Nàng càng nói càng hét to: “ Ngươi đừng đụng vào ta, ta là Vương phi của triều Hiên Viên này, đừng đụng đến ta, a Hiên Viên Sở Phong!”
Vương phủ
Trong Vương phủ, người nào đó đang bắt đầu bồn chồn, lo lắng cho ai đó. Hiên Viên Sở Phong đang đi đi lại lại trong thư phòng, lòng thì cứ nghĩ về bóng hình của Liễu Thiên Lạc khi đứng một mình giữa dòng người. Không biết tại sao bây giờ trong lòng hắn lại vô cùng lo lắng, và cảm giác hối hận vẫn cứ hiện lên trong lòng hắn nhưng hắn vẫn dùng những câu nói của chính mình mà vui lấp nó.
Cuối cùng lòng lo lắng không chịu nổi mở cửa ra ngoài để định cho đầu óc thoải mái thì khi vừa mở cửa ra đã thấy Lan nhi- nô tỳ của Liễu Thiên Lạc đang đứng trước cửa do dự, mà nước mắt thì đã sớm rơm rớm.
“ Vương, Vương gia. . .” Lan nhi giật mình, ngạc nhiên chẳng biết mình đang nói cái gì nữa.
Hiên Viên Sở Phong là người thông minh, nhìn thấy Lan nhi như vậy cộng thêm được nghe báo cáo thì cũng biết Lan nhi đến đây vì chuện của Liễu Thiên Lạc.
“ Ngươi lui xuống trước đi, bổn vương biết rồi, bổn vương sẽ đi tìm tiểu thư nhà ngươi.”Chẳng biết tại sao hắn lại có thể nói ra lời đó được nữa. Đi tìm ư? Chẳng lẽ đây mới là lời thật tâm hắn muốn nói, hắn nghĩ tới.
Lan nhi nghe Hiên Viên Sở Phong nói vậy, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là vui mừng lau đi nước mắt: “ Vâng, Vương gia.”
“ Vô Thiên,ngươi đi gọi người. . . cùng ta đi tìm Vương phi.” Hiên Viên Sở Phong ấp úm ra lệnh.
“ Dạ.” Từ đâu đó tự nhiên xuất hiện bóng đen quỳ trước mặt Hiên Viên Sở Phong phục tùng mệnh lệnh rồi lại thoắt cái biến mất.
Sau khi Vô Thiên đi ra ngoài tìm người Hiên Viên Sở Phong lập tức mang theo thị vệ trong Vương Phủ tìm kiếm trong chợ, bởi vì kinh thành rộng lớn mà thị vệ trong Vương phủ cũng không nhiều nên hắn lại gọi thêm binh lính đi tìm,cho tới bây giờ hắn vẫn không biết cũng có lúc trái tim hắn trở nên hoảng loạn như vậy.
Đi tới chợ, nhìn dòng người đi qua đi lại, mi tâm của Hiên Viên Sở Phong vẫn nhíu chặt lại, con ngươi thâm thúy không ngừng quét mắt bốn phía, chỉ sợ bỏ sót một chỗ góc nào đó.
_________Phân cách tuyến___________
Trong Mãn Hương Lâu
“ Ngươi đừng lại gần, ta là Vương phi đấy, ngươi chưa từng nghe đến Vương gia Hiên Viên Sở Phong bao giờ sao?” Liễu Thiên Lạc vẫn đang vùng vẫy quăng quật, không cho mấy gã to lớn lại gần.
Tú bà quả nhiên đã bị những lời này của nàng làm kinh sợ, nhưng chỉ một khắc sau, nàng liền cười nhẹ rồi đứng lên: "Tam Vương Gia? Cô nương này nói dối cũng không biết đỏ mặt. Vương phi mà ra ngoài không có lấy một nô tỳ, một thị vệ đi theo sao? Cùng lắm là cho cô nương là nô tỳ của Tam vương phủ đi nhưng hãy nhìn dung mạo cô nương . . . . . . Làm nha hoàn không đáng tiếc quá sao? Cho nên nói, cô nương vẫn nên nghe lời ta ở lại làm một cô nương trong Hương Ngữ lâu, tú bà ta bảo đảm cô nương có thể được đứng đầu bảng."
"Mẹ nó! Đầu bảng? Đó không phải là cả ngày lẫn đêm đều phải ở đây tiếp khách? Ai mà thèm cái danh đầu bảng của ngươi chứ, ta cảnh cáo ngươi...ngươi nếu dám làm gì với ta, Tam Vương Gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nói lời này xong chính nàng có chút chột dạ, bởi vì căn bản Hiên Viên Sở Phong vốn dĩ đã ghét cô rồi, không biết hắn có đi tìm nàng không nữa?
"Cô nương như vậy có lá chắn là Tam Vương Gia, vậy hãy để cho Tam Vương Gia xem xem công phu trên giường của ngươi." đáy mắt Nàng lóe lên một tia giảo hoạt khiến Liễu Thiên Lạc cả người phát rét.
"Mặc kệ ngươi!" Liễu Thiên Lạc vùng vẫy muốn rời khỏi, đã bị ú bà lập tức giữ chặt, xem ra nàng ta không phải là lần đầu trừng trị các cô nương trong thanh lâu, xem ra thủ đoạn vô cùng lão luyện.
"Đúng là rượu mời không uống uống rượu phạt! Người đâu không khoan nhượng nữa tiến lên cho ta!" Tú bà ra lệnh một tiếng, mấy gã nam tử to cao, cường tráng kia liền tiến lên , nàng đã bị đè xuống giường, trong tay mấy nam tử tiến vào không biết đang bưng bát canh gì, nắm cằm của nàng đổ vào.
"Các ngươi. . . . . . Các ngươi cho ta ống cái gì?" Nàng càng không ngừng dãy tay đạp chân, nhưng tay chân cũng bị đè lại, đầu cũng bị người ta cố định trụ, đến cuối cùng một chén thuốc trừ vài giọt bị vẩy ra ngoài, những thứ khác thật đúng là không lãng phí chút nào đổ tất cả vào trong miệng Liễu Thiên Lạc.
"Cô nương ở chỗ này nghỉ ngơi, sẽ rất nhanh sẽ có đến người hầu hạ cô giống như vương phi." Tú bà châm biếm một tiếng sau đó dẫn mấy nam tử cường tráng nghênh ngang rời đi.
Mấy gã to cao còn không quên khóa cửa lại để nhắm không cho nàng thoát ra ngoài.
“ Mấy người đáng ghét này, thả ta ra, thả ta ra.” Liễu Thiên Lạc vẫn không ngừng đạp cửa hò hét. Đột nhiên nàng thấy người dần dần nóng lên. Không hay, nàng lúc này đã nhận ra được, thứ bọn họ cho nàng uống chính là xuân dược.
Nàng nóng, rất nóng, nhanh chóng mấy lớp y phục bên ngoài được nàng thoát ra, chỉ còn lại lớp bên trong cùng.
Vương phủ
Trong Vương phủ, người nào đó đang bắt đầu bồn chồn, lo lắng cho ai đó. Hiên Viên Sở Phong đang đi đi lại lại trong thư phòng, lòng thì cứ nghĩ về bóng hình của Liễu Thiên Lạc khi đứng một mình giữa dòng người. Không biết tại sao bây giờ trong lòng hắn lại vô cùng lo lắng, và cảm giác hối hận vẫn cứ hiện lên trong lòng hắn nhưng hắn vẫn dùng những câu nói của chính mình mà vui lấp nó.
Cuối cùng lòng lo lắng không chịu nổi mở cửa ra ngoài để định cho đầu óc thoải mái thì khi vừa mở cửa ra đã thấy Lan nhi- nô tỳ của Liễu Thiên Lạc đang đứng trước cửa do dự, mà nước mắt thì đã sớm rơm rớm.
“ Vương, Vương gia. . .” Lan nhi giật mình, ngạc nhiên chẳng biết mình đang nói cái gì nữa.
Hiên Viên Sở Phong là người thông minh, nhìn thấy Lan nhi như vậy cộng thêm được nghe báo cáo thì cũng biết Lan nhi đến đây vì chuện của Liễu Thiên Lạc.
“ Ngươi lui xuống trước đi, bổn vương biết rồi, bổn vương sẽ đi tìm tiểu thư nhà ngươi.”Chẳng biết tại sao hắn lại có thể nói ra lời đó được nữa. Đi tìm ư? Chẳng lẽ đây mới là lời thật tâm hắn muốn nói, hắn nghĩ tới.
Lan nhi nghe Hiên Viên Sở Phong nói vậy, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là vui mừng lau đi nước mắt: “ Vâng, Vương gia.”
“ Vô Thiên,ngươi đi gọi người. . . cùng ta đi tìm Vương phi.” Hiên Viên Sở Phong ấp úm ra lệnh.
“ Dạ.” Từ đâu đó tự nhiên xuất hiện bóng đen quỳ trước mặt Hiên Viên Sở Phong phục tùng mệnh lệnh rồi lại thoắt cái biến mất.
Sau khi Vô Thiên đi ra ngoài tìm người Hiên Viên Sở Phong lập tức mang theo thị vệ trong Vương Phủ tìm kiếm trong chợ, bởi vì kinh thành rộng lớn mà thị vệ trong Vương phủ cũng không nhiều nên hắn lại gọi thêm binh lính đi tìm,cho tới bây giờ hắn vẫn không biết cũng có lúc trái tim hắn trở nên hoảng loạn như vậy.
Đi tới chợ, nhìn dòng người đi qua đi lại, mi tâm của Hiên Viên Sở Phong vẫn nhíu chặt lại, con ngươi thâm thúy không ngừng quét mắt bốn phía, chỉ sợ bỏ sót một chỗ góc nào đó.
_________Phân cách tuyến___________
Trong Mãn Hương Lâu
“ Ngươi đừng lại gần, ta là Vương phi đấy, ngươi chưa từng nghe đến Vương gia Hiên Viên Sở Phong bao giờ sao?” Liễu Thiên Lạc vẫn đang vùng vẫy quăng quật, không cho mấy gã to lớn lại gần.
Tú bà quả nhiên đã bị những lời này của nàng làm kinh sợ, nhưng chỉ một khắc sau, nàng liền cười nhẹ rồi đứng lên: "Tam Vương Gia? Cô nương này nói dối cũng không biết đỏ mặt. Vương phi mà ra ngoài không có lấy một nô tỳ, một thị vệ đi theo sao? Cùng lắm là cho cô nương là nô tỳ của Tam vương phủ đi nhưng hãy nhìn dung mạo cô nương . . . . . . Làm nha hoàn không đáng tiếc quá sao? Cho nên nói, cô nương vẫn nên nghe lời ta ở lại làm một cô nương trong Hương Ngữ lâu, tú bà ta bảo đảm cô nương có thể được đứng đầu bảng."
"Mẹ nó! Đầu bảng? Đó không phải là cả ngày lẫn đêm đều phải ở đây tiếp khách? Ai mà thèm cái danh đầu bảng của ngươi chứ, ta cảnh cáo ngươi...ngươi nếu dám làm gì với ta, Tam Vương Gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nói lời này xong chính nàng có chút chột dạ, bởi vì căn bản Hiên Viên Sở Phong vốn dĩ đã ghét cô rồi, không biết hắn có đi tìm nàng không nữa?
"Cô nương như vậy có lá chắn là Tam Vương Gia, vậy hãy để cho Tam Vương Gia xem xem công phu trên giường của ngươi." đáy mắt Nàng lóe lên một tia giảo hoạt khiến Liễu Thiên Lạc cả người phát rét.
"Mặc kệ ngươi!" Liễu Thiên Lạc vùng vẫy muốn rời khỏi, đã bị ú bà lập tức giữ chặt, xem ra nàng ta không phải là lần đầu trừng trị các cô nương trong thanh lâu, xem ra thủ đoạn vô cùng lão luyện.
"Đúng là rượu mời không uống uống rượu phạt! Người đâu không khoan nhượng nữa tiến lên cho ta!" Tú bà ra lệnh một tiếng, mấy gã nam tử to cao, cường tráng kia liền tiến lên , nàng đã bị đè xuống giường, trong tay mấy nam tử tiến vào không biết đang bưng bát canh gì, nắm cằm của nàng đổ vào.
"Các ngươi. . . . . . Các ngươi cho ta ống cái gì?" Nàng càng không ngừng dãy tay đạp chân, nhưng tay chân cũng bị đè lại, đầu cũng bị người ta cố định trụ, đến cuối cùng một chén thuốc trừ vài giọt bị vẩy ra ngoài, những thứ khác thật đúng là không lãng phí chút nào đổ tất cả vào trong miệng Liễu Thiên Lạc.
"Cô nương ở chỗ này nghỉ ngơi, sẽ rất nhanh sẽ có đến người hầu hạ cô giống như vương phi." Tú bà châm biếm một tiếng sau đó dẫn mấy nam tử cường tráng nghênh ngang rời đi.
Mấy gã to cao còn không quên khóa cửa lại để nhắm không cho nàng thoát ra ngoài.
“ Mấy người đáng ghét này, thả ta ra, thả ta ra.” Liễu Thiên Lạc vẫn không ngừng đạp cửa hò hét. Đột nhiên nàng thấy người dần dần nóng lên. Không hay, nàng lúc này đã nhận ra được, thứ bọn họ cho nàng uống chính là xuân dược.
Nàng nóng, rất nóng, nhanh chóng mấy lớp y phục bên ngoài được nàng thoát ra, chỉ còn lại lớp bên trong cùng.
/34
|