Rút tay về, trong tay còn cầm “Mỳ mỹ vị Tô”, Phượng Lâm Sách lại bị mê hoặc, những thứ kỳ lạ nàng nói… là lời người say hắn nghe không hiểu, nhưng loại đồ vật quái dị này giải thích thế nào đây?
Còn có bình nước làm cho nước không bị lạnh nhanh, có thể giữ ấm lâu, cái này là vật gia truyền nhà nàng sao? Còn có cái được gọi là điện thoại có thể lưu lại tiếng người là đồ lão hòa thượng đưa sao? Còn có hai quả táo xinh đẹp dị thường, và dao găm vô cùng tinh xảo có thể gấp lại…
Phượng Lâm Sách nhướn mày, nhìn dáng điệu thơ ngây mê người của Trác Diệp, nhiều thứ hắn lần đầu nghe được, những từ ngữ và nhìn thấy những đồ vật kỳ lạ như thế cùng lúc xuất hiện trên người người này, chuyện này thật không tầm thường…
Phượng Lâm Sách hoài nghi phỏng đoán, cái bao lớn ở trong phòng nàng có phải còn chứa mấy thứ đồ vật kì quái nào mà hắn chưa từng thấy qua bao giờ hay không…
“Ưm……” Trác Diệp dường như chống đỡ không nổi rồi, nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể. Trong miệng còn không ngừng mà phát ra âm thanh làm cho người ta hiểu nhầm…
“Khụ…” Phượng Lâm Sách cảm thấy cổ họng có hơi khô, ho khan một tiếng, nói với Trác Diệp: “Ta đưa nàng đi nghỉ ngơi.” Bây giờ hỏi không ra cái gì, vậy thì về sau còn nhiều thời gian sẽ từ từ hỏi…
“Ừm, Được…” Trác Diệp nghe vậy liền biết điều nghe lời mà gật đầu một cái, lảo đảo đứng lên, không phân biệt phương hướng tự mình nhìn khắp nơi một lúc, sau đó nhấc chân định đi thẳng về phía trước…
Phượng Lâm Sách nhướn mày, thú vị nhìn nàng đi cong cong vẹo vẹo, nhưng lại kiên trì không ngã, bước chân Trác Diệp liêu xiêu đi thành vòng.
Đến lúc Trác Diệp dừng lại, Phượng Lâm Sách mới chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, duỗi tay giữ chặt thân thể của nàng.
Ai ngờ Trác Diệp chân mềm nhũn, thuận thế gục luôn vào trong ngực Phượng Lâm Sách…
Phượng Lâm Sách không khỏi sửng sốt, liền vội vươn tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của Trác Diệp. Kỳ thật hắn chỉ muốn đỡ nàng về phòng mà thôi, thân thể mềm mại và mùi hương nhè nhẹ của nàng khiến hắn thoải mái… Không tồi!
Đầu nhỏ của Trác Diệp dựa vào trong ngực Phượng Lâm Sách động đậy, vặn vẹo tìm vị trí thoải mái mà cọ qua cọ lại, dường như mấy tư thế này không thể làm cho nàng hài lòng, bỗng nhiên, nàng duỗi một bàn tay ra đặt ngay trên ngực của hắn xoa xoa! Trong miệng còn thì thầm nói: “Kiêu Dương, ngực của cậu, ngực cậu đâu rồi? Sao lại biến thành sân bay rồi…”
Bàn tay nhỏ bé không thành thật của Trác Diệp lại bắt đầu xoa xoa khiến trên người của hắn dấy lên một ngọn lửa, Phượng Lâm Sách chỉ cảm thấy máu trong cơ thể bắt đầu sôi lên! Hắn không khỏi rên lên một tiếng, kéo căng thân thể!
“Tiểu yêu tinh, ngoan ngoãn một chút cho ta!” Phượng Lâm Sách chẳng quan tâm cái gì là sân bay, mặt đen thùi lùi, rất không khách khí mà gạt tay Trác Diệp ra. Động tác có phần thô bạo bế nàng lên, đi về phía phòng ngủ.
Nhét Trác Diệp vào trong giường, Phượng Lâm Sách tựa người vào đầu giường nhắm mắt lại, có chút khó chịu, cố gắng mà áp chế ngọn lửa thân thể bị Trác Diệp trêu chọc dấy lên.
Sau một lúc lâu, Phượng Lâm Sách mở đôi mắt đen tĩnh mịch ra, ngồi xuống bên giường, nhướn mày nhìn bộ dáng ngủ say của Trác Diệp, tựa như một đứa trẻ ngọt ngào ngủ, dung nhan thật là đáng yêu vạn phần!
Phượng Lâm Sách cong khóe môi thấp thoáng nụ cười, duỗi tay ra nhẹ chạm vào khuôn mặt Trác Diệp, nếu hắn là người không giỏi khống chế thì hôm nay sẽ nhịn không được mà ăn nàng nàng luôn rồi đấy nhỉ? Kỳ thật bây giờ muốn ăn nàng cũng không khó…
Chỉ là… Hắn không muốn nhân lúc nàng không tỉnh táo mà làm như vậy…
Còn có bình nước làm cho nước không bị lạnh nhanh, có thể giữ ấm lâu, cái này là vật gia truyền nhà nàng sao? Còn có cái được gọi là điện thoại có thể lưu lại tiếng người là đồ lão hòa thượng đưa sao? Còn có hai quả táo xinh đẹp dị thường, và dao găm vô cùng tinh xảo có thể gấp lại…
Phượng Lâm Sách nhướn mày, nhìn dáng điệu thơ ngây mê người của Trác Diệp, nhiều thứ hắn lần đầu nghe được, những từ ngữ và nhìn thấy những đồ vật kỳ lạ như thế cùng lúc xuất hiện trên người người này, chuyện này thật không tầm thường…
Phượng Lâm Sách hoài nghi phỏng đoán, cái bao lớn ở trong phòng nàng có phải còn chứa mấy thứ đồ vật kì quái nào mà hắn chưa từng thấy qua bao giờ hay không…
“Ưm……” Trác Diệp dường như chống đỡ không nổi rồi, nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể. Trong miệng còn không ngừng mà phát ra âm thanh làm cho người ta hiểu nhầm…
“Khụ…” Phượng Lâm Sách cảm thấy cổ họng có hơi khô, ho khan một tiếng, nói với Trác Diệp: “Ta đưa nàng đi nghỉ ngơi.” Bây giờ hỏi không ra cái gì, vậy thì về sau còn nhiều thời gian sẽ từ từ hỏi…
“Ừm, Được…” Trác Diệp nghe vậy liền biết điều nghe lời mà gật đầu một cái, lảo đảo đứng lên, không phân biệt phương hướng tự mình nhìn khắp nơi một lúc, sau đó nhấc chân định đi thẳng về phía trước…
Phượng Lâm Sách nhướn mày, thú vị nhìn nàng đi cong cong vẹo vẹo, nhưng lại kiên trì không ngã, bước chân Trác Diệp liêu xiêu đi thành vòng.
Đến lúc Trác Diệp dừng lại, Phượng Lâm Sách mới chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, duỗi tay giữ chặt thân thể của nàng.
Ai ngờ Trác Diệp chân mềm nhũn, thuận thế gục luôn vào trong ngực Phượng Lâm Sách…
Phượng Lâm Sách không khỏi sửng sốt, liền vội vươn tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của Trác Diệp. Kỳ thật hắn chỉ muốn đỡ nàng về phòng mà thôi, thân thể mềm mại và mùi hương nhè nhẹ của nàng khiến hắn thoải mái… Không tồi!
Đầu nhỏ của Trác Diệp dựa vào trong ngực Phượng Lâm Sách động đậy, vặn vẹo tìm vị trí thoải mái mà cọ qua cọ lại, dường như mấy tư thế này không thể làm cho nàng hài lòng, bỗng nhiên, nàng duỗi một bàn tay ra đặt ngay trên ngực của hắn xoa xoa! Trong miệng còn thì thầm nói: “Kiêu Dương, ngực của cậu, ngực cậu đâu rồi? Sao lại biến thành sân bay rồi…”
Bàn tay nhỏ bé không thành thật của Trác Diệp lại bắt đầu xoa xoa khiến trên người của hắn dấy lên một ngọn lửa, Phượng Lâm Sách chỉ cảm thấy máu trong cơ thể bắt đầu sôi lên! Hắn không khỏi rên lên một tiếng, kéo căng thân thể!
“Tiểu yêu tinh, ngoan ngoãn một chút cho ta!” Phượng Lâm Sách chẳng quan tâm cái gì là sân bay, mặt đen thùi lùi, rất không khách khí mà gạt tay Trác Diệp ra. Động tác có phần thô bạo bế nàng lên, đi về phía phòng ngủ.
Nhét Trác Diệp vào trong giường, Phượng Lâm Sách tựa người vào đầu giường nhắm mắt lại, có chút khó chịu, cố gắng mà áp chế ngọn lửa thân thể bị Trác Diệp trêu chọc dấy lên.
Sau một lúc lâu, Phượng Lâm Sách mở đôi mắt đen tĩnh mịch ra, ngồi xuống bên giường, nhướn mày nhìn bộ dáng ngủ say của Trác Diệp, tựa như một đứa trẻ ngọt ngào ngủ, dung nhan thật là đáng yêu vạn phần!
Phượng Lâm Sách cong khóe môi thấp thoáng nụ cười, duỗi tay ra nhẹ chạm vào khuôn mặt Trác Diệp, nếu hắn là người không giỏi khống chế thì hôm nay sẽ nhịn không được mà ăn nàng nàng luôn rồi đấy nhỉ? Kỳ thật bây giờ muốn ăn nàng cũng không khó…
Chỉ là… Hắn không muốn nhân lúc nàng không tỉnh táo mà làm như vậy…
/178
|