Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì chần chờ chốc lát, nhưng một trăm viên đạn linh bạo đã ít nhất cũng là hai trăm triệu, quan trọng là dù có tiền cũng không mua được!
Đúng lúc này từ cuối hành lang đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân nặng nề.
Ngay sau đó, một người áo đen từ từ xuất hiện trước mặt mấy người.
Trong tay kẻ áo đen cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, máu trên lưỡi kiếm còn chưa khô, theo mũi kiếm rơi tí tách xuống đất, khiến người nhìn nổi da gà.
“Là hắn… hắn tới!”
Adv
Vương Nhạc Hiên dựng cả tóc gáy!
Diệp Phàm cắn chặt răng, cơ thể run rẩy.
Nếu tên áo đen đã tới, vậy chắc chắn cha anh ta và Vân lão đã chết! Điều này khiến anh ta khó mà chấp nhận được, trái tim như đang rỉ máu, đau không hô hấp nổi.
Hoa Vân Phi được Tiểu Thanh đỡ, gương mặt hơi nhợt nhạt.
Adv
Lẽ nào bọn họ sắp phải chết?
Tên áo đen lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại chỗ Lâm Phong.
Khi phát hiện trên người Lâm Phong không có chút khí tức võ đạo nào, hắn lập tức dời mắt đi, cười lạnh nói:
“Chay? Trước mặt tao mà chúng mày dám chạy, một đám kiến hôi, tối nay không ai cứu được chúng mày đâu!”
“Ba tao đâu?” Diệp Phàm đỏ mắt hỏi.
“Mày nói xem?” Tên áo đen phì cười.
“Mày giết ba tao và Vân lão?”
Diệp Phàm xiết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ như máu, hô hấp dồn dập.
“Đừng vội, lát nữa mày cũng được đi theo thôi.” Tên áo đen lạnh lùng nói.
Cơ thể hắn nhanh chóng di động, như bóng quỷ, để lại mấy ảo ảnh trong không khí. Một giây sau nó đã tới trước mặt mọi người, hung hăng bổ xuống một kiếm.
Gương mặt Vương Nhạc Hiên tái nhợt, nhắm mắt lại, gần như thét ra:
“Cậu Lâm, một trăm viên!”
“Keng!”
Lâm Phong đưa hai ngón tay ra kẹp lấy lưỡi kiếm của tên áo đen, sau đó búng mạnh một cái.
“Rầm!”
Tên áo đen bay ra ngoài, lùi về sau thêm liền mấy chục bước mới đứng vững được1
Nhìn thấy vậy, gương mặt Diệp Phàm không còn nhăn nữa, trong lòng dậy sóng!
Sát thủ lợi hại như thế, đến cả ba mình và Vân lão hợp tác cũng không địch lại được nhưng lại bị Lâm Phong dễ dàng dùng hai ngón tay đánh bay?
Tuy rằng ban ngày anh ta đã nhìn thấy Lâm Phong ra tay, nhưng thực không ngờ thực lực của Lâm Phong đã đạt tới trình độ này!
Ánh mắt Hoa Vân Phi hơi nhúc nhích, trong lòng hoàn toàn xác định người trước đó ở trên máy bay chính là Lâm Phong này! Còn Vương Nhạc Hiên cực kì vui mừng, thở phào một hơi, trốn sau lưng Lâm Phong nói:
“Cậu Lâm, cậu đúng là rất mạnh!”
“Đừng có nịnh tôi, nhớ kĩ, một trăm viên linh bạo đạn!”
Lâm Phong thản nhiên nói.
Vương Nhạc Hiên vội vàng gật đầu: “Cậu yên tâm, liên minh võ đạo không quỵt nợ!”
Ông ta không thể lấy ra một trăm viên, nhưng liên minh võ đạo thì khác, lấy ra được trăm viên rất dễ dàng.
Lúc này, tên áo đen cũng tỉnh táo lại, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong. Hiển nhiên hắn cũng không ngờ một thanh niên trông yếu ớt như này có thể đánh bay mình.
“Mày là ai? Sao lại xen vào việc người khác?”
“Mày họ Mã đúng không?”
Đúng lúc này từ cuối hành lang đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân nặng nề.
Ngay sau đó, một người áo đen từ từ xuất hiện trước mặt mấy người.
Trong tay kẻ áo đen cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, máu trên lưỡi kiếm còn chưa khô, theo mũi kiếm rơi tí tách xuống đất, khiến người nhìn nổi da gà.
“Là hắn… hắn tới!”
Adv
Vương Nhạc Hiên dựng cả tóc gáy!
Diệp Phàm cắn chặt răng, cơ thể run rẩy.
Nếu tên áo đen đã tới, vậy chắc chắn cha anh ta và Vân lão đã chết! Điều này khiến anh ta khó mà chấp nhận được, trái tim như đang rỉ máu, đau không hô hấp nổi.
Hoa Vân Phi được Tiểu Thanh đỡ, gương mặt hơi nhợt nhạt.
Adv
Lẽ nào bọn họ sắp phải chết?
Tên áo đen lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại chỗ Lâm Phong.
Khi phát hiện trên người Lâm Phong không có chút khí tức võ đạo nào, hắn lập tức dời mắt đi, cười lạnh nói:
“Chay? Trước mặt tao mà chúng mày dám chạy, một đám kiến hôi, tối nay không ai cứu được chúng mày đâu!”
“Ba tao đâu?” Diệp Phàm đỏ mắt hỏi.
“Mày nói xem?” Tên áo đen phì cười.
“Mày giết ba tao và Vân lão?”
Diệp Phàm xiết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ như máu, hô hấp dồn dập.
“Đừng vội, lát nữa mày cũng được đi theo thôi.” Tên áo đen lạnh lùng nói.
Cơ thể hắn nhanh chóng di động, như bóng quỷ, để lại mấy ảo ảnh trong không khí. Một giây sau nó đã tới trước mặt mọi người, hung hăng bổ xuống một kiếm.
Gương mặt Vương Nhạc Hiên tái nhợt, nhắm mắt lại, gần như thét ra:
“Cậu Lâm, một trăm viên!”
“Keng!”
Lâm Phong đưa hai ngón tay ra kẹp lấy lưỡi kiếm của tên áo đen, sau đó búng mạnh một cái.
“Rầm!”
Tên áo đen bay ra ngoài, lùi về sau thêm liền mấy chục bước mới đứng vững được1
Nhìn thấy vậy, gương mặt Diệp Phàm không còn nhăn nữa, trong lòng dậy sóng!
Sát thủ lợi hại như thế, đến cả ba mình và Vân lão hợp tác cũng không địch lại được nhưng lại bị Lâm Phong dễ dàng dùng hai ngón tay đánh bay?
Tuy rằng ban ngày anh ta đã nhìn thấy Lâm Phong ra tay, nhưng thực không ngờ thực lực của Lâm Phong đã đạt tới trình độ này!
Ánh mắt Hoa Vân Phi hơi nhúc nhích, trong lòng hoàn toàn xác định người trước đó ở trên máy bay chính là Lâm Phong này! Còn Vương Nhạc Hiên cực kì vui mừng, thở phào một hơi, trốn sau lưng Lâm Phong nói:
“Cậu Lâm, cậu đúng là rất mạnh!”
“Đừng có nịnh tôi, nhớ kĩ, một trăm viên linh bạo đạn!”
Lâm Phong thản nhiên nói.
Vương Nhạc Hiên vội vàng gật đầu: “Cậu yên tâm, liên minh võ đạo không quỵt nợ!”
Ông ta không thể lấy ra một trăm viên, nhưng liên minh võ đạo thì khác, lấy ra được trăm viên rất dễ dàng.
Lúc này, tên áo đen cũng tỉnh táo lại, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong. Hiển nhiên hắn cũng không ngờ một thanh niên trông yếu ớt như này có thể đánh bay mình.
“Mày là ai? Sao lại xen vào việc người khác?”
“Mày họ Mã đúng không?”
/531
|