Ngưu Bôn đã giới thiệu thanh niên áo trắng trước mặt này đến lần thứ hai, điều này chứng tỏ thanh niên tên Lâm Phong này không hề đơn giản!
Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không nhìn ra được điểm đặc biệt nào ở Lâm Phong hết!
“Ông đừng xem vẻ bề ngoài không, cũng đừng xem thường ngài Lâm. Ngài Lâm có thực lực sâu không lường được, đến Kim Hoa bà bà cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ấy.”
Ngưu Bôn nói khẽ bên tai Lâm Phi Hải.
Lâm Phi Hải nghe vậy thì thầm run.
Adv
Ông ta biết anh em tốt sẽ không lừa mình, thế là vội cười nói.
“Không ngờ người anh em này cũng họ Lâm, cũng coi như người nhà chúng tôi rồi.”
“Ừm, các ông cứ nói chuyện trước đi, khi nào xuất phát thì báo tôi một tiếng là được, tôi đi loanh quanh xem một chút!”
Lâm Phong đáp lại một câu rồi tự đi về phía sâu trong điền trang.
Adv
Anh cảm nhận được một luồng sóng linh khí quen thuộc, như một loại linh thảo nên nhất định phải qua xác nhận một chút. Nếu anh không nhầm thì chỉ một bụi linh thảo này đã khiến chuyến đi này lời phết rồi!
Nhìn theo bóng lưng Lâm Phong, Lâm Phi Hải nhíu mày.
Hầu hết người nhà họ Lâm trong sân cũng không thích, cảm thấy Lâm Phong hơi quá đáng.
Gia chủ nhà mình chủ động chào hỏi nhưng một tên hậu bối trẻ tuổi như cậu ta lại không khách sáo thì thôi, còn tùy tiện như vậy nữa chứ?
Bảo đi thăm thú á?
Đây là vườn nhà họ Lâm họ, có rất nhiều nơi riêng tư!
Chúng tôi còn chưa cho thì sao cậu dám tự đi chứ?
Thoáng chốc, tất cả người nhà họ Lâm đều có ấn tượng cực kém với Lâm Phong.
Nếu không nể mặt Ngưu Bôn thì chắc là họ đã lên tiếng chửi thẳng rồi.
“Ha ha, tính cách ngài Lâm là vậy đấy, mong các vị đừng trách.”
Vẻ mặt Ngưu Bôn hơi bất đắc dĩ, đành vội cười giải thích thay.
“Không sao!”
Lâm Phi Hải lắc đầu, sau đó nói với một thiếu nữ mặc váy hồng phấn trong nhóm người:
“A Mị, cháu đi theo sau, cùng ngài Lâm dạo trang viên đi.”
“Cứ để tôi đi, nhà họ Lâm các người có trang viên rất đẹp, tôi cũng muốn dạo thử một vòng.”
Lúc này, Doãn Tử Nguyệt chợt lên tiếng.
“Vị này là Doãn tiên tử của Hoa Thần Cung.”
Ngưu Bôn giới thiệu.
Lâm Phi Hải nghe vậy lại thầm run.
Hoa Thần Cung là một môn phái lớn trên núi, nội tình của họ rất sâu, nhà họ Lâm họ hoàn toàn không thể so sánh được!
Mà Doãn Tử Nguyệt này còn trẻ thế cũng đã đạt Tiên Thiên Cảnh tầng năm rồi, tương lai chắc chắn sẽ đột phá được đến Tông Sư Cảnh thôi!
Ông ta vội cung kính, nói:
“Bái kiến Doãn tiên tử.”
“Ừm!”
Doãn Tử Nguyệt gật đầu rồi nhún chân một cái phi xa mấy chục mét đuổi theo Lâm Phong.
Trông thấy cảnh này, thế hệ trẻ nhà họ Lâm đều lộ vẻ sợ hãi, thán phục.
Đấy là tiên nữ trong truyền thuyết đấy ư! Không chỉ xinh đẹp mà còn mạnh như thế nữa!
Trong đám người có một thanh niên mặc áo đen mắt lóe sáng.
“Cô gái này không tồi, cũng không kém cạnh cực phẩm mà bản thể của mình từng ngủ qua. Mà cô ta lại còn có khí nguyên âm căng đầy, nếu hấp thụ hết thì tu vi của mình có thể khôi phục một chút rồi!”
Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không nhìn ra được điểm đặc biệt nào ở Lâm Phong hết!
“Ông đừng xem vẻ bề ngoài không, cũng đừng xem thường ngài Lâm. Ngài Lâm có thực lực sâu không lường được, đến Kim Hoa bà bà cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ấy.”
Ngưu Bôn nói khẽ bên tai Lâm Phi Hải.
Lâm Phi Hải nghe vậy thì thầm run.
Adv
Ông ta biết anh em tốt sẽ không lừa mình, thế là vội cười nói.
“Không ngờ người anh em này cũng họ Lâm, cũng coi như người nhà chúng tôi rồi.”
“Ừm, các ông cứ nói chuyện trước đi, khi nào xuất phát thì báo tôi một tiếng là được, tôi đi loanh quanh xem một chút!”
Lâm Phong đáp lại một câu rồi tự đi về phía sâu trong điền trang.
Adv
Anh cảm nhận được một luồng sóng linh khí quen thuộc, như một loại linh thảo nên nhất định phải qua xác nhận một chút. Nếu anh không nhầm thì chỉ một bụi linh thảo này đã khiến chuyến đi này lời phết rồi!
Nhìn theo bóng lưng Lâm Phong, Lâm Phi Hải nhíu mày.
Hầu hết người nhà họ Lâm trong sân cũng không thích, cảm thấy Lâm Phong hơi quá đáng.
Gia chủ nhà mình chủ động chào hỏi nhưng một tên hậu bối trẻ tuổi như cậu ta lại không khách sáo thì thôi, còn tùy tiện như vậy nữa chứ?
Bảo đi thăm thú á?
Đây là vườn nhà họ Lâm họ, có rất nhiều nơi riêng tư!
Chúng tôi còn chưa cho thì sao cậu dám tự đi chứ?
Thoáng chốc, tất cả người nhà họ Lâm đều có ấn tượng cực kém với Lâm Phong.
Nếu không nể mặt Ngưu Bôn thì chắc là họ đã lên tiếng chửi thẳng rồi.
“Ha ha, tính cách ngài Lâm là vậy đấy, mong các vị đừng trách.”
Vẻ mặt Ngưu Bôn hơi bất đắc dĩ, đành vội cười giải thích thay.
“Không sao!”
Lâm Phi Hải lắc đầu, sau đó nói với một thiếu nữ mặc váy hồng phấn trong nhóm người:
“A Mị, cháu đi theo sau, cùng ngài Lâm dạo trang viên đi.”
“Cứ để tôi đi, nhà họ Lâm các người có trang viên rất đẹp, tôi cũng muốn dạo thử một vòng.”
Lúc này, Doãn Tử Nguyệt chợt lên tiếng.
“Vị này là Doãn tiên tử của Hoa Thần Cung.”
Ngưu Bôn giới thiệu.
Lâm Phi Hải nghe vậy lại thầm run.
Hoa Thần Cung là một môn phái lớn trên núi, nội tình của họ rất sâu, nhà họ Lâm họ hoàn toàn không thể so sánh được!
Mà Doãn Tử Nguyệt này còn trẻ thế cũng đã đạt Tiên Thiên Cảnh tầng năm rồi, tương lai chắc chắn sẽ đột phá được đến Tông Sư Cảnh thôi!
Ông ta vội cung kính, nói:
“Bái kiến Doãn tiên tử.”
“Ừm!”
Doãn Tử Nguyệt gật đầu rồi nhún chân một cái phi xa mấy chục mét đuổi theo Lâm Phong.
Trông thấy cảnh này, thế hệ trẻ nhà họ Lâm đều lộ vẻ sợ hãi, thán phục.
Đấy là tiên nữ trong truyền thuyết đấy ư! Không chỉ xinh đẹp mà còn mạnh như thế nữa!
Trong đám người có một thanh niên mặc áo đen mắt lóe sáng.
“Cô gái này không tồi, cũng không kém cạnh cực phẩm mà bản thể của mình từng ngủ qua. Mà cô ta lại còn có khí nguyên âm căng đầy, nếu hấp thụ hết thì tu vi của mình có thể khôi phục một chút rồi!”
/531
|