Bộ phim truyền hình Bùi Như Niệm sắp tham gia có tên [Lộng Kiều], là một bộ phim cổ trang ngắn hài lãng mạn.
Nội dung chính của bộ phim có motip khá cũ, có thể tóm tắt ngắn gọn trong một câu: Nam chính và nữ chính gặp và quen nhau, cuối cùng hai người sống hạnh phúc bên nhau.
Ai cũng biết hầu hết kịch bản của những bộ phim hài lãng mạn là nữ chính luôn có kết thúc có hậu như được copy paste từ phim này qua phim kia, nhưng nữ phụ ác độc thì lại có muôn vàn kết cục thê thảm khác nhau.
Trong bộ phim này cô vào vai nữ ba tên Minh Yên, là một tuyệt sắc mỹ nhân xuất thân từ thanh lâu. Do hoàn cảnh nghèo khó nên từ nhỏ đã bị người nhà bán cho một tú bà. Vì để chiều lòng sở thích của những công tử phong lưu nên tú bà cho cô học đọc sách viết chữ, tinh thông cầm kỳ thi họa.
Dần dần Minh Yên bắt đầu có chính kiến của riêng mình, cô không chấp nhận việc mình phải bán thân suốt đời như vậy nên cô bắt đầu quyến rũ nam thứ trong phim để được chuộc thân và làm vợ lẽ của anh, quen biết với rất nhiều vương tôn công tử quý tộc.
Sau này Minh Yên tìm mọi cách để đoạt lấy địa vị và quyền lực cho bản thân, vì thế cô không ngần ngại trở thành hồng nhan họa thủy của hàng nghìn người. Kết thúc phim Minh Yên suýt nữa đã thành công thì lại vấp phải câu chuyện tình yêu của nam chính và nữ chính, bị biên kịch bức tử và rơi vào kết cục vô cùng bi thảm.
Nhìn chung [Lộng Kiều] là một bộ phim có nội dung khá hay, phân cảnh của Minh Yên khá ít nhưng những phân cảnh nửa đầu bộ phim lại cực kỳ xuất sắc. Cô đã lột tả được hình ảnh một người phụ nữ kém may mắn, sống một cuộc sống thấp hèn và tủi nhục nhưng vẫn mạnh mẽ dám đấu tranh vì tình yêu.
Sau khi nhận được kịch bản, Bùi Như Niệm đã nhìn trúng nhân vật này. Cô muốn thử trải nghiệm một cuộc sống vừa phóng đãng vừa tùy tiện xem nó sẽ như thế nào. Vì vậy khi bên phía công ty đại diện từ chối liên lạc, Bùi Như Niệm đã nghĩ cách lấy thông tin liên lạc của đạo diễn trước để tranh thủ giành lấy cơ hội thử vai.
Buổi thử vai đã kết thúc nhưng đoàn phim vẫn không gọi điện thoại cho cô. Bùi Như Niệm đoán sau lưng lại có vấn đề gì đó nên cô âm thầm buồn bã rất lâu.
Không ngờ lúc này cô lại có cơ hội được tham gia đoàn phim một lần nữa.
[Lộng Kiều] đã bấm máy được một thời gian, cũng chính là khoảng thời gian cô bận ghi hình cho show thực tế nên không thể tham gia lễ khai máy. Do vai diễn của cô xuất hiện khá muộn và cũng không quá nhiều cảnh quay nên đoàn phim cũng không yêu cầu cô phải gia nhập đoàn.
Hôm nay cô và đạo diễn đã cùng nhau bàn bạc về thời gian quay phim của cô, sau khi vào đoàn là có thể trực tiếp quay luôn.
“Đạo diễn Ngô, tôi đến rồi đây!” Bùi Như Niệm vừa chạy đến đoàn phim đã lập tức chào hỏi đạo diễn Ngô.
“Mấy giờ rồi, cô đến sớm thế?” Ngô Toàn vừa thức dậy nên vẫn còn buồn ngủ, ông vừa ngáp vừa nói: “Đừng gọi đạo diễn Ngô, nghe khách sáo quá, bọn họ toàn gọi tôi là lão Ngô thôi.”
“Ặc…” Bùi Như Niệm được dạy dỗ rất kỹ nên cô không thể gọi ông là “lão Ngô” được. Cô tính toán tuổi của đạo diễn một lát rồi thương lượng: “Tôi có thể gọi đạo diễn là anh Ngô được không?”
“Cũng được. Hình như cô cũng mới 25 tuổi thôi đúng không? Hay cứ gọi tôi là chú Ngô đi.” Những lúc không làm việc Ngô Toàn cực kỳ dễ nói chuyện, là điển hình của tuýp người tự làm quen(*). Ông vui vẻ bàn về kịch bản với Bùi Như Niệm: “Tiểu Bùi, chín giờ chúng ta bắt đầu quay, từ giờ tới đó còn hơn một tiếng đồng hồ, đã học thuộc hết lời thoại chưa?”
(*) Tự làm quen: là một thuật ngữ có nghĩa là người này rất giỏi trò chuyện, có thể nhanh chóng đạt được ý kiến với người khác, và sẽ có lợi thế trong các cuộc đàm phán.
“Vâng, con học thuộc lòng hết rồi.” Bùi Như Niệm gật đầu, như sợ đạo diễn vẫn không tin nên cô bắt đầu đọc cho ông nghe.
“Stop stop stop, chú không phải giáo viên ngữ văn nên không muốn kiểm tra kỹ năng học thuộc lòng của con.” Ngô Toàn xua tay: “Chỉ cần nhớ kỹ những phần cơ bản là được, đến lúc quay đừng đọc nhầm lời thoại, nếu không con sẽ ăn mắng đấy.”
Bùi Như Niệm rất sợ bị mắng, cô run rẩy sợ hãi như một chú thỏ nhỏ, nơm nớp lo sợ trả lời: “Vâng ạ.”
“Cảnh quay đầu tiên của con là ngồi gảy đàn tranh trong thanh lâu. Theo kịch bản thì con là một đại mỹ nữ đẹp lộng lẫy nên con phải diễn như thế nào để có thể toát lên được vẻ đẹp kinh diễm, phải làm sao để người xem lần đầu tiên nhìn thấy con thì từ sâu trong nội tâm họ phải thốt lên “Wow đẹp quá”. Tạm dừng vài giây Ngô Toàn nhỏ giọng nói với cô: “Thật ra hôm thử vai con chưa kịp diễn thì chú đã chọn trúng con rồi. Vẻ ngoài của con rất hợp với vai Minh Yên.”
“Cảm ơn đạo diễn!” Bùi Như Niệm liên tục cảm ơn ông.
Cô biết sau lưng mỗi diễn viên đều sẽ có rất nhiều tư bản chống lưng, nhưng đạo diễn có thể bằng lòng nói chuyện này với cô thì chắc chắn đó là một lời khẳng định vô cùng tốt.
“Đừng cám ơn chú. Chú chỉ là một đạo diễn nhỏ, việc quyết định vai diễn vẫn phải bàn bạc với nhà sản xuất nên lúc đó không thể giữ con lại được.” Ngô Toàn mỉm cười: “Vậy là được rồi, phần thể hiện của con rất tốt nên nhà sản xuất đã thay đổi ý định ban đầu của họ.”
Nhà sản xuất đồng ý thay đổi quyết định đơn giản là vì Bùi Như Niệm đã lên hot search vài lần, kẻ mù cũng có thể nhìn ra cô sẽ rất nổi tiếng trong tương lai.
Bùi Như Niệm chỉ nghĩ do mình may mắn, cô khiêm tốn nói: “Con sẽ cố gắng hết sức.”
Sau bốn năm ra mắt đây là lần đầu tiên Bùi Như Niệm đảm nhận một vai diễn quan trọng như vậy, hơn nữa còn quay cận mặt đặc tả nhân vật.
Cô sợ mình sẽ kéo chân mọi người nên trước khi quay cô tận dụng thời gian xin ý kiến của đạo diễn và biên kịch, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái khi quay.
Chín giờ, đoàn phim [Lộng Kiều] chính thức bấm máy.
Hôm nay không có cảnh quay của nam chính và nữ chính, nhưng sau khi mọi người bắt đầu quay thì nam chính Dương Trạch Châu lại âm thầm đến phim trường xem diễn viên mới ghi hình.
Vừa bắt đầu quay nên nhân viên đoàn phim vẫn chưa vào trạng thái, lại nghe nói nữ diễn viên mới đến là người mới nên quay càng thêm qua loa.
Dựa theo kinh nghiệm làm việc trước đây thì một diễn viên mới lần đầu quay phim phải NG (*) ít nhất từ ba đến năm lần, có khi phải quay lại cả chục lần, toàn bộ đoàn phim đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu cả ngày hôm nay.
(*) NG (Not Good): Cảnh phim quay hỏng
Nhân viên quay phim và nhân viên bộ phận ánh sáng lười biếng chuẩn bị thiết bị, nhân viên hiện trường hô: “Cảnh mười chín lần thứ nhất, bắt đầu!”
Xác pháo hoa còn sót lại trước cổng sân vắng vẻ. Cả thanh lâu to như vậy nhưng lại không có lấy một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng đàn tranh tĩnh mịch như lời than thở của ai đó.
Nhân viên quay phim nâng máy quay, men theo tiếng đàn tranh đi lên gác xép.
Tiểu nha hoàn mở cửa gian phòng, đằng sau tấm màn lụa mỏng có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của một mỹ nữ đang ngồi đánh đàn tranh trước cửa sổ.
“Minh Yên cô nương, cô nương nên nghỉ ngơi sớm.” Tiểu nha hoàn khuyên nhủ: “Cô cô nói tối nay cô nương phải tiếp khách nên đừng luyện đàn quá sức.”
Người trong phòng mắt điếc tai ngơ vẫn khẽ vuốt ve dây đàn, hoàn toàn không quan tâm.
Mãi đến tận khi khúc đàn chấm dứt ngón tay nàng mới rời khỏi cây đàn tranh, chậm rãi ngồi thẳng người, nở một nụ cười như có như không.
“Không sao đâu.”
Giọng nói của Minh Yên trong trẻo và du dương tựa như một loại pháo hoa rực rỡ vô thực chốn nhân gian, nhưng lại cố tình nhiễm phải bụi trần.
Nàng nói: “Ta có mệt hay không thì họ cũng chả quan tâm đâu. Nhưng nếu ta đàn một khúc nhạc hay biết đâu khách nhân sẽ thích thì sao.”
Toàn bộ phim trường ai nấy đều bị sốc khi nghe Bùi Như Niệm nói xong câu thoại đầu tiên!
Mọi người vốn tưởng rằng Bùi Như Niệm trước kia chỉ diễn những vai không quá quan trọng, hơn nữa tính cách của cô lại hoàn toàn trái ngược với Minh Yên nên chắc chắn phải cần một thời gian dài để hóa thân vào vai diễn.
Không ngờ Bùi Như Niệm vừa mở miệng, cho dù đó là sự cam chịu, hay là sự không cam tâm và chán ghét từ tận đáy lòng thì cô cũng đều thể hiện vô cùng sinh động.
Quan trọng hơn là đến bây giờ Bùi Như Niệm vẫn chưa lộ mặt.
Chỉ dựa vào bóng hình mờ ảo bên rèm đã có thể phác họa y đúc vẻ đẹp tuyệt diễm và rực rỡ của một hoa khôi chốn thanh lâu. Kỹ năng đọc thoại của cô thật sự rất đáng khâm phục!
“Sao trước đây cô ấy không nổi tiếng nhỉ?” Nhân viên quay phim nhịn không được hỏi.
Quản lý ánh sáng đứng kế bên nhắc nhở: “Đừng có mất tập trung nữa, chuẩn bị chuyển cảnh kìa.”
Mấy nhân viên quay phim vội vàng nâng ống kính, lướt qua tấm rèm bằng lụa mỏng quay cận cảnh nhan sắc kiều diễm của hoa khôi.
Dù không son phấn trang điểm nhưng nàng vẫn đẹp một cách rực rỡ.
Nàng ngồi bên cửa sổ, khoác bộ y phục mộc mạc màu xanh, cúi đầu lại đàn thêm một khúc nhạc, hoàn toàn không để ý đến máy quay.
Tiểu nha hoàn nói xong lời thoại của mình thì rời khỏi phòng. Ngón tay Minh Yên tạm dừng một lát, nàng ngẩng đầu nhìn theo hướng tiểu nha hoàn vừa rời đi, ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã.
Có nét cam chịu, nhưng cũng có nét không cam lòng.
Cảnh quay kết thúc, Ngô Toàn kích động nhảy lên, liên tục hô “Quá tốt!.”
“Cảnh quay của Tiểu Bùi thông qua! Thay quần áo chuẩn bị cho cảnh tiếp theo đi!” Ngô Toàn hoàn toàn hài lòng với diễn xuất của cô, thậm chí chưa kịp xác nhận lại đoạn phim đã bảo Bùi Như Niệm đi thay quần áo.
Cảnh quay đầu tiên của cô là cảnh vừa thức dậy, cũng là cảnh quay không có hành động nên trang điểm và quần áo cũng tương đối đơn giản.
Cảnh tiếp theo bắt đầu có hành động nên cô thay một bộ quần áo thật đẹp và trang điểm thật lộng lẫy.
Bùi Như Niệm cảm thấy hoa khôi cũng giống như những đại minh tinh, cũng phải chú ý đến vẻ ngoài của mình, cuộc sống thực sự rất mệt mỏi.
“Chú Ngô, cảnh quay vừa rồi không cần quay lại ạ?” Bùi Như Niệm đứng lên, cười rạng rỡ.
Rõ ràng lúc vào cảnh quay cô hóa thành một cô gái vừa lạnh lùng vừa mang vẻ u sầu.
Khi đạo diễn vừa hô thông qua cô lập tức thoát vai, nhìn cô lúc ấy trông giống như một cô gái nhỏ đáng yêu có chút ngây thơ.
“Ừ, thông qua rồi.” Ngô Toàn vô cùng hài lòng khen ngợi cô.
Vài nhân viên quay phim chờ ông ca ngợi cô xong mới nơm nớp lo sợ tận dụng thời cơ nói: “Đạo diễn, cảnh quay vừa rồi không đạt.”
“Không đạt?” Ngô Toàn nhìn nhiếp ảnh gia, cau mày hỏi: “Tại sao lại quay không đạt?”
Nhân vật chính trong cảnh quay này được đặc tả rất rõ ràng, hơn nữa cũng không có những hành động võ thuật trên quy mô rộng nên quay rất dễ.
Kết quả lại bị nhân viên nói là cảnh phim quay không đạt.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ngượng ngùng giải thích nguyên nhân.
- -- Trước khi bấm máy Bùi Như Niệm ngốc ngốc như cục bột trắng, lại còn bày ra dáng vẻ “Hôm nay tôi phải NG một trăm lần”.
Nhưng không ngờ khi bắt đầu bấm máy lập tức cả người cô toát ra khí thế vương giả, thể hiện kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của một Ảnh Hậu.
Vài nhân viên quay phim hoảng sợ, kết quả là vài lần họ lia ống kính chậm và không bắt được góc độ phù hợp nhất khiến đoạn phim không thể sử dụng được.
Ngô Toàn đang muốn phát hỏa thì Bùi Như Niệm đã kịp thời giải vây: “Con quay lại một lần nữa cũng được mà, thật ra con cảm thấy vừa rồi con thể hiện chưa tốt lắm.”
Cô mỉm cười nhìn Ngô Toàn: “Có được không? Đạo diễn?”
“Thôi cũng được, diễn đi.” Độ hảo cảm của Ngô Toàn với cô diễn viên bé nhỏ này lại tăng thêm một bậc.
Mấu chốt của kỹ thuật diễn xuất nằm ở chính thái độ nghiêm túc khi diễn, đây mới đúng là một diễn viên thực thụ đáng mong đợi trong tương lai.
Bùi Như Niệm vào trạng thái một lần nữa. Lần này cô nhập vai còn hoàn hảo hơn cả những lần trước, ngay cả sự kiêu ngạo và thâm độc của nhân vật chốn thâm cung cũng được cô thể hiện rất rõ ràng.
Lần này nhân viên quay phim không dám chậm trễ, tập trung 120%, cố gắng hết sức quay thật hoàn hảo.
“Mọi người vất vả rồi.” Kết thúc cảnh quay đầu tiên, Bùi Như Niệm cúi đầu cảm ơn mọi người trong đoàn.
Biên kịch: “Không vất vả. Nếu Niệm Niệm có thể duy trì trạng thái mỗi cảnh quay chỉ cần quay một lần đã được thông qua thì hôm nay chúng ta có thể tan ca sớm để lão Ngô mời chúng ta đi ăn cơm.”
“Tại sao lại để tôi mời? Tôi không có tiền đâu!” Ngô Toàn keo kiệt lập tức từ chối.
Bùi Như Niệm trong nhà có mỏ (*) nói: “Sao lại để đạo diễn mời khách được chứ? Hôm nay là ngày đầu tiên em vào đoàn, để cảm ơn mọi người đã giúp đỡ nên bữa cơm này để em mời được không?”
(*)Trong nhà có mỏ: mang ý chế giễu gia đình người khác giàu có, tiêu tiền bừa bãi
Nhân viên của đoàn phim nhìn nhau do dự không biết có nên đồng ý hay không.
Có người mời cơm là chuyện tốt, nhưng Bùi Như Niệm chỉ là một diễn viên nhỏ, lúc quay phim cũng không có ekip của mình đi theo. Những diễn viên trong đoàn phim đều là người trong ngành nên biết một diễn viên nhỏ như cô rõ ràng là trong túi không có nhiều tiền, thật sự rất đáng thương.
Lúc mọi người còn đang khó xử thì có một người xem tiền như rác bước ra.
“Đoàn phim chúng ta không bắt nạt ma mới, cứ để tôi mời cơm.”
Mọi người nhìn về phía giọng nói thì phát hiện hóa ra là Dương Trạch Châu, một nam diễn viên nổi tiếng, đồng thời cũng là nam chính của bộ phim [Lộng Kiều].
Anh đi về phía Bùi Như Niệm, nở một nụ cười đầy quyến rũ, chủ động vươn tay: “Xin chào, anh là diễn viên Dương Trạch Châu.”
“Chào thầy Dương! Em rất hâm mộ anh!” Bùi Như Niệm nắm lấy tay anh: “Em tên Bùi Như Niệm, đóng vai Minh Yên.”
“Anh biết, vài ngày nữa chúng ta sẽ phải đối diễn, không bằng bây giờ làm quen một chút đi.” Dương Trạch Châu lấy di động ra muốn trao đổi thông tin liên lạc với Bùi Như Niệm.
Dựa theo cấp bậc trong ngành thì Dương Trạch Châu hơn cô vài bậc, nhưng anh lại không tỏ ra mình là một đại minh tinh mà còn rất quan tâm chăm sóc cho Bùi Như Niệm.
“Đợi chút, di động của em để trong phòng thay đồ mất rồi.” Bùi Như Niệm thụ sủng nhược kinh vội vàng chạy đến phòng thay quần áo, mở tủ cá nhân tìm điện thoại.
Lấy điện thoại xong, cô mở khóa màn hình thì thấy hiện lên thông báo có hai tin nhắn mới, đều là của Khanh Khả Ngôn.
Bùi Như Niệm bấm vào thông báo, đọc tin nhắn của anh.
Khanh Khả Ngôn: [Em vào đoàn phim chưa?]
Khanh Khả Ngôn: [Trong đoàn phim [Lộng Kiều] có một diễn viên tên Dương Trạch Châu, cách xa cậu ta ra một chút.]
“Hả?” Bùi Như Niệm chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, cảm thấy hơi khó hiểu.
Theo bản năng cô cảm thấy Khanh Khả Ngôn sẽ không làm việc gì tổn thương đến cô. Nhưng rõ ràng con người Dương Trạch Ngôn rất thân thiện mà, tại sao lại muốn cô cách xa anh ấy?
Trong lúc Bùi Như Niệm nghĩ mãi không ra lí do thì Khanh Khả Ngôn lại gửi thêm một tin nhắn.
Khanh Khả Ngôn: [Anh vừa nghe được một tin, người cướp vai diễn của em không phải ekip của nữ chínhmà là ekip của nam chính.]
"!!!?"
Nội dung chính của bộ phim có motip khá cũ, có thể tóm tắt ngắn gọn trong một câu: Nam chính và nữ chính gặp và quen nhau, cuối cùng hai người sống hạnh phúc bên nhau.
Ai cũng biết hầu hết kịch bản của những bộ phim hài lãng mạn là nữ chính luôn có kết thúc có hậu như được copy paste từ phim này qua phim kia, nhưng nữ phụ ác độc thì lại có muôn vàn kết cục thê thảm khác nhau.
Trong bộ phim này cô vào vai nữ ba tên Minh Yên, là một tuyệt sắc mỹ nhân xuất thân từ thanh lâu. Do hoàn cảnh nghèo khó nên từ nhỏ đã bị người nhà bán cho một tú bà. Vì để chiều lòng sở thích của những công tử phong lưu nên tú bà cho cô học đọc sách viết chữ, tinh thông cầm kỳ thi họa.
Dần dần Minh Yên bắt đầu có chính kiến của riêng mình, cô không chấp nhận việc mình phải bán thân suốt đời như vậy nên cô bắt đầu quyến rũ nam thứ trong phim để được chuộc thân và làm vợ lẽ của anh, quen biết với rất nhiều vương tôn công tử quý tộc.
Sau này Minh Yên tìm mọi cách để đoạt lấy địa vị và quyền lực cho bản thân, vì thế cô không ngần ngại trở thành hồng nhan họa thủy của hàng nghìn người. Kết thúc phim Minh Yên suýt nữa đã thành công thì lại vấp phải câu chuyện tình yêu của nam chính và nữ chính, bị biên kịch bức tử và rơi vào kết cục vô cùng bi thảm.
Nhìn chung [Lộng Kiều] là một bộ phim có nội dung khá hay, phân cảnh của Minh Yên khá ít nhưng những phân cảnh nửa đầu bộ phim lại cực kỳ xuất sắc. Cô đã lột tả được hình ảnh một người phụ nữ kém may mắn, sống một cuộc sống thấp hèn và tủi nhục nhưng vẫn mạnh mẽ dám đấu tranh vì tình yêu.
Sau khi nhận được kịch bản, Bùi Như Niệm đã nhìn trúng nhân vật này. Cô muốn thử trải nghiệm một cuộc sống vừa phóng đãng vừa tùy tiện xem nó sẽ như thế nào. Vì vậy khi bên phía công ty đại diện từ chối liên lạc, Bùi Như Niệm đã nghĩ cách lấy thông tin liên lạc của đạo diễn trước để tranh thủ giành lấy cơ hội thử vai.
Buổi thử vai đã kết thúc nhưng đoàn phim vẫn không gọi điện thoại cho cô. Bùi Như Niệm đoán sau lưng lại có vấn đề gì đó nên cô âm thầm buồn bã rất lâu.
Không ngờ lúc này cô lại có cơ hội được tham gia đoàn phim một lần nữa.
[Lộng Kiều] đã bấm máy được một thời gian, cũng chính là khoảng thời gian cô bận ghi hình cho show thực tế nên không thể tham gia lễ khai máy. Do vai diễn của cô xuất hiện khá muộn và cũng không quá nhiều cảnh quay nên đoàn phim cũng không yêu cầu cô phải gia nhập đoàn.
Hôm nay cô và đạo diễn đã cùng nhau bàn bạc về thời gian quay phim của cô, sau khi vào đoàn là có thể trực tiếp quay luôn.
“Đạo diễn Ngô, tôi đến rồi đây!” Bùi Như Niệm vừa chạy đến đoàn phim đã lập tức chào hỏi đạo diễn Ngô.
“Mấy giờ rồi, cô đến sớm thế?” Ngô Toàn vừa thức dậy nên vẫn còn buồn ngủ, ông vừa ngáp vừa nói: “Đừng gọi đạo diễn Ngô, nghe khách sáo quá, bọn họ toàn gọi tôi là lão Ngô thôi.”
“Ặc…” Bùi Như Niệm được dạy dỗ rất kỹ nên cô không thể gọi ông là “lão Ngô” được. Cô tính toán tuổi của đạo diễn một lát rồi thương lượng: “Tôi có thể gọi đạo diễn là anh Ngô được không?”
“Cũng được. Hình như cô cũng mới 25 tuổi thôi đúng không? Hay cứ gọi tôi là chú Ngô đi.” Những lúc không làm việc Ngô Toàn cực kỳ dễ nói chuyện, là điển hình của tuýp người tự làm quen(*). Ông vui vẻ bàn về kịch bản với Bùi Như Niệm: “Tiểu Bùi, chín giờ chúng ta bắt đầu quay, từ giờ tới đó còn hơn một tiếng đồng hồ, đã học thuộc hết lời thoại chưa?”
(*) Tự làm quen: là một thuật ngữ có nghĩa là người này rất giỏi trò chuyện, có thể nhanh chóng đạt được ý kiến với người khác, và sẽ có lợi thế trong các cuộc đàm phán.
“Vâng, con học thuộc lòng hết rồi.” Bùi Như Niệm gật đầu, như sợ đạo diễn vẫn không tin nên cô bắt đầu đọc cho ông nghe.
“Stop stop stop, chú không phải giáo viên ngữ văn nên không muốn kiểm tra kỹ năng học thuộc lòng của con.” Ngô Toàn xua tay: “Chỉ cần nhớ kỹ những phần cơ bản là được, đến lúc quay đừng đọc nhầm lời thoại, nếu không con sẽ ăn mắng đấy.”
Bùi Như Niệm rất sợ bị mắng, cô run rẩy sợ hãi như một chú thỏ nhỏ, nơm nớp lo sợ trả lời: “Vâng ạ.”
“Cảnh quay đầu tiên của con là ngồi gảy đàn tranh trong thanh lâu. Theo kịch bản thì con là một đại mỹ nữ đẹp lộng lẫy nên con phải diễn như thế nào để có thể toát lên được vẻ đẹp kinh diễm, phải làm sao để người xem lần đầu tiên nhìn thấy con thì từ sâu trong nội tâm họ phải thốt lên “Wow đẹp quá”. Tạm dừng vài giây Ngô Toàn nhỏ giọng nói với cô: “Thật ra hôm thử vai con chưa kịp diễn thì chú đã chọn trúng con rồi. Vẻ ngoài của con rất hợp với vai Minh Yên.”
“Cảm ơn đạo diễn!” Bùi Như Niệm liên tục cảm ơn ông.
Cô biết sau lưng mỗi diễn viên đều sẽ có rất nhiều tư bản chống lưng, nhưng đạo diễn có thể bằng lòng nói chuyện này với cô thì chắc chắn đó là một lời khẳng định vô cùng tốt.
“Đừng cám ơn chú. Chú chỉ là một đạo diễn nhỏ, việc quyết định vai diễn vẫn phải bàn bạc với nhà sản xuất nên lúc đó không thể giữ con lại được.” Ngô Toàn mỉm cười: “Vậy là được rồi, phần thể hiện của con rất tốt nên nhà sản xuất đã thay đổi ý định ban đầu của họ.”
Nhà sản xuất đồng ý thay đổi quyết định đơn giản là vì Bùi Như Niệm đã lên hot search vài lần, kẻ mù cũng có thể nhìn ra cô sẽ rất nổi tiếng trong tương lai.
Bùi Như Niệm chỉ nghĩ do mình may mắn, cô khiêm tốn nói: “Con sẽ cố gắng hết sức.”
Sau bốn năm ra mắt đây là lần đầu tiên Bùi Như Niệm đảm nhận một vai diễn quan trọng như vậy, hơn nữa còn quay cận mặt đặc tả nhân vật.
Cô sợ mình sẽ kéo chân mọi người nên trước khi quay cô tận dụng thời gian xin ý kiến của đạo diễn và biên kịch, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái khi quay.
Chín giờ, đoàn phim [Lộng Kiều] chính thức bấm máy.
Hôm nay không có cảnh quay của nam chính và nữ chính, nhưng sau khi mọi người bắt đầu quay thì nam chính Dương Trạch Châu lại âm thầm đến phim trường xem diễn viên mới ghi hình.
Vừa bắt đầu quay nên nhân viên đoàn phim vẫn chưa vào trạng thái, lại nghe nói nữ diễn viên mới đến là người mới nên quay càng thêm qua loa.
Dựa theo kinh nghiệm làm việc trước đây thì một diễn viên mới lần đầu quay phim phải NG (*) ít nhất từ ba đến năm lần, có khi phải quay lại cả chục lần, toàn bộ đoàn phim đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu cả ngày hôm nay.
(*) NG (Not Good): Cảnh phim quay hỏng
Nhân viên quay phim và nhân viên bộ phận ánh sáng lười biếng chuẩn bị thiết bị, nhân viên hiện trường hô: “Cảnh mười chín lần thứ nhất, bắt đầu!”
Xác pháo hoa còn sót lại trước cổng sân vắng vẻ. Cả thanh lâu to như vậy nhưng lại không có lấy một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng đàn tranh tĩnh mịch như lời than thở của ai đó.
Nhân viên quay phim nâng máy quay, men theo tiếng đàn tranh đi lên gác xép.
Tiểu nha hoàn mở cửa gian phòng, đằng sau tấm màn lụa mỏng có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của một mỹ nữ đang ngồi đánh đàn tranh trước cửa sổ.
“Minh Yên cô nương, cô nương nên nghỉ ngơi sớm.” Tiểu nha hoàn khuyên nhủ: “Cô cô nói tối nay cô nương phải tiếp khách nên đừng luyện đàn quá sức.”
Người trong phòng mắt điếc tai ngơ vẫn khẽ vuốt ve dây đàn, hoàn toàn không quan tâm.
Mãi đến tận khi khúc đàn chấm dứt ngón tay nàng mới rời khỏi cây đàn tranh, chậm rãi ngồi thẳng người, nở một nụ cười như có như không.
“Không sao đâu.”
Giọng nói của Minh Yên trong trẻo và du dương tựa như một loại pháo hoa rực rỡ vô thực chốn nhân gian, nhưng lại cố tình nhiễm phải bụi trần.
Nàng nói: “Ta có mệt hay không thì họ cũng chả quan tâm đâu. Nhưng nếu ta đàn một khúc nhạc hay biết đâu khách nhân sẽ thích thì sao.”
Toàn bộ phim trường ai nấy đều bị sốc khi nghe Bùi Như Niệm nói xong câu thoại đầu tiên!
Mọi người vốn tưởng rằng Bùi Như Niệm trước kia chỉ diễn những vai không quá quan trọng, hơn nữa tính cách của cô lại hoàn toàn trái ngược với Minh Yên nên chắc chắn phải cần một thời gian dài để hóa thân vào vai diễn.
Không ngờ Bùi Như Niệm vừa mở miệng, cho dù đó là sự cam chịu, hay là sự không cam tâm và chán ghét từ tận đáy lòng thì cô cũng đều thể hiện vô cùng sinh động.
Quan trọng hơn là đến bây giờ Bùi Như Niệm vẫn chưa lộ mặt.
Chỉ dựa vào bóng hình mờ ảo bên rèm đã có thể phác họa y đúc vẻ đẹp tuyệt diễm và rực rỡ của một hoa khôi chốn thanh lâu. Kỹ năng đọc thoại của cô thật sự rất đáng khâm phục!
“Sao trước đây cô ấy không nổi tiếng nhỉ?” Nhân viên quay phim nhịn không được hỏi.
Quản lý ánh sáng đứng kế bên nhắc nhở: “Đừng có mất tập trung nữa, chuẩn bị chuyển cảnh kìa.”
Mấy nhân viên quay phim vội vàng nâng ống kính, lướt qua tấm rèm bằng lụa mỏng quay cận cảnh nhan sắc kiều diễm của hoa khôi.
Dù không son phấn trang điểm nhưng nàng vẫn đẹp một cách rực rỡ.
Nàng ngồi bên cửa sổ, khoác bộ y phục mộc mạc màu xanh, cúi đầu lại đàn thêm một khúc nhạc, hoàn toàn không để ý đến máy quay.
Tiểu nha hoàn nói xong lời thoại của mình thì rời khỏi phòng. Ngón tay Minh Yên tạm dừng một lát, nàng ngẩng đầu nhìn theo hướng tiểu nha hoàn vừa rời đi, ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã.
Có nét cam chịu, nhưng cũng có nét không cam lòng.
Cảnh quay kết thúc, Ngô Toàn kích động nhảy lên, liên tục hô “Quá tốt!.”
“Cảnh quay của Tiểu Bùi thông qua! Thay quần áo chuẩn bị cho cảnh tiếp theo đi!” Ngô Toàn hoàn toàn hài lòng với diễn xuất của cô, thậm chí chưa kịp xác nhận lại đoạn phim đã bảo Bùi Như Niệm đi thay quần áo.
Cảnh quay đầu tiên của cô là cảnh vừa thức dậy, cũng là cảnh quay không có hành động nên trang điểm và quần áo cũng tương đối đơn giản.
Cảnh tiếp theo bắt đầu có hành động nên cô thay một bộ quần áo thật đẹp và trang điểm thật lộng lẫy.
Bùi Như Niệm cảm thấy hoa khôi cũng giống như những đại minh tinh, cũng phải chú ý đến vẻ ngoài của mình, cuộc sống thực sự rất mệt mỏi.
“Chú Ngô, cảnh quay vừa rồi không cần quay lại ạ?” Bùi Như Niệm đứng lên, cười rạng rỡ.
Rõ ràng lúc vào cảnh quay cô hóa thành một cô gái vừa lạnh lùng vừa mang vẻ u sầu.
Khi đạo diễn vừa hô thông qua cô lập tức thoát vai, nhìn cô lúc ấy trông giống như một cô gái nhỏ đáng yêu có chút ngây thơ.
“Ừ, thông qua rồi.” Ngô Toàn vô cùng hài lòng khen ngợi cô.
Vài nhân viên quay phim chờ ông ca ngợi cô xong mới nơm nớp lo sợ tận dụng thời cơ nói: “Đạo diễn, cảnh quay vừa rồi không đạt.”
“Không đạt?” Ngô Toàn nhìn nhiếp ảnh gia, cau mày hỏi: “Tại sao lại quay không đạt?”
Nhân vật chính trong cảnh quay này được đặc tả rất rõ ràng, hơn nữa cũng không có những hành động võ thuật trên quy mô rộng nên quay rất dễ.
Kết quả lại bị nhân viên nói là cảnh phim quay không đạt.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ngượng ngùng giải thích nguyên nhân.
- -- Trước khi bấm máy Bùi Như Niệm ngốc ngốc như cục bột trắng, lại còn bày ra dáng vẻ “Hôm nay tôi phải NG một trăm lần”.
Nhưng không ngờ khi bắt đầu bấm máy lập tức cả người cô toát ra khí thế vương giả, thể hiện kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của một Ảnh Hậu.
Vài nhân viên quay phim hoảng sợ, kết quả là vài lần họ lia ống kính chậm và không bắt được góc độ phù hợp nhất khiến đoạn phim không thể sử dụng được.
Ngô Toàn đang muốn phát hỏa thì Bùi Như Niệm đã kịp thời giải vây: “Con quay lại một lần nữa cũng được mà, thật ra con cảm thấy vừa rồi con thể hiện chưa tốt lắm.”
Cô mỉm cười nhìn Ngô Toàn: “Có được không? Đạo diễn?”
“Thôi cũng được, diễn đi.” Độ hảo cảm của Ngô Toàn với cô diễn viên bé nhỏ này lại tăng thêm một bậc.
Mấu chốt của kỹ thuật diễn xuất nằm ở chính thái độ nghiêm túc khi diễn, đây mới đúng là một diễn viên thực thụ đáng mong đợi trong tương lai.
Bùi Như Niệm vào trạng thái một lần nữa. Lần này cô nhập vai còn hoàn hảo hơn cả những lần trước, ngay cả sự kiêu ngạo và thâm độc của nhân vật chốn thâm cung cũng được cô thể hiện rất rõ ràng.
Lần này nhân viên quay phim không dám chậm trễ, tập trung 120%, cố gắng hết sức quay thật hoàn hảo.
“Mọi người vất vả rồi.” Kết thúc cảnh quay đầu tiên, Bùi Như Niệm cúi đầu cảm ơn mọi người trong đoàn.
Biên kịch: “Không vất vả. Nếu Niệm Niệm có thể duy trì trạng thái mỗi cảnh quay chỉ cần quay một lần đã được thông qua thì hôm nay chúng ta có thể tan ca sớm để lão Ngô mời chúng ta đi ăn cơm.”
“Tại sao lại để tôi mời? Tôi không có tiền đâu!” Ngô Toàn keo kiệt lập tức từ chối.
Bùi Như Niệm trong nhà có mỏ (*) nói: “Sao lại để đạo diễn mời khách được chứ? Hôm nay là ngày đầu tiên em vào đoàn, để cảm ơn mọi người đã giúp đỡ nên bữa cơm này để em mời được không?”
(*)Trong nhà có mỏ: mang ý chế giễu gia đình người khác giàu có, tiêu tiền bừa bãi
Nhân viên của đoàn phim nhìn nhau do dự không biết có nên đồng ý hay không.
Có người mời cơm là chuyện tốt, nhưng Bùi Như Niệm chỉ là một diễn viên nhỏ, lúc quay phim cũng không có ekip của mình đi theo. Những diễn viên trong đoàn phim đều là người trong ngành nên biết một diễn viên nhỏ như cô rõ ràng là trong túi không có nhiều tiền, thật sự rất đáng thương.
Lúc mọi người còn đang khó xử thì có một người xem tiền như rác bước ra.
“Đoàn phim chúng ta không bắt nạt ma mới, cứ để tôi mời cơm.”
Mọi người nhìn về phía giọng nói thì phát hiện hóa ra là Dương Trạch Châu, một nam diễn viên nổi tiếng, đồng thời cũng là nam chính của bộ phim [Lộng Kiều].
Anh đi về phía Bùi Như Niệm, nở một nụ cười đầy quyến rũ, chủ động vươn tay: “Xin chào, anh là diễn viên Dương Trạch Châu.”
“Chào thầy Dương! Em rất hâm mộ anh!” Bùi Như Niệm nắm lấy tay anh: “Em tên Bùi Như Niệm, đóng vai Minh Yên.”
“Anh biết, vài ngày nữa chúng ta sẽ phải đối diễn, không bằng bây giờ làm quen một chút đi.” Dương Trạch Châu lấy di động ra muốn trao đổi thông tin liên lạc với Bùi Như Niệm.
Dựa theo cấp bậc trong ngành thì Dương Trạch Châu hơn cô vài bậc, nhưng anh lại không tỏ ra mình là một đại minh tinh mà còn rất quan tâm chăm sóc cho Bùi Như Niệm.
“Đợi chút, di động của em để trong phòng thay đồ mất rồi.” Bùi Như Niệm thụ sủng nhược kinh vội vàng chạy đến phòng thay quần áo, mở tủ cá nhân tìm điện thoại.
Lấy điện thoại xong, cô mở khóa màn hình thì thấy hiện lên thông báo có hai tin nhắn mới, đều là của Khanh Khả Ngôn.
Bùi Như Niệm bấm vào thông báo, đọc tin nhắn của anh.
Khanh Khả Ngôn: [Em vào đoàn phim chưa?]
Khanh Khả Ngôn: [Trong đoàn phim [Lộng Kiều] có một diễn viên tên Dương Trạch Châu, cách xa cậu ta ra một chút.]
“Hả?” Bùi Như Niệm chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, cảm thấy hơi khó hiểu.
Theo bản năng cô cảm thấy Khanh Khả Ngôn sẽ không làm việc gì tổn thương đến cô. Nhưng rõ ràng con người Dương Trạch Ngôn rất thân thiện mà, tại sao lại muốn cô cách xa anh ấy?
Trong lúc Bùi Như Niệm nghĩ mãi không ra lí do thì Khanh Khả Ngôn lại gửi thêm một tin nhắn.
Khanh Khả Ngôn: [Anh vừa nghe được một tin, người cướp vai diễn của em không phải ekip của nữ chínhmà là ekip của nam chính.]
"!!!?"
/40
|