Nghiêm Tam canh gác bên ngoài, nghe được bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, nhíu mày. Hắn không rõ, Vương gia vì sao lại khẩn trương như thế đối với Lâm Mặc Doanh. Khẩn trương đến nổi thị thiếp của Lục vương gia cũng đều bố trí phòng vệ.
Bát trí bất giác, hoàng hôn buồn xuống.
Lúc nãy, của bị đẩy ra.
“Quan Ly tỷ, cảm tạ ngươi đã giúp ta” Hiểu Hiểu nhìn nhìn cánh tay, “Mong ở đây sau này sẽ không lưu lại sẹo”.
“Yên tâm, sẽ không” Quan Ly thản nhiên như trước, đi tới của nhìn Nghiêm Tam, thần tình hiểu rõ, “Ta đem thời gian tới của Tứ Vương phi trả lại cho Vương gia của các ngươi”. Xoay người, nhìn Hiểu Hiểu cười, “Mặc Doanh, có thời gian rảnh rỗi, ta sẽ lại đến thăm ngươi”.
“Được”. Hiểu Hiểu gật đầu, muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt xuống, chỉ cười cười nói, “Chúng ta sau này gặp lại”. Nàng phải rời đi, tuyệt đối không thể nói cho bất luận kẻ nào.
Đứng ở của vương phủ, Hiểu Hiểu lưu luyến không rời phất tay hướng Quan Ly, nhìn theo nàng lên xe ngựa, chậm rãi biến mất khỏi tầm nhìn của nàng.
“Lâm tiểu thư, ở đây gió lơn, chúng ta vào đi thôi”. Nghiêm Tam cung kính nói.
“Được” Hiểu Hiểu xoay người lại, tiêu sái đi vào, ánh mắt đảo chung quanh, “Ách, ta nghĩ muốn đi dạo ở hoa viên, ngươi đi trước đi, không nên làm phiền ta”
Nghiêm Tam cúi đầu, “Tiểu thư nếu có chuyện gì thì gọi ta”
“Ừ, được”
Xác định người phía sau đi xa, Hiểu Hiểu nhanh như chớp chui vào trong vườn hoa. Nơi nào có nhiều loại hoa cỏ xanh, xanh um tươi tốt, thì sẽ sở hữu một ánh sáng không có sơ hở.
Hiểu Hiểu cước bộ nhanh hơn, ở bên trong bước đi, vạn nhất, nếu nàng trốn không thoát, chí ít trước tiên phải tìm một chỗ tạm thời ẩn thân.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một trận gió thanh, đón lấy, bóng người trước mắt xẹt qua, tiếp theo là chớp mắt, nàng chỉ cảm thấy cần cổ tê rần, lập tức mất đi ý thức, thân thể xụi lơ ngã xuống.
Phía sau chợt xuất hiện hắc y nhân, đem nàng vững vàng giữ lấy. Mũi chân chạn nhé, hai người song song biến mất tại chỗ. Động tác mau lẹ, hành động dứt khoát.
Hoa viên lại khôi phục lại dáng dấp ban đầu, cũng không từng xuất hiện hai người, Nhưng tất cả, nhưng lặng yên không có một tiếng động rời đi dưới đôi mắt tức giận của một người, hắc y nhân khinh công rất cao, dáng người mềm mại. Nhìn ra được, là một người võ công cao cường.
Đi được một hồi, hắn mới đứng ở trước một ngôi miếu đổ nát. Bên trong có ba tên khất cái vây quanh đống lửa để sưởi ấm.
Hắn đem người bên trên ném trên mặt đất, dọa mấy người nhảy dựng.
“Cái nữ nhân này tặng cho các ngươi hưởng thụ”. Hắc y nhân thanh âm băng lãnh, mơ hồ hàm chứa khinh miệt.
Mấy tên khất cái hạ mi mắt xuống, hai mặt nhìn nhau, đều không thể tin được sé có loại chuyện từ trên trời rơi xuống này, mắt to trừng mặt nhỏ tại chỗ không dám động.
“Leng keng”
Ba người trước mặt, nhìn trong cái bao là Mỹ kim vàng óng (L: cái này như kiểu vàng vậy, ta cũng không bít dùng từ tn nữa >.< )
“Cái này, phần thưởng cho các ngươi”
“Đây, đây,..” Bọn họ kiểm phiếu, cầm trong tay đếm đếm, bộ dạnh ngạc nhiên qua vài giây, liền lập tực bị dục vọng tham lam thay thế.
Hắc y nhân coi thường hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nhìn nữ nhân dưới chân,“Ta muốn các ngươi triệt để hủy nàng”
Bát trí bất giác, hoàng hôn buồn xuống.
Lúc nãy, của bị đẩy ra.
“Quan Ly tỷ, cảm tạ ngươi đã giúp ta” Hiểu Hiểu nhìn nhìn cánh tay, “Mong ở đây sau này sẽ không lưu lại sẹo”.
“Yên tâm, sẽ không” Quan Ly thản nhiên như trước, đi tới của nhìn Nghiêm Tam, thần tình hiểu rõ, “Ta đem thời gian tới của Tứ Vương phi trả lại cho Vương gia của các ngươi”. Xoay người, nhìn Hiểu Hiểu cười, “Mặc Doanh, có thời gian rảnh rỗi, ta sẽ lại đến thăm ngươi”.
“Được”. Hiểu Hiểu gật đầu, muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt xuống, chỉ cười cười nói, “Chúng ta sau này gặp lại”. Nàng phải rời đi, tuyệt đối không thể nói cho bất luận kẻ nào.
Đứng ở của vương phủ, Hiểu Hiểu lưu luyến không rời phất tay hướng Quan Ly, nhìn theo nàng lên xe ngựa, chậm rãi biến mất khỏi tầm nhìn của nàng.
“Lâm tiểu thư, ở đây gió lơn, chúng ta vào đi thôi”. Nghiêm Tam cung kính nói.
“Được” Hiểu Hiểu xoay người lại, tiêu sái đi vào, ánh mắt đảo chung quanh, “Ách, ta nghĩ muốn đi dạo ở hoa viên, ngươi đi trước đi, không nên làm phiền ta”
Nghiêm Tam cúi đầu, “Tiểu thư nếu có chuyện gì thì gọi ta”
“Ừ, được”
Xác định người phía sau đi xa, Hiểu Hiểu nhanh như chớp chui vào trong vườn hoa. Nơi nào có nhiều loại hoa cỏ xanh, xanh um tươi tốt, thì sẽ sở hữu một ánh sáng không có sơ hở.
Hiểu Hiểu cước bộ nhanh hơn, ở bên trong bước đi, vạn nhất, nếu nàng trốn không thoát, chí ít trước tiên phải tìm một chỗ tạm thời ẩn thân.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một trận gió thanh, đón lấy, bóng người trước mắt xẹt qua, tiếp theo là chớp mắt, nàng chỉ cảm thấy cần cổ tê rần, lập tức mất đi ý thức, thân thể xụi lơ ngã xuống.
Phía sau chợt xuất hiện hắc y nhân, đem nàng vững vàng giữ lấy. Mũi chân chạn nhé, hai người song song biến mất tại chỗ. Động tác mau lẹ, hành động dứt khoát.
Hoa viên lại khôi phục lại dáng dấp ban đầu, cũng không từng xuất hiện hai người, Nhưng tất cả, nhưng lặng yên không có một tiếng động rời đi dưới đôi mắt tức giận của một người, hắc y nhân khinh công rất cao, dáng người mềm mại. Nhìn ra được, là một người võ công cao cường.
Đi được một hồi, hắn mới đứng ở trước một ngôi miếu đổ nát. Bên trong có ba tên khất cái vây quanh đống lửa để sưởi ấm.
Hắn đem người bên trên ném trên mặt đất, dọa mấy người nhảy dựng.
“Cái nữ nhân này tặng cho các ngươi hưởng thụ”. Hắc y nhân thanh âm băng lãnh, mơ hồ hàm chứa khinh miệt.
Mấy tên khất cái hạ mi mắt xuống, hai mặt nhìn nhau, đều không thể tin được sé có loại chuyện từ trên trời rơi xuống này, mắt to trừng mặt nhỏ tại chỗ không dám động.
“Leng keng”
Ba người trước mặt, nhìn trong cái bao là Mỹ kim vàng óng (L: cái này như kiểu vàng vậy, ta cũng không bít dùng từ tn nữa >.< )
“Cái này, phần thưởng cho các ngươi”
“Đây, đây,..” Bọn họ kiểm phiếu, cầm trong tay đếm đếm, bộ dạnh ngạc nhiên qua vài giây, liền lập tực bị dục vọng tham lam thay thế.
Hắc y nhân coi thường hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nhìn nữ nhân dưới chân,“Ta muốn các ngươi triệt để hủy nàng”
/48
|