Chương 3.2: Ngày tân hôn vs ngày giỗ
“Revlon, hôm nay là ngày cưới của cô, cô vui chứ? Được lấy người đàn ông mình khổ cực theo đuổi suốt bảy năm, còn có thể đánh bại tôi lần này, hãnh diện lắm có đúng không? Đến mức tối nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh ấy chứ." Hoa Tưởng Dung nói rất nhanh, hoàn toàn không cho Revlon chơ hội lên tiếng, cô nói tiếp, "Nếu tôi nói hai tháng trước, là tôi giúp cô nói một tiếng với trợ lý của Nhược Phi Quần, là tôi cố ý cãi vã với Nhược Phi Quần để anh ta phải mượn rượu giải sầu, uống say như chết, cô mới có cơ hội lên giường với anh ta, cô nói xem có nên cảm kích tôi không nhỉ?"
"Hoa Tưởng Dung!!" Revlon vì những lời của Hoa Tưởng Dung mà lỡ miệng thét to, mọi người đều dừng công việc của mình mà nhìn sang đây. Cô ta phản ứng kịp, lập tức chạy lên sân thượng, "Cô muốn nói cái gì? Nói Nhược Phi Quần là đồ bỏ của cô à?"
"Không, là đồ chơi của tôi, dù sao cũng ăn nằm với tôi năm năm rồi." Hoa Tưởng Dung cười gian manh, "Nói thật nhé, thời chúng tôi còn sống chung, tôi khổ cực chăm sóc dạy bảo anh ta tận năm năm, kỹ thuật đầy đủ, sau này đêm đêm hai người có làm cũng phải biết ơn tôi đấy. Không nhờ tôi sao cô có thể thoải mái như thế chứ?"
Revlon giận đến nhăn mặt, toang đập điện thoại lại nhớ ra đây là điện thoại của Văn Lan, đành phải nhịn xuống.
"Nhưng đây không phải món quà mừng lớn nhất, tôi vẫn còn một món quà khác long trọng hơn dành cho cô và Nhược Phi Quần, rất nhanh sẽ nhận được thôi. Nếu tim cô yếu nhớ phải chuẩn bị thuốc đấy nhé, tôi sợ cô kích động quá mức mà thôi." Dứt câu, Hoa Tưởng Dung cười sung sướng mà ác ý lộ rõ, "Tạm biệt, chị em tốt của tôi."
Nói rồi, Hoa Tưởng Dung không cúp máy mà tiện tay ném đi, điện thoại rơi từ trên tầng thượng thẳng xuống dưới.
Một cơn đau nhói từ dạ dày truyền đến, Hoa Tưởng Dung nhắm hai mắt, dang hai tay như hai đôi cánh, nhảy xuống.
Lần đầu tiên cơn đau này lại cho cô cảm giác dễ chịu đến thế, cuối cùng cô cũng không phải chịu đựng nữa.
Ngay khi lựa chọn kết thúc trị liệu, cô đã tính tự mình kết thúc cuộc đời, thay vì hao hết tiền của để chữa trị, chẳng thà để lại cho những người thật sự cần chúng để chống lại căn bệnh của mình.
Cô không muốn sống không phải vì Nhược Phi Quần và Revlon, mà vì cô yêu cái đẹp, cô không thể nào chịu được cho đến một ngày mình trở nên tàn tạ, héo úa.
Cô vốn định chọn một cái chết thanh thản, nhưng Nhược Phi Quần đã phản bội cô.
Hôm ấy cô không bảo người chuốc rượu anh ta đến bất tỉnh nhân sự, đàn ông thật sự say như chết sẽ không thể lên nổi, nhưng anh vẫn không thể cưỡng lại sức quyến rũ của Revlon.
Biết đâu hôm ấy anh ta chỉ là muốn phát tiết, muốn khiến cô giận dỗi. Biết đâu Revlon si tình yêu anh ta suốt bảy năm, cuối cùng anh ta vẫn cảm thấy ở bên Revlon vẫn thoải mái hơn so với ở bên cô, thế là anh ta đã lựa chọn Revlon.
Nếu anh gọi điện một tiếng, bảo giữa hai người không còn gì nữa, chia tay đi, cúp điện thoại và rồi lăn giường cùng Revlon, cô cũng không hận anh ta đến thế.
Lúc anh ta và Revlon đang ngủ say bên nhau, hai người vẫn chưa có chia tay, cô không cho phép hạt cát này tồn tại trong mắt mình!
Cô đã từng ngây thơ, muốn vì anh ta cố gắng hơn mỗi ngày, chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng bây giờ cô đã quá mệt mỏi, cô muốn để vẻ đẹp của mình dừng lại ở đây.
Lựa chọn cách chết xấu xí như thế chỉ là do cô muốn biết cảm giác bay trên không, linh hồn như được giải thoát khỏi gông xiềng. Từ khi bước vào chốn giải trí, càng ngày càng đi lên, càng ngày càng nhiều khao khát.
Dù sao hình ảnh máu tanh như thế chắc sẽ không được công khai, cô vẫn xinh đẹp trong lòng công chúng là được.
Nhược Phi Quần, Revlon, hy vọng hai người thích món quà của tôi!
/2439
|