Chương 9.2: Gặp gỡ ba diễn viên chính
Tống Manh sống chết muốn đi cùng cô, Vân Tưởng Tưởng cũng đành đưa cô ấy theo.
Ở đoàn làm phim, Vân Tưởng Tưởng đã nhìn thấy ba diễn viên chính còn lại, hôm qua cô mới biết họ đều là học sinh của trường Đại học Hoa Ảnh.
Lớn tuổi nhất là Dịch Ngôn diễn Ngụy Ưu, anh ấy là sinh viên năm tư, năm nay 22 tuổi. Dáng người cao ráo, có lẽ khảong 1m8, ngũ quan sạch sẽ, không phải loại rất đẹp trai, nhưng nhìn rất thoải mái.
“Em là Vân Tưởng Tưởng đúng không, anh là Ngụy Ưu.” Dịch Ngôn hòa nhã chào hỏi trước.
“Dương Kỳ, mong được dạy bảo.” Vân Tưởng Tưởng cũng lễ phép trả lời.
“Anh trai đẹp trai quá.” Tống Manh cười cười khen ngợi.
“Vậy thì em hãy thi vào Hoa Ảnh, rồi sẽ biết anh bình thường cỡ nào.” Dịch Ngôn khi cười lên sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền, con người anh ấy cũng rất thẳng thắn, nói rồi liền nhìn thấy một nam một nữ đang đi tới, “Đó, người này còn đẹp trai hơn anh.”
Nhìn cặp trai xinh gái đẹp này, Vân Tưởng Tưởng liền nhận ra đó là Ngụy San San diễn Tề Tiểu Nhiễm, và Phương Nam Uyên diễn Hứa Thần. Hai người họ cũng là học sinh Hoa Ảnh, đều là sinh viên năm hai, Ngụy San San 19 tuổi, Phương Nam Uyên 20 tuổi.
Vẻ đẹp của Ngụy San San là vẻ đẹp thanh tú, da cô ấy rất trắng, đôi mắt sáng có thần, giống như em gái hàng xóm vậy.
Phương Nam Uyên đúng thật là rất đẹp trai, anh ấy vừa xuất hiện Tống Manh liền nắm chặt lấy tay Vân Tưởng Tưởng, kiềm chế sự kích động của bản thân mình.
Ngũ quan tinh tế, đường nét hoàn mỹ, anh ấy có một đôi mắt phượng rất câu người, môi mỏng tiêu chuẩn. Khí chất của anh ấy rất khác, Vân Tưởng Tưởng kiếp trước tiếp xúc qua rất nhiều nhãn hiệu thời thượng, chỉ cần quét mắt là biết bộ quần áo Phương Nam Uyên mặc có giá trị hơn sáu con số, đồng hồ đeo trên tay, hơn 30 vạn.
Đây đúng là một anh trai có tiền, nhưng trên người không có cảm giác xa cách, cũng không có tính khí nóng nảy.
“Trời ơi, sao em có thể xinh đẹp như thế này!” Ngụy San San vốn dĩ đang cúi đầu thảo luận kịch bản với Phương Nam Uyên, ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Tưởng Tưởng liền kinh ngạc, nhanh chóng đi đến trước mặt Vân Tưởng Tưởng, phát hiện Vân Tưởng Tưởng vậy mà lại cao bằng cô ấy, cô ấy không tin nổi nói: “Em thật sự là chưa đủ 16 tuổi sao?”
Cô ấy có 1m65 thôi, cô ấy cảm thấy đời này mình chỉ có thể cao được đến 1m68 mà thôi, Vân Tưởng Tưởng mới 16 tuổi mà lại cao như thế, vậy chắc chắn có thể cao hơn 1m7, nhan sắc này, thân hình này.
Ngụy San San lập tức ôm lấy Vân Tưởng Tưởng: “Cho chị ôm đùi trước nhé.”
“Ai ôm đùi của ai còn không biết đâu ạ.” Vân Tưởng Tưởng cười, cô cũng không bài xích sự thân mật của Ngụy San San.
Đều là người mới, không có gì để tranh giành cả, mọi người đều là thanh niên cả, Vân Tưởng Tưởng đã sống thành tinh, cảm nhận được thiện ý của ba người này với mình, cũng không bài xích làm bạn với họ, dù sao thì vẫn còn quãng thời gian khỏang ba tháng ở bên nhau.
“Xin chào, Phương Nam Uyên, mọi người có thể gọi tôi là Nam Tử.” Phương Nam Uyên cười lên đúng là còn đẹp trai hơn nhiều.
“A a a a, đẹp trai quá, đẹp trai quá, mình sắp ngất rồi.” Tống Manh không nhịn được gào lên.
Vân Tưởng Tưởng bất lực: “Cô ấy trực tiếp như vậy đấy, mọi người không cần để bụng, đây là bạn học của em, Tống Manh.”
“Chào mọi người, chào mọi người.” Tống Manh lập tức bắt tay với bọn họ, đến Phương Nam Uyên còn không nỡ buông tay ra.
May mà Phương Nam Uyên tính tình rất tốt, để mặc cô ấy cọ tới cọ lui, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi.
“Tớ quyết định rồi, tớ muốn vào giới giải trí!” Tống Manh vui vẻ nhìn Phương Nam Uyên.
“Khụ khụ, xin lỗi tôi nói thẳng, có lẽ hơi khó khăn.” Ngụy San San nói.
/2439
|