Hiểu Hiểu nhếch mi, ở trong phòng đi qua đi lại một vòng.
Đoạn Tiêu Kỳ yêu chính là Lâm Mặc Doanh, muốn cưới chính là Lâm Mặc Doanh, đều không phải là nàng Hiểu Hiểu! Cho dù nam nhân này là kim chủ có thể khiến cho nàng không lo ăn mặc cả đời, nhưng nàng tuyệt đối không thể gả cho hắn.
Đột nhiên, nàng dừng lại. Hiện tại, nàng có hai con đường để lựa chọn, nhất là ngửa bài, thứ hai là bỏ trốn.
“Tùng tùng đông”
“Lâm tiểu thư, Vương gia mời người đến phòng khách”.
Hiểu Hiểu bới tóc, “Nga, tới”
Xem ra, nàng không phải lựa chọn, chỉ có cùng hắn ngả bài. Hắn cưới sai người rồi, dù sao so với nàng gả sai người vẫn tốt hơn. Nàng nhẹ nhàng đi, Hiểu Hiểu trong lòng thầm nghĩ phải nói cho rõ ràng. Nếu không muốn mình bị nghẹn, không bằng để cho người khác ấm ức.
Bước vào trong phòng khách, Hiểu Hiểu liếc mắt thì thấy được người ngồi ở bên cạnh Đoạn Tiêu Kỳ. Đuôi lông mày không hờ giận gạt gạt, ánh mắt thăm dò hướng về Đoạn Tiêu Kỳ.
Không đợi hắn nói, người nọ đứng lên, “Lâm tiểu thư, ta lần này đến, đặc biết hướng ngươi xin lỗi”.
“Xin lỗi?” Hiểu Hiểu ngồi đối diện nàng, đánh con mắt, dáng tươi cời xáng lạn như hoa, “Ly phu nhân, ngươi lại nói giỡn sao? Ngươi như thế nào lại đắc tội với ta a!”.
Đoạn Tiêu Kỳ không nói, con người thẳng tắp nhìn về phía Hiểu Hiểu, không khó phát hiện nơi nào đó phát ra nhu tình.
Quan Ly thu lại con mắt, trên mặt thần thái vẫn như trước điềm tĩnh thản nhiên, “Ta biết, Tô Nhan đi tìm ngươi. Tất cả những chuyện này, chỉ là một hiểu lầm. Nàng ta từ nơi này nghe được bản đồ trận doanh của quân địch bị mất, cư nhiên lại chạy đến trước mặt ngươi bới móc. Nếu như, ngươi tin nàng, ta không có ý kiến gì. Tùy ngươi như thế nào tin tưởng ta, đơn giản là người căm hận ta nhiều hơn thôi, ta cũng sẽ không để ý người khác nói gì. Thế nhưng, ngươi từng nói qua, chúng ta là bằng hữu.
Hiểu Hiểu chậm rãi giơ hai tròng mắt lên nhìn nàng, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Quan Ly thản nhiên nghênh đón, thanh âm vang lên, “Ta Quan Ly, một khi đã nhận thức, thì tuyệt không làm chuyện gì hổ thẹn với bằng hữu”.
Hiểu Hiểu cắn cắn đôi môi, một lúc lâu, “Ta tin ngươi”. Không vì cái gì khác, chỉ vì câu kia, “Bằng hữu”.
Quan Ly nở nụ cười, đi qua, cầm tay Hiểu Hiểu, “Mặc Doanh, cảm tạ ngươi”.
Đoạn Tiêu Kỳ ánh mắt phảng phất hiểu rõ tất cả, nhẹ nhàng đảo qua Quan Ly.
Thời gian buổi trưa, Hiểu Hiểu giữ Quan Ly lại dùng cơm trưa, Đoạn Tiêu Kỳ vừa vặn bị Lan Đế ban một đạo thánh chỉ tuyên vào cung. Trước khi đi, hắn lệnh cho Nghiêm Tam canh giữ ở bên người Hiểu Hiểu, Nghiêm Tam liền một bước cũng không rời, đứng ở bên ngoài cưa.
Bộ dạng ăn của Quan Ly thập phần ưu nhã, thương thường còn có thể thập phần tỉ mỉ giúp Hiểu Hiểu gắp đồ ăn.
Dừng ở Hiểu Hiểu, nàng nhẹ giọng nói, “Vương gia vẫn đều rất nhớ ngươi”.
Hiểu Hiểu hạ thấp mi, không thèm nói, “Hắn nghĩ làm thế nào để bắt ta vào nhà giam thì có”
Quan Ly lắc đầu, khẩu khí thập phần bình thản, “Lẽ nào ngươi không nhìn ra sao, Vương gia hắn rất để ý ngươi a? Việc này nếu đổi thành người khác, dù cho chỉ là có chút tình nghi, thì đã rất lâu đầu rơi xuống đất”.
Hiểu Hiểu không để tâm, một ngụm ăn canh đến phỏng đầu lưỡi, vội vàng dùng hai tay quạt, “Không nên trêu đùa ta, hắn hỉ nộ bất thường. Chỉ cần hắn đừng nhớ thương đày đọa ta, thì ta đã nghìn lần cảm tạ ông trời rồi”.
Hắn để ý?
Có sao?
Quan Ly còn muốn nói cái gì, lơ đãng, ánh mắt nhìn đối diện với cánh tay bị lộ ra khỏi ống tay áo của nàng. Nơi này, một dầu vết màu hồng sắc hấp dẫ toàn bộ chú ý của nàng.
Hiểu Hiểu theo ánh mắt của nàng nhìn cánh tay của chính mình, tức giận oán giận nói, “Đoạn Dịch Trầm chết tiệt, không biết hắn làm cái quỷ gì, chính là làm cho ở đây xuất hiện một vết bỏng”.
Quang Ly con ngươi trầm xuống, “Là Vương gia…” Thanh âm lộ ra không khỏi cảm thấy run.
“Ai nha, không nhắc tới hắn nữa”. Hiểu Hiểu hoảng loạn lắc đầu, nhắc tới hắn, hình ảnh tối hôm qua, không hề báo động lại tiến vào trong đầu nàng, làm hại nàng bỏ ăn.
Quan Ly chậm rãi hạ mi mắt, cười, “Nếu là bị phỏng, thì ta ở đây có dược trị phỏng…”
Đoạn Tiêu Kỳ yêu chính là Lâm Mặc Doanh, muốn cưới chính là Lâm Mặc Doanh, đều không phải là nàng Hiểu Hiểu! Cho dù nam nhân này là kim chủ có thể khiến cho nàng không lo ăn mặc cả đời, nhưng nàng tuyệt đối không thể gả cho hắn.
Đột nhiên, nàng dừng lại. Hiện tại, nàng có hai con đường để lựa chọn, nhất là ngửa bài, thứ hai là bỏ trốn.
“Tùng tùng đông”
“Lâm tiểu thư, Vương gia mời người đến phòng khách”.
Hiểu Hiểu bới tóc, “Nga, tới”
Xem ra, nàng không phải lựa chọn, chỉ có cùng hắn ngả bài. Hắn cưới sai người rồi, dù sao so với nàng gả sai người vẫn tốt hơn. Nàng nhẹ nhàng đi, Hiểu Hiểu trong lòng thầm nghĩ phải nói cho rõ ràng. Nếu không muốn mình bị nghẹn, không bằng để cho người khác ấm ức.
Bước vào trong phòng khách, Hiểu Hiểu liếc mắt thì thấy được người ngồi ở bên cạnh Đoạn Tiêu Kỳ. Đuôi lông mày không hờ giận gạt gạt, ánh mắt thăm dò hướng về Đoạn Tiêu Kỳ.
Không đợi hắn nói, người nọ đứng lên, “Lâm tiểu thư, ta lần này đến, đặc biết hướng ngươi xin lỗi”.
“Xin lỗi?” Hiểu Hiểu ngồi đối diện nàng, đánh con mắt, dáng tươi cời xáng lạn như hoa, “Ly phu nhân, ngươi lại nói giỡn sao? Ngươi như thế nào lại đắc tội với ta a!”.
Đoạn Tiêu Kỳ không nói, con người thẳng tắp nhìn về phía Hiểu Hiểu, không khó phát hiện nơi nào đó phát ra nhu tình.
Quan Ly thu lại con mắt, trên mặt thần thái vẫn như trước điềm tĩnh thản nhiên, “Ta biết, Tô Nhan đi tìm ngươi. Tất cả những chuyện này, chỉ là một hiểu lầm. Nàng ta từ nơi này nghe được bản đồ trận doanh của quân địch bị mất, cư nhiên lại chạy đến trước mặt ngươi bới móc. Nếu như, ngươi tin nàng, ta không có ý kiến gì. Tùy ngươi như thế nào tin tưởng ta, đơn giản là người căm hận ta nhiều hơn thôi, ta cũng sẽ không để ý người khác nói gì. Thế nhưng, ngươi từng nói qua, chúng ta là bằng hữu.
Hiểu Hiểu chậm rãi giơ hai tròng mắt lên nhìn nàng, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Quan Ly thản nhiên nghênh đón, thanh âm vang lên, “Ta Quan Ly, một khi đã nhận thức, thì tuyệt không làm chuyện gì hổ thẹn với bằng hữu”.
Hiểu Hiểu cắn cắn đôi môi, một lúc lâu, “Ta tin ngươi”. Không vì cái gì khác, chỉ vì câu kia, “Bằng hữu”.
Quan Ly nở nụ cười, đi qua, cầm tay Hiểu Hiểu, “Mặc Doanh, cảm tạ ngươi”.
Đoạn Tiêu Kỳ ánh mắt phảng phất hiểu rõ tất cả, nhẹ nhàng đảo qua Quan Ly.
Thời gian buổi trưa, Hiểu Hiểu giữ Quan Ly lại dùng cơm trưa, Đoạn Tiêu Kỳ vừa vặn bị Lan Đế ban một đạo thánh chỉ tuyên vào cung. Trước khi đi, hắn lệnh cho Nghiêm Tam canh giữ ở bên người Hiểu Hiểu, Nghiêm Tam liền một bước cũng không rời, đứng ở bên ngoài cưa.
Bộ dạng ăn của Quan Ly thập phần ưu nhã, thương thường còn có thể thập phần tỉ mỉ giúp Hiểu Hiểu gắp đồ ăn.
Dừng ở Hiểu Hiểu, nàng nhẹ giọng nói, “Vương gia vẫn đều rất nhớ ngươi”.
Hiểu Hiểu hạ thấp mi, không thèm nói, “Hắn nghĩ làm thế nào để bắt ta vào nhà giam thì có”
Quan Ly lắc đầu, khẩu khí thập phần bình thản, “Lẽ nào ngươi không nhìn ra sao, Vương gia hắn rất để ý ngươi a? Việc này nếu đổi thành người khác, dù cho chỉ là có chút tình nghi, thì đã rất lâu đầu rơi xuống đất”.
Hiểu Hiểu không để tâm, một ngụm ăn canh đến phỏng đầu lưỡi, vội vàng dùng hai tay quạt, “Không nên trêu đùa ta, hắn hỉ nộ bất thường. Chỉ cần hắn đừng nhớ thương đày đọa ta, thì ta đã nghìn lần cảm tạ ông trời rồi”.
Hắn để ý?
Có sao?
Quan Ly còn muốn nói cái gì, lơ đãng, ánh mắt nhìn đối diện với cánh tay bị lộ ra khỏi ống tay áo của nàng. Nơi này, một dầu vết màu hồng sắc hấp dẫ toàn bộ chú ý của nàng.
Hiểu Hiểu theo ánh mắt của nàng nhìn cánh tay của chính mình, tức giận oán giận nói, “Đoạn Dịch Trầm chết tiệt, không biết hắn làm cái quỷ gì, chính là làm cho ở đây xuất hiện một vết bỏng”.
Quang Ly con ngươi trầm xuống, “Là Vương gia…” Thanh âm lộ ra không khỏi cảm thấy run.
“Ai nha, không nhắc tới hắn nữa”. Hiểu Hiểu hoảng loạn lắc đầu, nhắc tới hắn, hình ảnh tối hôm qua, không hề báo động lại tiến vào trong đầu nàng, làm hại nàng bỏ ăn.
Quan Ly chậm rãi hạ mi mắt, cười, “Nếu là bị phỏng, thì ta ở đây có dược trị phỏng…”
/48
|