Chương 3.1: Ngày tân hôn vs ngày giỗ
Revlon đã mang thai, nghĩ đến nửa năm trước vẫn còn là bạn trai của Hoa Tưởng Dung, Revlon đương nhiên không muốn bị dư luận nói rằng mình dựa vào thủ đoạn, để có thai mới làm đám cưới, lấy cớ uy hiếp Nhược Phi Quần, lại càng không muốn bị fan của Nhược Phi Quần ghét, hai người đành phải tổ chức hôn lễ một cách đơn giản.
Hôn lễ dự định sẽ tổ chức trong nước, sau khi công bố tin này được một tháng liền nhận được không ít thiện cảm.
Sóng gió từ tin Hoa Tưởng Dung giải nghệ như một sự bồi thường dành cho Revlon. Hoàn Ngu Thế Kỷ ra sức tuyên truyền, quảng bá. Ngay cả công ty của Nhược Phi Quần cũng ủng hộ mạnh mẽ, nhất thời các trang tin tức đều đưa tin chúc mừng.
Dù sao cũng sắp kết hôn rồi, cả fan hâm mộ hay người qua đường đều để lại câu chúc mừng. Mặc dù trước kia vướng phải tai tiếng tranh chồng, nhưng fan của Revlon đã lập một bảng thời gian chứng minh Revlon và Nhược Phi Quần đến với nhau ba tháng sau khi anh ta chia tay với Hoa Tưởng Dung nên hoàn toàn không phải kẻ thứ ba. Nhược Phi Quần cũng chấp nhận gánh mọi trách nhiệm, năm năm bên nhau không bằng ba tháng, ngoảnh đầu đã đối tốt hơn với Revlon.
Nhưng làn sóng khiển trách cũng không kéo dài, ai quy định cứ phải chia tay xong là phải buồn đến thảm thương, ba năm tám tháng cũng không thể yêu ai khác. Huống chi loại chuyện cảm tình thế này, yêu chỉ là chuyện trong chớp mắt. Hoa Tưởng Dung cũng chẳng chỉ trích Revlon là kẻ thứ ba, thế nên người ngoài cuộc cũng chỉ biết bất bình mà không làm gì được.
Hôm nay Revlon mặc một chiếc váy cưới, trong lòng đang rất đắc ý đúng không?
Hoa Tưởng Dung bị công ty đè ép, không thể vạch trần Revlon, cô ta đương nhiên phải mừng thầm.
Revlon hẳn sẽ nghỉ bản thân chính là người thắng cuộc, Hoa Tưởng Dung là một kẻ thất bại hoàn toàn.
Ha ha ha...
Thế nào? Cô chính là loại người thích chà đạp, vui sướng trên sự đau khổ của người mình ghét như thế đấy.
Lại còn là một người nhỏ mọn và thù dai.
Hoa Tưởng Dung mặc váy trắng, tay cầm điện thoại đứng trên sân thượng xem video đám cưới được phát trên màn hình của tòa nhà Thế kỷ đối diện, đúng là chịu chi tiền quảng bá.
Một cơn gió thổi tung tóc Hoa Tưởng Dung, cô híp mắt nhìn bầu trời u ám, nụ cười hiếm khi vui vẻ đến vậy. Cô bấm điện thoại, tiếng Văn Lan vang lên từ đầu dây bên kia.
Thân cũng là quản lý của Revlon, Văn Lan không thể không tham gia hôn lễ, dù không muốn công ty cũng sẽ bắt cô đi. Công ty đã mất một Hoa Tưởng Dung, trước đó lại chưa từng có ai có thể leo đến vị trí này, vì thế họ muốn đào tạo Revlon, không cho phép cô ta có bất kỳ tai tiếng nào.
"Tưởng Dung, tìm tôi có việc gì?" Biết tình trạng sức khỏe của Hoa Tưởng Dung, lần đầu tiên trong mười năm qua Văn Lan có thái độ dịu dàng đến thế. Có điều đúng là cô không thích hợp với sự dịu dàng, Hoa Tưởng Dung nghe mà cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
"Chị làm em sợ đấy, chị Lan." Cô dí dỏm trêu chọc Văn Lan, bước từng bước đến lan can, "Chị đưa điện thoại cho Revlon, làm chị em nhiều năm, nay cô ấy kết hôn em không thể xuất hiện để chúc mừng, cũng không thể tặng quà mừng, chỉ có thể tự mình chúc vài câu."
"Cô..." Văn Lan hiểu sự tàn nhẫn của Hoa Tưởng Dung hơn ai hết, hôm nay là hôn lễ của Revlon, lại nghĩ đến cảnh ngộ của Hoa Tưởng Dung, cô đành nghe theo mà đưa điện thoại cho Revlon.
Revlon thắc mắc nhìn Văn Lan đang cầm điện thoại đến, biết là Hoa Tưởng Dung gọi, cô ta lại chần chừ nhận máy.
/2439
|