Đó thực sự là một tình thế tuyệt vọng.
Tài chưa bao giờ gần cái chết đến thế, mũi dao chỉ còn cách động mạch cổ của hắn có vài milimét.
Mồ hôi của gã đàn ông nhỏ xuống mặt hắn, quyện với mồ hôi của chính hắn chảy xuống mắt cay sè.
Hắn có thể nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt của đối phương. Sự quyết tâm được thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi. Gã nhìn hắn như nhìn một con quỷ. Con quỷ Á châu tuy nhỏ bé nhưng cực kỳ đáng sợ.
Chính mắt gã đã nhìn thấy thằng nhóc con châu Á này giết chết bốn đồng bạn của mình dễ dàng như giết bốn con giun dế. Tuy gã đang chiếm lợi thế nhưng nếu để Tài lật được người hoặc vớ được con dao thì người chết sẽ là hắn. Chắc chắn như vậy. Cũng vì quá sợ mà gã phải liều mạng nhảy đè lên người Tài. Đó là cách duy nhất giúp gã nắm quyền kiểm soát tình thế.
Đây chính là lúc mà gã cần cụ thể hóa ưu thế bằng chiến thắng cuối cùng và hơn thế cần làm thật nhanh. Gã không có nhiều thời gian. Ở góc bên kia bạn gã đang chảy máu. Thêm chút xíu nữa là Martin Mac sẽ giết được đồng bạn của gã và như vậy là mọi chuyện sẽ nhanh chóng xoay sang hướng khác thảm hại hơn hiện nay rất nhiều.
Đây là cuộc đấu khốc liệt với rất nhiều yếu tố có thể ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng.
Mũi dao đã chạm được vào cổ của Tài.
Hắn đã dùng tất cả sức mạnh thể chất và tinh thần của mình để ngăn cản đối phương, nhưng sức người có hạn.
Một tiếng phập khẽ vang lên.
Tài thở hắt ra. Máu chứa chan trên cổ hắn.
Không phải máu của hắn, máu của gã đàn ông.
Gã gục sang một bên, chết tốt, trên đầu cắm nguyên con dao nhỏ nhưng cực kỳ sắc bén.
Một thằng bé da trắng hiện ra trong phòng như bóng ma. Còn ai khác ngoài Daniel "Tự Hào"? Nó dẫm cả hai chân lên đầu xác chết như đứa trẻ đang đùa nghịch món đồ chơi mới. Trên mặt nó nở nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn. Tài đã nhìn thấy nụ cười ấy vài lần nhưng trong tình thế này tự nhiên nó mang một ý nghĩa khác hẳn.
Hắn chợt mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Martin Mac bước đến. Hắn cũng vừa giết được đối phương.
Bàn tay to lớn của gã đặt lên cổ Daniel, âu yếm:
- Tuyệt lắm, babe.
Daniel ngước lên nhìn Martin Mac, miệng vẫn mỉm cười. Chỉ duy nhất Tài nhận ra rằng cùng với cử chỉ ấy là con dao đang đi theo hình vòng cung.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Martin Mac ôm cổ, lùi lại, đôi mắt trắng dã như lồi ra khỏi tròng. Hắn không tin được điều vừa xảy ra.
Máu tóe ra như suối. Đôi môi trề của gã mấp máy.
Daniel hiểu ý gã:
- Mày nghĩ tao thích được "Tự Hào" sao? Thằng con hoang chó đẻ. Tao đã chờ đợi giây phút trong suốt nửa năm trời.
Tài vớ đại lấy một con dao. Hắn phân vân không biết nên làm gì tiếp theo.
Daniel không để ý đến hắn. Nó bước về phía Martin Mac và dùng hết sức cắm con dao ngập sâu vào cổ gã da đen.
Martin Mac gục xuống. Hai con mắt như ốc nhồi vẫn mở ra trừng trừng.
Daniel lại nhìn sang Victor. Thật không thể tin nổi Victor vẫn còn sống. Sức sống của gã thật đáng kinh ngạc.
Tài gằn giọng:
- Muốn sống thì đứng yên.
Daniel nhìn hắn, mỉm cười:
- Tôi hiểu ý bạn. Bạn muốn thằng chó chết này sống để tìm hiểu thông tin về em trai của bạn. Nhưng cả thằng này lẫn Martin Mac đều không biết em trai bạn đang ở đâu. Chỉ mình tôi biết mà thôi.
- Mày biết? Em tao đang ở đâu?
- Đợi đã. Thằng này cũng từng lạm dụng tôi. Hãy để tôi trả thù.
Daniel chậm rãi nhặt từ dưới đất lên một con dao rất dài. Con dao này nguyên bản màu đen nhưng bây giờ đã chuyển thành màu đỏ. Máu tươi nhuộm nó rất đều và đẹp mắt.
- Dao tốt.
Daniel nắm tóc của Victor giơ cao lên và dùng con dao cắt ngang cổ gã.
Hành động của nó rất chậm. Victor vẫn đủ khỏe để cảm nhận được sự đau đớn và cả nỗi kinh hoàng. Gã tuyệt vọng đến mức dùng tất cả sức lực còn lại để ấn con dao sâu hơn vào cổ của mình, nhưng Daniel lắc đầu.
- Mày vội làm gì?
Sau chừng mười phút, cuối cùng thì Daniel cũng cắt xong cái đầu.
Nó chậm rãi cầm cái đầu lòng ngòng gân và da của Victor đưa lên ngang mặt, nhìn thẳng vào con mắt to lớn, trắng dã đang mở ra trừng trừng.
- Sao nào, thằng chó? Còn muốn nữa không?
Tài cảm thấy lợm giọng.
Hắn tin chắc Daniel có vấn đề về tâm thần. Không người bình thường nào, cho dù đã trui rèn qua muôn vàn trận chiến khốc liệt ở Vùng đất Tự Do lại có biểu hiện bệnh hoạn như thằng nhóc này.
Nó liếm mép, tựa như thích thú cái đầu người trước mặt.
- Tiếc là nhà của tao đã bị bom đạn phá hủy, nếu không thì tao sẽ ngâm đầu mày trong cồn và hàng ngày chiêm ngưỡng sự thảm hại của mày cùng thằng Martin Mac.
Bàn tay Tài siết chặt con dao.
Ngay từ khi nhìn thấy nụ cười ghê rợn của Daniel, hắn đã nhận ra rằng thằng nhóc này không đơn giản. Nó không thể là người dễ bị thao túng như đám Martin Mac nhầm tưởng, chính vì thế mà hắn lập tức trở nên cảnh giác.
- Nếu chúng biết mày là người như thế này, chắc cho tiền chúng cũng không dám làm gì mày.
- Chúng nó không biết, vì tao chưa bao giờ để lộ cho chúng biết.
- Mày thích giết người?
- Mê ấy chứ. Mày cũng thế, phải không?
- Không. Tao không thích giết người. Tao không tìm thấy niềm vui từ việc giết người. Tao giết người vì không còn lựa chọn nào khác. Nếu những người ấy không chết thì anh em tao phải chết.
Hắn nói điều đó bằng tất cả sự chân thành, còn Daniel có tin không thì tùy.
Tài chưa bao giờ gần cái chết đến thế, mũi dao chỉ còn cách động mạch cổ của hắn có vài milimét.
Mồ hôi của gã đàn ông nhỏ xuống mặt hắn, quyện với mồ hôi của chính hắn chảy xuống mắt cay sè.
Hắn có thể nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt của đối phương. Sự quyết tâm được thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi. Gã nhìn hắn như nhìn một con quỷ. Con quỷ Á châu tuy nhỏ bé nhưng cực kỳ đáng sợ.
Chính mắt gã đã nhìn thấy thằng nhóc con châu Á này giết chết bốn đồng bạn của mình dễ dàng như giết bốn con giun dế. Tuy gã đang chiếm lợi thế nhưng nếu để Tài lật được người hoặc vớ được con dao thì người chết sẽ là hắn. Chắc chắn như vậy. Cũng vì quá sợ mà gã phải liều mạng nhảy đè lên người Tài. Đó là cách duy nhất giúp gã nắm quyền kiểm soát tình thế.
Đây chính là lúc mà gã cần cụ thể hóa ưu thế bằng chiến thắng cuối cùng và hơn thế cần làm thật nhanh. Gã không có nhiều thời gian. Ở góc bên kia bạn gã đang chảy máu. Thêm chút xíu nữa là Martin Mac sẽ giết được đồng bạn của gã và như vậy là mọi chuyện sẽ nhanh chóng xoay sang hướng khác thảm hại hơn hiện nay rất nhiều.
Đây là cuộc đấu khốc liệt với rất nhiều yếu tố có thể ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng.
Mũi dao đã chạm được vào cổ của Tài.
Hắn đã dùng tất cả sức mạnh thể chất và tinh thần của mình để ngăn cản đối phương, nhưng sức người có hạn.
Một tiếng phập khẽ vang lên.
Tài thở hắt ra. Máu chứa chan trên cổ hắn.
Không phải máu của hắn, máu của gã đàn ông.
Gã gục sang một bên, chết tốt, trên đầu cắm nguyên con dao nhỏ nhưng cực kỳ sắc bén.
Một thằng bé da trắng hiện ra trong phòng như bóng ma. Còn ai khác ngoài Daniel "Tự Hào"? Nó dẫm cả hai chân lên đầu xác chết như đứa trẻ đang đùa nghịch món đồ chơi mới. Trên mặt nó nở nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn. Tài đã nhìn thấy nụ cười ấy vài lần nhưng trong tình thế này tự nhiên nó mang một ý nghĩa khác hẳn.
Hắn chợt mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Martin Mac bước đến. Hắn cũng vừa giết được đối phương.
Bàn tay to lớn của gã đặt lên cổ Daniel, âu yếm:
- Tuyệt lắm, babe.
Daniel ngước lên nhìn Martin Mac, miệng vẫn mỉm cười. Chỉ duy nhất Tài nhận ra rằng cùng với cử chỉ ấy là con dao đang đi theo hình vòng cung.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Martin Mac ôm cổ, lùi lại, đôi mắt trắng dã như lồi ra khỏi tròng. Hắn không tin được điều vừa xảy ra.
Máu tóe ra như suối. Đôi môi trề của gã mấp máy.
Daniel hiểu ý gã:
- Mày nghĩ tao thích được "Tự Hào" sao? Thằng con hoang chó đẻ. Tao đã chờ đợi giây phút trong suốt nửa năm trời.
Tài vớ đại lấy một con dao. Hắn phân vân không biết nên làm gì tiếp theo.
Daniel không để ý đến hắn. Nó bước về phía Martin Mac và dùng hết sức cắm con dao ngập sâu vào cổ gã da đen.
Martin Mac gục xuống. Hai con mắt như ốc nhồi vẫn mở ra trừng trừng.
Daniel lại nhìn sang Victor. Thật không thể tin nổi Victor vẫn còn sống. Sức sống của gã thật đáng kinh ngạc.
Tài gằn giọng:
- Muốn sống thì đứng yên.
Daniel nhìn hắn, mỉm cười:
- Tôi hiểu ý bạn. Bạn muốn thằng chó chết này sống để tìm hiểu thông tin về em trai của bạn. Nhưng cả thằng này lẫn Martin Mac đều không biết em trai bạn đang ở đâu. Chỉ mình tôi biết mà thôi.
- Mày biết? Em tao đang ở đâu?
- Đợi đã. Thằng này cũng từng lạm dụng tôi. Hãy để tôi trả thù.
Daniel chậm rãi nhặt từ dưới đất lên một con dao rất dài. Con dao này nguyên bản màu đen nhưng bây giờ đã chuyển thành màu đỏ. Máu tươi nhuộm nó rất đều và đẹp mắt.
- Dao tốt.
Daniel nắm tóc của Victor giơ cao lên và dùng con dao cắt ngang cổ gã.
Hành động của nó rất chậm. Victor vẫn đủ khỏe để cảm nhận được sự đau đớn và cả nỗi kinh hoàng. Gã tuyệt vọng đến mức dùng tất cả sức lực còn lại để ấn con dao sâu hơn vào cổ của mình, nhưng Daniel lắc đầu.
- Mày vội làm gì?
Sau chừng mười phút, cuối cùng thì Daniel cũng cắt xong cái đầu.
Nó chậm rãi cầm cái đầu lòng ngòng gân và da của Victor đưa lên ngang mặt, nhìn thẳng vào con mắt to lớn, trắng dã đang mở ra trừng trừng.
- Sao nào, thằng chó? Còn muốn nữa không?
Tài cảm thấy lợm giọng.
Hắn tin chắc Daniel có vấn đề về tâm thần. Không người bình thường nào, cho dù đã trui rèn qua muôn vàn trận chiến khốc liệt ở Vùng đất Tự Do lại có biểu hiện bệnh hoạn như thằng nhóc này.
Nó liếm mép, tựa như thích thú cái đầu người trước mặt.
- Tiếc là nhà của tao đã bị bom đạn phá hủy, nếu không thì tao sẽ ngâm đầu mày trong cồn và hàng ngày chiêm ngưỡng sự thảm hại của mày cùng thằng Martin Mac.
Bàn tay Tài siết chặt con dao.
Ngay từ khi nhìn thấy nụ cười ghê rợn của Daniel, hắn đã nhận ra rằng thằng nhóc này không đơn giản. Nó không thể là người dễ bị thao túng như đám Martin Mac nhầm tưởng, chính vì thế mà hắn lập tức trở nên cảnh giác.
- Nếu chúng biết mày là người như thế này, chắc cho tiền chúng cũng không dám làm gì mày.
- Chúng nó không biết, vì tao chưa bao giờ để lộ cho chúng biết.
- Mày thích giết người?
- Mê ấy chứ. Mày cũng thế, phải không?
- Không. Tao không thích giết người. Tao không tìm thấy niềm vui từ việc giết người. Tao giết người vì không còn lựa chọn nào khác. Nếu những người ấy không chết thì anh em tao phải chết.
Hắn nói điều đó bằng tất cả sự chân thành, còn Daniel có tin không thì tùy.
/164
|