheo mắt, đột nhiên dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục. “Cô có nắm chắc có thể đỡ đẻ cho cô ấy?”
“Thực xin lỗi, phu nhân, tiểu muội nhà ta không hiểu quy củ, mạo phạm tới bà, xin rộng lượng bỏ qua cho, ta sẽ mang con bé đi.” Tần Luận hết hồn chạy tới, chen vào giữa đám người, giữ chặt Vân Ánh Lục.
“Buông tay.” Vân Ánh Lục nói, quay đầu nhìn về phía lão phu nhân, “Không có một thầy thuốc nào có thể nói trăm phần trăm nắm chắc đối với một ca bệnh cả, nhưng nếu bà tin tưởng tôi, tôi sẽ đem hết toàn lực chữa trị cho cô ấy.”
Lão phu nhân bị sự nghiêm nghị, bình tĩnh của Vân Ánh Lục làm kinh sợ, “Tiểu cô nương, thai nhi trong bụng cô gái kia chính là thiên chi kiều tử, nếu có chút không cẩn thận, cô sẽ bị mất đầu.”
“Tôi không lo lắng tới chuyện này, tôi chỉ lo lắng thời gian kéo dài, tôi muốn cứu cô ấy cũng không có biện pháp.” Vân Ánh Lục nghiêm nghị nói.
“Thái hậu,” cô gái đau đến mức hơi thở đã mong manh, liều mạng xoay người, giữ chặt cánh tay lão phu nhân, “Hãy tin cô ấy, xin hãy tin tưởng cô ấy, nhi thần…Đã đau chịu không nổi, lâu thêm một lúc nữa, sợ là mất mạng, đây…là đứa con duy nhất của Hoàng thượng…Nhất định phải sinh ra…”
Lão phu nhân nặng nề nhắm mắt lại, vô lực phất phất tay, “Thôi được, thái y không ở bên cạnh, con lại không thể di chuyển, hiện tại chỉ có thể tin tưởng cô gái này.”
Tần Luận nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hết sức căng thẳng của Vân Ánh Lục, kinh hoàng sau lưng toát ra đầy mồ hôi lạnh. Nàng còn không nghe ra hay sao? Thái hậu, Hoàng thượng, những người này là người hoàng tộc, cô gái đang mang thai này Ấn phi Ấn Tiếu Yên nương nương, đứa bé trong bụng này chính là đứa con đầu tiên của Hoàng hượng từ khi đăng cơ tới nay, đây chính là chuyện liên quan tới mạng người, ngay cả thái y trong cung cũng phải cẩn thận coi chừng, Ánh Lục có phải là đã mượn lá gan của quỷ rồi không?
Hắn hoảng sợ nhưng lại bất lực, hậu quả cũng không dám nghĩ tới. Bởi vì nhìn vẻ mặt cố chấp của vị Vân tiểu thư kia, sợ là ngay cả chín con trâu cũng không kéo đi được.
“Bà đã tin tưởng tôi, như vậy tất cả đều phải nghe theo tôi. Bà cho người đi tới khách điếm đó thuê một gian phòng, rồi sai người chuẩn bị nước ấm, rượu trắng, càng nhiều càng tốt, còn cần thêm một chậu than, một ít ngân châm, nếu không có, tìm kim bình thường cũng được, nhưng cần phải hơ nóng, còn thêm một ít chỉ khâu nữa.”
Tay Vân Ánh Lục cũng đã mềm nhũn, che lên cái trán đã đầy mồ hôi, dường như tất cả đều trong vòng kiểm soát của cô.
“Thật sự…có được không?” Ấn Tiếu Yên bối rối hoảng loạn, nhưng trái tim nàng kỳ lạ lại trở nên trấn tĩnh.
“Đương nhiên!” Vân Ánh Lục trầm tĩnh tao nhã khẽ gật đầu.
Thái hậu ở bên cạnh đang kinh ngạc nhìn cô, cũng thở nhẹ một tiếng, chắp hai tay trước ngực, cảm giác có người để dựa vào thật là tốt.
Từ khi truyền ra tin vui từ chỗ Ấn phi, bà vẫn cẩn thận che chở, cuối cùng bình yên vô sự đến bây giờ, thái y nói còn một tháng nữa là tới ngày sinh, bà định rằng dẫn Ấn phi tới Từ Ân tự thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ Ấn phi có thể thuận thuận lợi lợi sinh hạ đứa con đầu tiên cho Hoàng thượng.
Hương đã dâng xong, cũng đã đi dạo vườn mẫu đơn. Ra khỏi tự, vừa lên xe ngựa, bên ngoài lại bắt đầu mưa lớn, xe ngựa chạy thực sự rất chậm và vững vàng, ai ngờ rằng, Ấn phi hẳn là một tháng sau mới sinh đột nhiên lại nói rằng đau bụng, mới nói đau, hạ thân lại bắt đầu xuất huyết. Tất cả mọi người đều hoảng sợ, lần này vốn là vi phục xuất hành, cũng chỉ mang theo có mấy người, cũng không dẫn theo thái y, nghĩ rằng cũng chỉ đi trong chốc lát thôi. Ấn phi đau đớn ở trong xe lăn qua lăn lại, sắc mặt càng lúc càng trắng, máu chảy càng lúc càng nhiều, xe ngựa di chuyển, nàng lại đau tới mức không thở nổi.
Trước mắt Thái hậu biến thành màu đen, hoảng loạn không biết xoay sở ra sao, xe ngựa dừng lại ở trên đường núi, không thể đi về phía trước, cũng không thể lui về phía sau, nghe từng tiếng kêu thảm thiết của Ấn phi, bà chỉ có thể lực bất tòng tâm. Cũng đã cho người vào trong cung tìm thái y, thời gian từ cửa thành đến hoàng cung cũng không phải một khắc hai khắc*, bà đã không dám ôm hy vọng gì nữa.
*Một khắc bằng 15 phút.
Đứa bé trong bụng Ấn phi này sợ là cũng lại là một hy vọng tươi đẹp tan biến như bọt nước!
Bồ Tát thật sự là không nên nhận hương của bọn họ, sao lại có thể không phù hộ cho bọn họ chứ? Không, không nên hoài nghi Bồ Tát, tiểu nha đầu đột nhiên chạy tới này nhất định là tiên tử được Bồ Tát phái tới, bằng không tuổi trẻ như thế, làm sao dám có một phần trấn định bình tĩnh như thế này?
Hai cung nữ và thái giám dùng mấy miếng đệm nhồi cỏ bồng lót ở dưới giường, rồi khênh giường vào trong khách điếm. Tất cả đều dựa theo Vân Ánh Lục yêu cầu mà sắp xếp. Trong khách điếm đã dọn ra một gian phòng cao cấp làm phòng sinh, nước ấm đã đổ đầy trong thùng, rượu ở trong bình, than ở trong chậu than cũng đang cháy rừng rực, ngân châm đã được hơ nóng, khăn vải mềm sạch sẽ được xếp trên một cái khay nhỏ.
Vân Ánh Lục đi tới trước khách điếm, nhìn thấy nam tử cao lớn mang kiếm lúc trước vẫn đang trừng mắt, không quá tin tưởng mà nhìn cô, cô mỉm cười, rút tụ kiếm* bên hông anh ta ra, “Cái này cho tôi mượn dùng một chút.”
Vân Ánh Lục ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào nam tử cao lớn mặc áo giáp trước mặt, vẻ mặt bình thản, giống như không hề sợ hãi anh ta.
Không sợ, không sợ, cô vẫn bước từng bước về phía trước.
“Tôi là đại phu, tôi có thể tận lực giúp cho người bệnh ở trong xe.” Cô nhìn chăm chú vào anh ta, giọng nói dịu dàng hòa nhã, có một ma lực thần kỳ làm cho lòng người an ổn.
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô dò xét, “Chỉ bằng tiểu nha đầu ngươi sao?” Một cô bé xinh xắn, lại thích nói đùa. Y quan trong Thái y viện đều là những người râu tóc bạc phơ, bản lĩnh y thuật cao siêu, mới dám tự xưng đại phu. Ở trong thành Đông Dương, đại phu là chức danh cấp cao, so với lang trung, đại phu ở cấp bậc cao hơn.
“Anh không tin tưởng tôi sao?” Vân Ánh Lục ghét nhất bị bệnh nhân nghi ngờ y thuật của mình, bác sĩ chứng minh bản thân mình bằng y thuật, mà không phải là bằng tuổi.
“Đúng!” Hai người giằng co, không ai nhường ai.
“Bên ngoài ồn ào cái gì thế?” Một giọng nữ âm sắc có phần già nua nhưng lại uy nghi khiến cho người khác không dám mạo phạm truyền ra từ trong xe.
“Hồi bẩm Thái hậu, có một cô gái cứ tự xưng là đại phu, xông đến trước hoàng giá, nói muốn trợ giúp cho nương nương.” Nam tử trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục, rồi vội vàng chắp tay hướng phía trong xe bẩm báo.
“Ồ!” Mành xe đột nhiên được vén ra, Vân Ánh Lục nhìn thấy ngồi trong xe ngựa rộng rãi là một lão phu nhân mái tóc đã muối tiêu, khí chất ung dung cao quý, nằm trên giường ở bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài buông toán loạn, gương mặt đã tái nhợt, bụng cô ấy nhô cao, trên váy có vệt máu thấm ra, máu cứ theo khe hở trên sàn xe ngựa chảy xuống dưới hòa cùng nước mưa, tiếng rên rỉ đau đớn chính là phát ra từ miệng của cô gái này, bên cạnh cô gái này có hai cô gái khác ăn mặc như thị nữ đang quỳ gối, khuôn mặt họ cũng không còn một tia huyết sắc.
“Cô ấy sắp sinh rồi!” Vân Ánh Lục trấn tĩnh nói, khi người khác còn chưa lấy lại được tinh thần, cô đã thò người vào bên trong, nắm lấy cổ tay cô gái mang thai kia mà bắt mạch, ánh mắt thì nhìn chăm chú vào màu sắc trên môi cô gái.
“Khí trệ huyết ứ, thể chất bệnh nhân suy yếu, khí huyết không đủ, lại còn bị mất máu quá nhiều, tử cung co rút không có tính quy luật, không thể thúc đẩy thai nhi ra ngoài, cô ấy bị khó sinh.”
Toàn bộ người ở đó đều ngây dại, cùng lắm chỉ bằng thời gian thở ra một hơi, cô gái này đã phân tích rõ ràng về tình trạng của nương nương như thế.
“Tiểu cô nương, cô…đi theo vị sư phụ là đại phu nào trong thành Đông Dương vậy?” Lão phu nhân kinh ngạc và vui mừng đan xen, hỏi.
“Hiện tại không phải thời điểm để thảo luận vấn đề này, phải nhanh chóng tìm một chỗ để cho cô ấy nằm xuống để đỡ đẻ, bằng không cuống rốn quấn chặt lại, thai nhi không ra được, tình huống sẽ phức tạp hơn.” Vân Ánh Lục tận lực dùng ngữ điệu nhẹ nhàng để nói.
“Tiểu cô nương, cô có biết cô ấy là ai không?” Lão phu nhân nheo mắt, đột nhiên dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục. “Cô có nắm chắc có thể đỡ đẻ cho cô ấy?”
“Thực xin lỗi, phu nhân, tiểu muội nhà ta không hiểu quy củ, mạo phạm tới bà, xin rộng lượng bỏ qua cho, ta sẽ mang con bé đi.” Tần Luận hết hồn chạy tới, chen vào giữa đám người, giữ chặt Vân Ánh Lục.
“Buông tay.” Vân Ánh Lục nói, quay đầu nhìn về phía lão phu nhân, “Không có một thầy thuốc nào có thể nói trăm phần trăm nắm chắc đối với một ca bệnh cả, nhưng nếu bà tin tưởng tôi, tôi sẽ đem hết toàn lực chữa trị cho cô ấy.”
Lão phu nhân bị sự nghiêm nghị, bình tĩnh của Vân Ánh Lục làm kinh sợ, “Tiểu cô nương, thai nhi trong bụng cô gái kia chính là thiên chi kiều tử, nếu có chút không cẩn thận, cô sẽ bị mất đầu.”
“Tôi không lo lắng tới chuyện này, tôi chỉ lo lắng thời gian kéo dài, tôi muốn cứu cô ấy cũng không có biện pháp.” Vân Ánh Lục nghiêm nghị nói.
“Thái hậu,” cô gái đau đến mức hơi thở đã mong manh, liều mạng xoay người, giữ chặt cánh tay lão phu nhân, “Hãy tin cô ấy, xin hãy tin tưởng cô ấy, nhi thần…Đã đau chịu không nổi, lâu thêm một lúc nữa, sợ là mất mạng, đây…là đứa con duy nhất của Hoàng thượng…Nhất định phải sinh ra…”
Lão phu nhân nặng nề nhắm mắt lại, vô lực phất phất tay, “Thôi được, thái y không ở bên cạnh, con lại không thể di chuyển, hiện tại chỉ có thể tin tưởng cô gái này.”
Tần Luận nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hết sức căng thẳng của Vân Ánh Lục, kinh hoàng sau lưng toát ra đầy mồ hôi lạnh. Nàng còn không nghe ra hay sao? Thái hậu, Hoàng thượng, những người này là người hoàng tộc, cô gái đang mang thai này Ấn phi Ấn Tiếu Yên nương nương, đứa bé trong bụng này chính là đứa con đầu tiên của Hoàng hượng từ khi đăng cơ tới nay, đây chính là chuyện liên quan tới mạng người, ngay cả thái y trong cung cũng phải cẩn thận coi chừng, Ánh Lục có phải là đã mượn lá gan của quỷ rồi không?
Hắn hoảng sợ nhưng lại bất lực, hậu quả cũng không dám nghĩ tới. Bởi vì nhìn vẻ mặt cố chấp của vị Vân tiểu thư kia, sợ là ngay cả chín con trâu cũng không kéo đi được.
“Bà đã tin tưởng tôi, như vậy tất cả đều phải nghe theo tôi. Bà cho người đi tới khách điếm đó thuê một gian phòng, rồi sai người chuẩn bị nước ấm, rượu trắng, càng nhiều càng tốt, còn cần thêm một chậu than, một ít ngân châm, nếu không có, tìm kim bình thường cũng được, nhưng cần phải hơ nóng, còn thêm một ít chỉ khâu nữa.”
Tay Vân Ánh Lục cũng đã mềm nhũn, che lên cái trán đã đầy mồ hôi, dường như tất cả đều trong vòng kiểm soát của cô.
“Thật sự…có được không?” Ấn Tiếu Yên bối rối hoảng loạn, nhưng trái tim nàng kỳ lạ lại trở nên trấn tĩnh.
“Đương nhiên!” Vân Ánh Lục trầm tĩnh tao nhã khẽ gật đầu.
Thái hậu ở bên cạnh đang kinh ngạc nhìn cô, cũng thở nhẹ một tiếng, chắp hai tay trước ngực, cảm giác có người để dựa vào thật là tốt.
Từ khi truyền ra tin vui từ chỗ Ấn phi, bà vẫn cẩn thận che chở, cuối cùng bình yên vô sự đến bây giờ, thái y nói còn một tháng nữa là tới ngày sinh, bà định rằng dẫn Ấn phi tới Từ Ân tự thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ Ấn phi có thể thuận thuận lợi lợi sinh hạ đứa con đầu tiên cho Hoàng thượng.
Hương đã dâng xong, cũng đã đi dạo vườn mẫu đơn. Ra khỏi tự, vừa lên xe ngựa, bên ngoài lại bắt đầu mưa lớn, xe ngựa chạy thực sự rất chậm và vững vàng, ai ngờ rằng, Ấn phi hẳn là một tháng sau mới sinh đột nhiên lại nói rằng đau bụng, mới nói đau, hạ thân lại bắt đầu xuất huyết. Tất cả mọi người đều hoảng sợ, lần này vốn là vi phục xuất hành, cũng chỉ mang theo có mấy người, cũng không dẫn theo thái y, nghĩ rằng cũng chỉ đi trong chốc lát thôi. Ấn phi đau đớn ở trong xe lăn qua lăn lại, sắc mặt càng lúc càng trắng, máu chảy càng lúc càng nhiều, xe ngựa di chuyển, nàng lại đau tới mức không thở nổi.
Trước mắt Thái hậu biến thành màu đen, hoảng loạn không biết xoay sở ra sao, xe ngựa dừng lại ở trên đường núi, không thể đi về phía trước, cũng không thể lui về phía sau, nghe từng tiếng kêu thảm thiết của Ấn phi, bà chỉ có thể lực bất tòng tâm. Cũng đã cho người vào trong cung tìm thái y, thời gian từ cửa thành đến hoàng cung cũng không phải một khắc hai khắc*, bà đã không dám ôm hy vọng gì nữa.
*Một khắc bằng 15 phút.
Đứa bé trong bụng Ấn phi này sợ là cũng lại là một hy vọng tươi đẹp tan biến như bọt nước!
Bồ Tát thật sự là không nên nhận hương của bọn họ, sao lại có thể không phù hộ cho bọn họ chứ? Không, không nên hoài nghi Bồ Tát, tiểu nha đầu đột nhiên chạy tới này nhất định là tiên tử được Bồ Tát phái tới, bằng không tuổi trẻ như thế, làm sao dám có một phần trấn định bình tĩnh như thế này?
Hai cung nữ và thái giám dùng mấy miếng đệm nhồi cỏ bồng lót ở dưới giường, rồi khênh giường vào trong khách điếm. Tất cả đều dựa theo Vân Ánh Lục yêu cầu mà sắp xếp. Trong khách điếm đã dọn ra một gian phòng cao cấp làm phòng sinh, nước ấm đã đổ đầy trong thùng, rượu ở trong bình, than ở trong chậu than cũng đang cháy rừng rực, ngân châm đã được hơ nóng, khăn vải mềm sạch sẽ được xếp trên một cái khay nhỏ.
Vân Ánh Lục đi tới trước khách điếm, nhìn thấy nam tử cao lớn mang kiếm lúc trước vẫn đang trừng mắt, không quá tin tưởng mà nhìn cô, cô mỉm cười, rút tụ kiếm* bên hông anh ta ra, “Cái này cho tôi mượn dùng một chút.”
/179
|