Phượng Lâm Sách dùng tay khẽ chạm nhẹ khuôn mặt Trác Diệp, đúng lúc Trác Diệp xoay người, cả khuôn mặt chạm hẳn vào tay hắn khẽ cọ xát, Phượng Lâm Sách bị bộ dạng đáng yêu của nàng khiến cho trong lòng lại khẽ rung động lần nữa, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi căng mọng trơn mềm nhỏ nhắn trên gương mặt nàng, đôi môi anh đào của nàng thật ngon miệng nên hắn không dám dừng lâu, hắn sợ chính mình thật sự sẽ không khống chế nổi nữa…
Đứng dậy nhìn thoáng qua khuôn mặt Trác Diệp, Phượng Lâm Sách âm thầm thề trong lòng: “Về sau tuyệt đối không thể để cho nam nhân khác trông thấy nhan sắc nàng khi say!”
“Xảo Linh!” Phượng Lâm Sách ra khỏi phòng Trác Diệp, lên tiếng kêu.
“Dạ, Vương gia có gì cần phân phó?” Xảo Linh nghe tiếng vội vàng đi vào từ bên ngoài.
“Nàng say, ngươi vào chăm sóc nàng.” Phượng Lâm Sách trầm giọng nói.
Xảo Linh hơi ngạc nhiên, trả lời: “Vâng, nô tỳ đã biết.”
Phượng Lâm Sách gật đầu, quay người rời đi.
Xảo Linh nhìn bóng lưng Phượng Lâm Sách, khoé miệng thoáng nở nụ cười nhưng lập tức lại lắc đầu tiếc nuối, Vương gia cũng thiệt là, đã làm cô nương quá chén rồi mà cũng không biết nắm chắc cơ hội…
Khi Trác Diệp… tỉnh lại đã là buổi trưa rồi, cảm thấy đầu có hơi đau, ngồi dậy vén chăn lên, xuống giường lại thấy trên người mình mặc áo sơ mi trắng, trong lòng Trác Diệp bỗng hốt hoảng!
Nàng nghĩ đến, tối hôm qua Phượng Lâm Sách bắt nàng uống rượu… Sau đó… Cuối cùng thì… Nàng không nhớ rõ sau đó rồi… Nàng biết rõ khi mình uống say tuyệt đối sẽ không tự mình thay quần áo!
“Xảo Linh, Xảo Linh!” Trác Diệp hoang mang gọi.
“Đến đây đến đây, cô nương dậy rồi à? Có cần Xảo Linh hầu hạ cô nương rửa mặt không?” Xảo Linh mang theo một cái bát sứ vào, từ từ tiến đến, đặt bát sứ trên bàn nhỏ, vừa cười vừa nói.
“Chuyện đó… Tối hôm qua, là cô thay quần áo cho ta sao?”
Xảo Linh nghe vậy liền nở nụ cười sáng tỏ: “Đúng vậy, đêm qua cô nương uống say, là Xảo Linh hầu hạ cô nương thay đồ.”
“Phù…” Trác Diệp nhẹ nhõm thở phào rồi nói: “Giúp ta chuẩn bị ít nước nóng, ta muốn đi tắm rửa.” Một thân mùi rượu, khó ngửi chết đi được!
“Được.” Xảo Linh cười ứng, nhìn thấy Trác Diệp lấy tay nhẹ lau trán, nàng cầm bát sứ trên bàn nhỏ đưa tới cho Trác Diệp, nói: “Cô nương uống canh giải rượu trước đi rồi đầu sẽ không đau nữa.”
“Cảm ơn.” Trác Diệp đưa tay ra nhận bát canh, ngửa cổ uống hết.
Xảo Linh thấy Trác Diệp uống xong, đưa tay ra nhận lại cái bát không, mắt to chuyển động, cười nói: “Cô nương không cần cảm ơn Xảo Linh, đây là Vương gia phái người đưa tới, muốn cảm ơn cũng là nên cảm ơn vương gia.”
Trác Diệp nghe vậy không khỏi kinh ngạc, cái tên nam nhân ác ma kia thật sẽ tốt bụng như vậy, cho người mang canh giải rượu đến cho nàng sao? Không đúng, hắn sao lại có lòng tốt được! Nếu không phải tại hắn bức bách nàng uống rượu, sao nàng lại có thể say! Cảm ơn hắn? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có nhé! Trác Diệp oán thầm, trên mặt cũng thoáng xuất hiện mội tia ảo não, không biết tối hôm qua nàng có làm ra chuyện gì xấu hổ không…
Xảo Linh nhìn thấy trên mặt Trác Diệp có ít biến hóa nhỏ cũng đoán được nàng đang nghĩ gì, không khỏi đồng tình lại như có chút hả hê mà thầm than một tiếng: “Chậc chậc, Vương gia thật đáng thương, vẫn cần cố gắng nhiều…”
Trác Diệp tắm xong, Xảo Linh mang đồ ăn sáng lên, một ít đồ ăn thanh đạm và cháo trắng.
Trác Diệp vừa ăn vừa thầm khen ngợi Xảo Linh, sau khi say rượu, ăn chút ít đồ thanh đạm sẽ rất tốt cho dạ dày, nha đầu Xảo Linh thật đúng là chu đáo.
Xảo Linh nhìn thần sắc Trác Diệp dường như tương đối hài lòng, vui vẻ cười nói: “Đây là do Vương gia phân phó người làm chuẩn bị cho cô nương, cô nương ăn có vừa miệng không?”
Đứng dậy nhìn thoáng qua khuôn mặt Trác Diệp, Phượng Lâm Sách âm thầm thề trong lòng: “Về sau tuyệt đối không thể để cho nam nhân khác trông thấy nhan sắc nàng khi say!”
“Xảo Linh!” Phượng Lâm Sách ra khỏi phòng Trác Diệp, lên tiếng kêu.
“Dạ, Vương gia có gì cần phân phó?” Xảo Linh nghe tiếng vội vàng đi vào từ bên ngoài.
“Nàng say, ngươi vào chăm sóc nàng.” Phượng Lâm Sách trầm giọng nói.
Xảo Linh hơi ngạc nhiên, trả lời: “Vâng, nô tỳ đã biết.”
Phượng Lâm Sách gật đầu, quay người rời đi.
Xảo Linh nhìn bóng lưng Phượng Lâm Sách, khoé miệng thoáng nở nụ cười nhưng lập tức lại lắc đầu tiếc nuối, Vương gia cũng thiệt là, đã làm cô nương quá chén rồi mà cũng không biết nắm chắc cơ hội…
Khi Trác Diệp… tỉnh lại đã là buổi trưa rồi, cảm thấy đầu có hơi đau, ngồi dậy vén chăn lên, xuống giường lại thấy trên người mình mặc áo sơ mi trắng, trong lòng Trác Diệp bỗng hốt hoảng!
Nàng nghĩ đến, tối hôm qua Phượng Lâm Sách bắt nàng uống rượu… Sau đó… Cuối cùng thì… Nàng không nhớ rõ sau đó rồi… Nàng biết rõ khi mình uống say tuyệt đối sẽ không tự mình thay quần áo!
“Xảo Linh, Xảo Linh!” Trác Diệp hoang mang gọi.
“Đến đây đến đây, cô nương dậy rồi à? Có cần Xảo Linh hầu hạ cô nương rửa mặt không?” Xảo Linh mang theo một cái bát sứ vào, từ từ tiến đến, đặt bát sứ trên bàn nhỏ, vừa cười vừa nói.
“Chuyện đó… Tối hôm qua, là cô thay quần áo cho ta sao?”
Xảo Linh nghe vậy liền nở nụ cười sáng tỏ: “Đúng vậy, đêm qua cô nương uống say, là Xảo Linh hầu hạ cô nương thay đồ.”
“Phù…” Trác Diệp nhẹ nhõm thở phào rồi nói: “Giúp ta chuẩn bị ít nước nóng, ta muốn đi tắm rửa.” Một thân mùi rượu, khó ngửi chết đi được!
“Được.” Xảo Linh cười ứng, nhìn thấy Trác Diệp lấy tay nhẹ lau trán, nàng cầm bát sứ trên bàn nhỏ đưa tới cho Trác Diệp, nói: “Cô nương uống canh giải rượu trước đi rồi đầu sẽ không đau nữa.”
“Cảm ơn.” Trác Diệp đưa tay ra nhận bát canh, ngửa cổ uống hết.
Xảo Linh thấy Trác Diệp uống xong, đưa tay ra nhận lại cái bát không, mắt to chuyển động, cười nói: “Cô nương không cần cảm ơn Xảo Linh, đây là Vương gia phái người đưa tới, muốn cảm ơn cũng là nên cảm ơn vương gia.”
Trác Diệp nghe vậy không khỏi kinh ngạc, cái tên nam nhân ác ma kia thật sẽ tốt bụng như vậy, cho người mang canh giải rượu đến cho nàng sao? Không đúng, hắn sao lại có lòng tốt được! Nếu không phải tại hắn bức bách nàng uống rượu, sao nàng lại có thể say! Cảm ơn hắn? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có nhé! Trác Diệp oán thầm, trên mặt cũng thoáng xuất hiện mội tia ảo não, không biết tối hôm qua nàng có làm ra chuyện gì xấu hổ không…
Xảo Linh nhìn thấy trên mặt Trác Diệp có ít biến hóa nhỏ cũng đoán được nàng đang nghĩ gì, không khỏi đồng tình lại như có chút hả hê mà thầm than một tiếng: “Chậc chậc, Vương gia thật đáng thương, vẫn cần cố gắng nhiều…”
Trác Diệp tắm xong, Xảo Linh mang đồ ăn sáng lên, một ít đồ ăn thanh đạm và cháo trắng.
Trác Diệp vừa ăn vừa thầm khen ngợi Xảo Linh, sau khi say rượu, ăn chút ít đồ thanh đạm sẽ rất tốt cho dạ dày, nha đầu Xảo Linh thật đúng là chu đáo.
Xảo Linh nhìn thần sắc Trác Diệp dường như tương đối hài lòng, vui vẻ cười nói: “Đây là do Vương gia phân phó người làm chuẩn bị cho cô nương, cô nương ăn có vừa miệng không?”
/178
|