Tiêu Lâm nhận được điện thoại có việc phải ra ngoài.
Cuối cùng cũng tiễn được cái con vẹt này đi, Trần Tuyết nhẹ cả đầu.
Cô đưa tay gõ cửa phòng làm việc của chị Trang người quản lý của cô.
"Em tới rồi à, ngồi đi chị có việc cần trao đổi với em."
Một người phụ nữ ngoài ba mươi, gương mặt tuy không đẹp nhưng lại có cặp mắt vô cùng sắc xảo, bộ vest công sở màu trắng càng làm tăng thêm khí chất ổn trọng thành thục.
Đinh Thu Trang lấy một sấp tài liệu đặt trước mặt Trần Niệm Tuyết.
"Em xem thử đi, đây là hợp đồng quảng cáo cùng đại ngôn mà giám đốc Lâm bảo chị đưa cho em.
Còn có một bộ điện ảnh chế tác lớn của Điện Quang do đạo diễn Danny Nguyễn cầm trịch."
Trần Tuyết cẩn thận xem từng cái một, quảng cáo son môi, đại ngôn trang sức, nước hoa, ảnh bìa tạp chí.
Mỗi một cái điều là thương hiệu hàng đầu, còn cả phim điện ảnh, Lý Cảnh Phong rút cuộc là đang muốn làm gì đây.
"Mấy cái này chị đã trả lời bên kia chưa?"
"Vẫn chưa dù sao chị cũng phải hỏi qua ý kiến của em đã."
Đinh Thu Trang tuy không phải là người quản lý hàng đầu, nhưng cô cũng là được đào tạo chuyên nghiệp, hơn 5 năm trong nghề tốt xấu gì cũng đã nhìn qua.
Đột nhiên từ trên trời rơi xuống một miếng bánh to, không thể không đề phòng.
Cho dù Tiêu Lâm là giám đốc nhưng cậu ta chỉ mới vừa mua lại công ty này, còn còn Niệm Tuyết đã theo cô 2 năm.
Tuy rằng cô cũng muốn nghệ sĩ nhà mình nổi tiếng, nhưng không phải là bất chấp mọi thứ để nỗi tiếng, chưa kể Niệm Tuyết là người đã có gia đình.
Trong khi mọi người điều đang bàn tán về bà chủ, thì chị quản lý tận tâm vẫn đang một mực suy nghĩ cho nghệ sĩ nhà mình mà chưa hay biết chuyện gì.
"Chị cũng cảm thấy có vấn đề."
"Ừm nói thế nào nhỉ, nâng đỡ nghệ sĩ nhà mình đúng là không có vấn đề, nhưng thái độ của cậu ta khi nhắc tới em có chút không đúng cho lắm.
Dù sao em cũng là người đã có gia đình vẫn nên thận trọng một chút."
Trần Tuyết nhìn người quản lý của mình trong lòng có chút tán thưởng.
Trong cái giới giải trí hỗn loạn này, có biết bao nhiêu người vì để nỗi tiếng mà không màn tất cả.
Có những người là tự nguyện cũng có những người vì bị ép buộc, đặc biệt là nữ diễn viên không có bối cảnh, thường bị công ty quản lý chèn ép.
Bọn họ bị ép phải tiếp rượu tham gia xã giao với các đại gia tư bản, thậm chí còn phải lên giường với những kẻ đáng tuổi cha mình.
Bởi vậy cho nên người ta thường nói, chẳng có cô gái nào trong giới giả trí là trong sạch cả.
Cho dù đó là một cái nhìn phiếm diện nhưng không thể phủ nhận nó đúng hơn 70%.
Mà một người quản lý có tốt hay không, không phải là họ dẫn được nghệ sĩ của mình bước đi bao xa, nổi tiếng bao nhiêu năm.
Mà là họ có thật lòng bảo vệ nghệ sĩ của mình trước đầm lầy hang sói của giới tư bản hay không, đó mới là điều quan trọng.
Đinh Thu Trang có thể không phải là một người quản lý hàng đầu, nhưng ít ra chị ta là một người quản lý có lương tâm.
Trần Tuyết cảm thấy con người này không tệ, cô xưa nay có mắt nhìn người cũng khá tốt.
Dựa vào việc quan sát cùng tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn, cô có thể nhận định người này có đáng để mình kết bạn hay không, hay chỉ là kiểu xã giao bình thường lấy lệ.
Trong vài phút ngắn ngủi Đinh Thu Trang không hề hay biết bản thân đã vượt qua vòng khảo hạch của chính nghệ sĩ nhà mình.
Trần Tuyết dời sự chú ý trở lại vào vấn đề chính, cô nhìn một sấp hợp đồng trên bàn khẽ thở dài.
Đúng là có vấn đề, nhưng vấn đề không nằm ở chỗ Tiêu Lâm.
Xem ra vấn đề này cô phải đích thân giải quyết mới được.
"Đúng là có chút vấn đề nhưng không phải chỗ cậu ta.
Tạm thời chị đừng trả lời bên kia vội, em mang cái này về nhà xem lại chút đã."
"Em quyết định hôm nay luôn đi, bên kia đã hẹn chị 1 tuần rồi, nếu còn kéo dài nữa sợ họ sẽ đổi ý."
Đổi ý chỉ sợ cho bọn họ mấy cái lá gan cũng không dám.
Nếu cô đoán không nhầm hẳn mấy cái thương hiệu này điều là công ty con dưới trướng của tập đoàn Nam Cảnh.
"Nếu bọn họ giục chị cứ nói với họ em không có thời gian, không đợi được thì cứ việc tìm người khác, vậy đi em có việc đi trước."
Trần Tuyết cứ như vậy rời khỏi văn phòng, để lại người đại diện của mình còn đang ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Thu Trang có chút không phản ứng kịp, đây là nghệ sĩ nhà cô sao.
Không đúng, từ khi nào nghệ sĩ nhà cô lại ngang tàn bá khí như vậy.
"Linh An xảy ra chuyện gì...!Niệm Tuyết làm sao vậy?"
"Chị uống miếng nước cho bình tĩnh, em kể chị nghe."
Thế là Linh An ngồi xuống bên cạnh Đinh Thu Trang, đem hết mọi chuyện xảy ra lúc quay phim cho cô nghe.
Càng nghe Đinh Thu Trang càng nhíu chặt chân mày, cô biết nghệ sĩ nhà mình đã lập gia đình, nhưng cô không rõ gia thế đối phương ra sao.
Nếu theo lời Linh An kể, chắc hẳn công ty này cũng là do chồng cô ấy mua lại, nghệ sĩ của cô sau một đêm liền trở mìn thành bà chủ.
Cô vậy mà không biết mình nhặt được mỏ kim cương.
Nhưng mà tính tình một người có thể thay đổi lớn đến vậy sao, cô vẫn là không thích ứng kịp.
"Mất trí chuyện quan trọng như thế mà em cũng dám giấu chị, lỡ xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng thì sao."
"Tại chị Tuyết không cho em nói, nói là có nói cho chị cũng không giải quyết được vấn đề gì càng làm chị lo lắng hơn mà thôi."
"Được rồi em đi làm việc của mình đi."
"Dạ."
Linh An vui vẻ rời đi, cô sở dĩ kể hết mọi chuyện cho chị Trang là bởi vì đã được chị Tuyết cho phép.
Lúc ở trên xe cô đã hỏi qua ý kiến của chị ấy, hỏi chị ấy có nên nói chuyện chị ấy mất trí nhớ cho chị Trang biết không, vì dù sao chị Trang cũng là quản lý.
Mà tính cách chị Tuyết thay đổi nhiều như vậy, chỉ cần để ý một chút sẽ thấy lạ ngay.
Chị ấy bảo cô cứ nói sự thật, cả chuyện tài xế và vệ sĩ riêng nữa, dù sao cũng là người cùng nhau cộng tác lâu dài, không có gì phải giấu.
Chú Bảy thấy cô vừa vào chưa được bao lâu liền đi ra.
Vừa tiến lên giúp cô mở cửa xe vừa hỏi.
"Mợ chủ muốn đi đâu?"
"Phiền chú đưa con đến tập đoàn Nam Cảnh."
"Được."
"Chú đừng gọi con là mợ chủ cứ gọi tên con là được rồi.
Dù sao chú cũng là trưởng bối gọi như vậy con thật sự không nhận nỗi."
Lý Cảnh Phong để chú của mình là vệ sĩ kiêm tài xế cho cô, cô đã thấy không ổn rồi.
Bây giờ còn để chú gọi mình là mợ chủ giống như đám người Chí Hùng, cô thật sự không nhận nỗi.
Từ nhỏ cô đã được dạy phải tôn trọng người lớn, lễ phép với bậc cha chú.
Cái phân cấp địa vị này cô thật sự không quen.
"Thân là mợ chủ nhà họ Lý cháu phải tập quen dần đi.
Trong gia tộc này không phân tuổi tác chỉ phân địa vị, cho dù chú có là chú thì cũng chỉ là người dưới trong nhà, không có gì là không nhận nỗi."
Mợ chủ gì chứ cô cũng đâu có muốn làm, nói cũng đã nói vậy rồi cô còn có thể làm gì nữa chứ.
Được rồi muốn gọi sao thì tùy bọn họ cô không quản nỗi.
Trần Tuyết nhắm mắt tựa như đang suy nghĩ, cô cần phải nói chuyện thật rõ ràng với Lý Cảnh Phong.
Cô đối với thế giới này mà nói chỉ là một người qua đường, bản thân chỉ muốn sống tốt cuộc sống của chính mình, không muốn ganh đua tranh giành cùng ai cả.
Vốn dĩ thật ra lúc trước có rất nhiều cơ hội cô có thể rời đi một mình.
Nhưng cô lại không nỡ bỏ lại đứa trẻ kia.
Một người phụ nữ vì để có thể gả vào hào môn, mà không tiếc dùng thủ đoạn bức người khác đến chết, làm sao có thể thật lòng yêu thương một đứa trẻ không phải con của mình.
Một đứa trẻ không có mẹ đáng thương biết bao, cô không thể làm được.
Nhưng nếu vì đứa bé mà chấp nhận ở lại bên cạnh Lý Cảnh Phong, cô sợ rằng bản thân sẽ cành lún càng sâu.
Đến lúc đó có khi cô sẽ trở thành Trần Niệm Tuyết trong bản gốc.
Mẹ cô thường nói, tình yêu là thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian, nhưng cũng là thứ đáng sợ nhất thế gian.
Nó có thể cứu rỗi một linh hồn nhưng cũng có thể nhấn chìm một linh hồn khác xuống vực sâu nhất của địa ngục.
Cô nguyện ý không tắm ánh mặt trời, nhưng tuyệt đối không để mình chìm vào địa ngục..
/197
|