Lâm Phong hỏi, tên áo đen nghe vậy thì nheo mắt lại, cũng không trả lời, không ngần ngại giơ kiểm lên bổ xuống.
“Thập Tự Đoản Không Trảm!”
“Ong!”
Một luồng kiếm khí kinh khủng hình thánh giá gào thét cuốn tới chỗ Lâm Phong.
“Cẩn thận!”
Trong lòng Diệp Phàm căng thẳng, không nhịn được mà nói.
Adv
Anh ta nhớ rõ không lâu trước đây Vân lão hay bị một chiêu đơn giản đánh cho bị thương, gần như không còn sức đánh trả.
Nhưng một giây sau, luồng kiếm khí đủ để nghiền nát mọi thứ kia dừng lại trước mặt Lâm Phong chừng hai mét, khưng lại, không thể đi tiếp được, cuối cùng tiêu tán.
“Vì sao không thể ngoan ngoãn trả lời vấn đề vậy?”
Lâm Phong lạnh nhạt nói một câu, cơ thể nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Adv
Một giây sau, anh xuất hiện trước mặt tên áo đen.
“Mãnh Long Đoản Không Trảm!”
Tên áo đen thay đổi vẻ mặt, hai tay cầm chuôi kiếm, dùng khí lực toàn thân hung hăng bổ về phía trước.
Trong lúc đó, trên không truyền tới tiếng rồng ngâm, kiếm khí tuôn ra từ trường kiếm biến thành một đầu rồng vàng dữ tợn, rồng vàng há to cái miệng như chậu máu táp Lâm Phong.
“Rầm!”
Lâm Phong nhẹ nhàng chỉ một cái, đánh tan linh khí huyễn hóa thành đầu rồng, sau đó nhẹ nhàng đánh rơi trường kiếm trong tay tên áo đen.
“Kiếm không thể dùng như mày dùng đâu!”
Lâm Phong xoay thanh kiếm trong tay tròn 360 độ.
Kiếm ảnh bén nhọn từ từ xuất hiện, cuối cùng tất cả đều lơ lửng bốn phía xung quanh cơ thể Lâm Phong, tản ra khí tức kinh người.
Thấy vậy, mọi người đều hoảng sợ.
Vương Nhạc Hiên, Diệp Phàm, Hoa Vân Phi và Tiểu Thanh đều dại ra, cả người tê rần.
Đây là cái gì?
Vạn kiếm quy tông?
“Mày…” Sát thủ áo đen thật sự khó mà chấp nhận được điều này!
Tên thanh niên này rốt cuộc là ai?
Một kiếm mà biến ảo ra được hàng nghìn hàng vạn!
Mỗi một ảo ảnh đều áp bức kinh khủng, cho dù là võ đạo tông sư ở đây cũng không thể làm tới mức này đúng không?
Sau đó, hình như sát thủ áo đen nghĩ tới cái gì, giật mình nói:
“Quỷ Anh và Phong Hành Giả chết trong tay mày?”
“Thì ra chúng mày cùng một phe à!” Lâm Phong tiếp lời.
Sát thủ áo đen nghe vậy, cả người rét run.
Quá mạnh!
Thật sự quá mạnh!
Hắn phải nhanh chóng chạy về để tổ chức phái nhiều sát thủ hơn nữa mới có thể chạy tới chỗ này, nếu không sẽ để lại hậu hoạn khôn lường!
“Bom khói!”
Sát thủ áo đen đột nhiên móc ra một viên nhỏ màu đen, ném xuống đất.
Cả người nhanh chóng hóa thành làn sương đen biến mất trước mặt mọi người.
“Hóa ra là nhẫn thuật, tên sát thủ này là ngưởi của nước Oa rồi!” Diệp Phàm hô lên một tiếng.
Lâm Phong hơi kinh ngạc, kĩ thuật này cũng khá hay, tương tự với kỳ môn độn giáp của Đạo môn, có lẽ là nước Oa sao chép lại.
Nếu như là người khác thì chắc đã để cho sát thủ chạy được mất rồi.
Đáng tiếc đây là anh!
“Lăn ra đây cho tao!”
“Thập Tự Đoản Không Trảm!”
“Ong!”
Một luồng kiếm khí kinh khủng hình thánh giá gào thét cuốn tới chỗ Lâm Phong.
“Cẩn thận!”
Trong lòng Diệp Phàm căng thẳng, không nhịn được mà nói.
Adv
Anh ta nhớ rõ không lâu trước đây Vân lão hay bị một chiêu đơn giản đánh cho bị thương, gần như không còn sức đánh trả.
Nhưng một giây sau, luồng kiếm khí đủ để nghiền nát mọi thứ kia dừng lại trước mặt Lâm Phong chừng hai mét, khưng lại, không thể đi tiếp được, cuối cùng tiêu tán.
“Vì sao không thể ngoan ngoãn trả lời vấn đề vậy?”
Lâm Phong lạnh nhạt nói một câu, cơ thể nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Adv
Một giây sau, anh xuất hiện trước mặt tên áo đen.
“Mãnh Long Đoản Không Trảm!”
Tên áo đen thay đổi vẻ mặt, hai tay cầm chuôi kiếm, dùng khí lực toàn thân hung hăng bổ về phía trước.
Trong lúc đó, trên không truyền tới tiếng rồng ngâm, kiếm khí tuôn ra từ trường kiếm biến thành một đầu rồng vàng dữ tợn, rồng vàng há to cái miệng như chậu máu táp Lâm Phong.
“Rầm!”
Lâm Phong nhẹ nhàng chỉ một cái, đánh tan linh khí huyễn hóa thành đầu rồng, sau đó nhẹ nhàng đánh rơi trường kiếm trong tay tên áo đen.
“Kiếm không thể dùng như mày dùng đâu!”
Lâm Phong xoay thanh kiếm trong tay tròn 360 độ.
Kiếm ảnh bén nhọn từ từ xuất hiện, cuối cùng tất cả đều lơ lửng bốn phía xung quanh cơ thể Lâm Phong, tản ra khí tức kinh người.
Thấy vậy, mọi người đều hoảng sợ.
Vương Nhạc Hiên, Diệp Phàm, Hoa Vân Phi và Tiểu Thanh đều dại ra, cả người tê rần.
Đây là cái gì?
Vạn kiếm quy tông?
“Mày…” Sát thủ áo đen thật sự khó mà chấp nhận được điều này!
Tên thanh niên này rốt cuộc là ai?
Một kiếm mà biến ảo ra được hàng nghìn hàng vạn!
Mỗi một ảo ảnh đều áp bức kinh khủng, cho dù là võ đạo tông sư ở đây cũng không thể làm tới mức này đúng không?
Sau đó, hình như sát thủ áo đen nghĩ tới cái gì, giật mình nói:
“Quỷ Anh và Phong Hành Giả chết trong tay mày?”
“Thì ra chúng mày cùng một phe à!” Lâm Phong tiếp lời.
Sát thủ áo đen nghe vậy, cả người rét run.
Quá mạnh!
Thật sự quá mạnh!
Hắn phải nhanh chóng chạy về để tổ chức phái nhiều sát thủ hơn nữa mới có thể chạy tới chỗ này, nếu không sẽ để lại hậu hoạn khôn lường!
“Bom khói!”
Sát thủ áo đen đột nhiên móc ra một viên nhỏ màu đen, ném xuống đất.
Cả người nhanh chóng hóa thành làn sương đen biến mất trước mặt mọi người.
“Hóa ra là nhẫn thuật, tên sát thủ này là ngưởi của nước Oa rồi!” Diệp Phàm hô lên một tiếng.
Lâm Phong hơi kinh ngạc, kĩ thuật này cũng khá hay, tương tự với kỳ môn độn giáp của Đạo môn, có lẽ là nước Oa sao chép lại.
Nếu như là người khác thì chắc đã để cho sát thủ chạy được mất rồi.
Đáng tiếc đây là anh!
“Lăn ra đây cho tao!”
/531
|