Cả đám lập tức tỉnh khỏi cơn mê man.
Tim Tài đập thình thịch. Hắn chuyển từ trạng thái thả lỏng sang trạng thái chiến đấu chỉ trong tích tắc.
Cửa mở, một thằng bước vào, trên tay cầm cái đèn pin. Victor lập tức kéo hắn sang một bên và cắt cổ. Động tác của hắn rất gọn gàng.
Thằng thứ hai bước vào. Nghe giọng nói thì dường như gã muốn tìm thằng thứ nhất. Lần này đến lượt Martin Mac ra tay. Hai mạng người cứ thế ra đi.
Bên ngoài có thằng thứ ba, nhưng dường như hắn cảm nhận được điều gì đó nên cứ đứng ngoài cất tiếng gọi chứ nhất quyết không chịu bước vào.
Hẳn nhiên gã cảm thấy kỳ lạ. Hai người đồng bạn của gã bước vào căn nhà này đều như bốc hơi vào trong không khí.
Sau một lúc, tiếng bước chân bắt đầu rộn ràng. Xem ra có rất nhiều người đang đến. Tài có thể nghe thấy thằng thứ ba đang lập cập giải thích về những chuyện vừa xảy ra.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Thế rồi bốn thằng cùng ùa vào một lúc.
Căn phòng chật hẹp, tối đen, trở thành chiến trường của rất nhiều người. Những con dao cứ vung lên loang loáng.
Tám đấu sĩ vật lộn trên một cái sàn trơn trượt, đẫm máu, bên cạnh hai cái xác chết và các vật dụng trong nhà. Hầu như không còn phân biệt được ai với ai. Tất cả đều phải liên tục hét lên, cố gắng thông qua giọng nói để nhận biết địch ta.
Victor bất chợt gào lên một tiếng thảm thiết.
Một con dao dài đã đâm sâu vào trong bụng gã, xuyên từ đằng trước ra đằng sau theo hướng dốc đuôi. Gã không dám rút ra, sợ rằng máu và lòng ruột sẽ theo con dao phọt ra bên ngoài.
Gã còn sống. Trong bầu không khí điên loạn đầy những âm thanh đủ kiểu, từ tiếng người quát tháo, tiếng đổ vỡ của đồ đạc, tiếng dao chém trong gió và tiếng xương gãy, tiếng thở rít đã trở thành thương hiệu của hắn vẫn vang lên gấp gáp. Tất cả mọi người bên Tài đều nhận ra được âm thanh ấy. Sau hai ngày sống cùng nhau trong căn phòng không có gì khác ngoài tiếng thở, họ đã quá quen với tiếng thở của gã, đến nỗi có thể nhận ra nó giữa một mớ âm thanh hỗn độn. Nhưng ai cũng biết rằng gã sẽ chết. Số phận của gã đã được quyết định.
Vết thương của Victor rất nặng và ở Vùng đất Tự Do không có bệnh viện.
Đó là sự thật. Ở đây chỉ có một vài bệnh viện đặc biệt dành cho các Hiệp Sĩ và các thành viên cấp cao của Liên Minh Tự Do, ngoài ra thì tất cả đều tự sinh tự diệt.
Không có cấp cứu, không có thuốc men, không có trang thiết bị y tế, không có bác sĩ. Một thế giới hoang dại, nơi ngay cả một vết thương rất nhỏ cũng có thể dẫn tới cái chết.
Chính vì thế mà những người không chết đều là những huyền thoại.
Cuộc chiến đấu vẫn tiếp diễn.
Lại có thêm bốn người khác ùa vào. Nhân số phe địch đã tăng lên gấp đôi.
Ai đó đã bật bóng đèn lên.
Ánh sáng qua mắt ùa vào não như cơn sóng thần màu trắng khiến nhiều người không thích ứng được ngay, đặc biệt là Martin Mac và Kramer. Biết rằng nhắm mắt là chết nên không ai dám nhắm mắt, nhưng trong mắt chúng bây giờ chỉ toàn là một màn sương trắng.
Kramer không tự chủ được, hai mắt nhắm lại. Bàn tay to lớn của gã dụi lấy dụi để như muốn móc tròng mắt ra ngoài.
Tài hét lên cảnh báo.
Quá muộn rồi. Một con dao bầu đã lia ngang cổ gã. Cái đầu đứt phăng, văng ra góc nhà, máu từ cổ bắn lên như dung nham phun trào. Phần thi thể còn lại đổ sập xuống.
Tất nhiên cái chết đến tức thì. Đó cũng là may mắn trong bất hạnh của Kramer.
Phe địch có tám người, lúc đó đã chết mất hai, còn lại sáu. Bên Tài còn hai người vẫn đang chiến đấu.
Căn phòng nhung nhúc toàn người là người, mùi máu bốc lên tởm lợm. Người đứng, người ngồi, người nằm.
Tài bỗng nhận ra từ lúc nào mà bức tường của căn nhà này đã chuyển sang màu đỏ.
Ban đầu hắn nghĩ rằng do mình hoa mắt, nhưng lúc sau đã quen với ánh sáng mà màu đỏ vẫn còn nguyên đó, cuối cùng hắn hiểu rằng do máu bắn lên tường quá nhiều mà bức tường đã chuyển màu.
Thật khủng khiếp. Hắn giết người đã quen mà chưa từng gặp trường hợp nào tàn khốc như vậy.
Đây là cuộc đấu của những đấu sĩ, còn khắc nghiệt hơn cả đấu trường Colosseum.
Hắn cắm ngập con dao vào cổ kẻ đang vật lộn với hắn, rồi tiện tay rút ra ba con dao găm.
Không cần lấy đà, không cần nhắm, ba con dao rời khỏi tay, độ chính xác và tốc độ có thể so sánh với những gì mà Cổ Long đã miêu tả về Tiểu Lý Phi Đao.
Ba con dao phân biệt cắm vào ba cái đầu bên địch, bao gồm một kẻ đang sắp sửa giết được Martin Mac.
Ba sinh mạng mất đi trong tích tắc.
Thời điểm ánh sáng bật lên chính là lúc mà Tài được giải phóng khỏi cuộc chiến mù lòa để nắm thế chủ động. Nếu những kẻ đang cố giết hắn hiểu được điều này thì chúng đã nguyền rủa tên đồng bọn đã bật đèn bằng chết.
Trong bóng tối, người ta chỉ có thể giết từng người một. Trong ánh sáng, người ta có thể giết đồng loạt nhiều người.
Ánh sáng dẫn đường cho phi dao, phi dao dẫn đường đến cái chết.
Phe địch vẫn còn hai người. Hai đấu hai. Trên tay Tài không còn bất cứ con dao nào, nhưng mà trong phòng này thiếu gì dao? Cúi xuống nhặt đại cũng được cả đống.
Chỉ có điều ai cho hắn thời gian để làm điều đó?
Một gã đàn ông to gần bằng Kramer nhảy đè lên người hắn. Đây chính là cơn ác mộng mà Tài lo lắng nhất.
Hắn không muốn bị đè lên người. Trong tình thế này mọi ưu thế của hắn, bao gồm tốc độ, sự nhanh nhẹn và chính xác đều bị tước bỏ.
Ngược lại, đối phương nắm giữ ưu thế tuyệt đối. Ưu thế của gã đến từ sức nặng, sự vượt trội của sức mạnh cơ bắp và vị trí. Gã nằm bên trên, Tài nằm bên dưới. Con dao lăm lăm trên tay, gã muốn cắm nó vào ngực Tài.
Tài chỉ có thể dùng một tay vì tay kia đang bị khóa cứng. Hắn cố giữ bàn tay của đối phương lại, nhưng ngay khoảnh khắc đọ sức, hắn đã lập tức nhận ra tình thế vô vọng.
Đối phương khỏe hơn hắn quá nhiều.
Cái chết đã ở ngay trước mắt.
Tim Tài đập thình thịch. Hắn chuyển từ trạng thái thả lỏng sang trạng thái chiến đấu chỉ trong tích tắc.
Cửa mở, một thằng bước vào, trên tay cầm cái đèn pin. Victor lập tức kéo hắn sang một bên và cắt cổ. Động tác của hắn rất gọn gàng.
Thằng thứ hai bước vào. Nghe giọng nói thì dường như gã muốn tìm thằng thứ nhất. Lần này đến lượt Martin Mac ra tay. Hai mạng người cứ thế ra đi.
Bên ngoài có thằng thứ ba, nhưng dường như hắn cảm nhận được điều gì đó nên cứ đứng ngoài cất tiếng gọi chứ nhất quyết không chịu bước vào.
Hẳn nhiên gã cảm thấy kỳ lạ. Hai người đồng bạn của gã bước vào căn nhà này đều như bốc hơi vào trong không khí.
Sau một lúc, tiếng bước chân bắt đầu rộn ràng. Xem ra có rất nhiều người đang đến. Tài có thể nghe thấy thằng thứ ba đang lập cập giải thích về những chuyện vừa xảy ra.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Thế rồi bốn thằng cùng ùa vào một lúc.
Căn phòng chật hẹp, tối đen, trở thành chiến trường của rất nhiều người. Những con dao cứ vung lên loang loáng.
Tám đấu sĩ vật lộn trên một cái sàn trơn trượt, đẫm máu, bên cạnh hai cái xác chết và các vật dụng trong nhà. Hầu như không còn phân biệt được ai với ai. Tất cả đều phải liên tục hét lên, cố gắng thông qua giọng nói để nhận biết địch ta.
Victor bất chợt gào lên một tiếng thảm thiết.
Một con dao dài đã đâm sâu vào trong bụng gã, xuyên từ đằng trước ra đằng sau theo hướng dốc đuôi. Gã không dám rút ra, sợ rằng máu và lòng ruột sẽ theo con dao phọt ra bên ngoài.
Gã còn sống. Trong bầu không khí điên loạn đầy những âm thanh đủ kiểu, từ tiếng người quát tháo, tiếng đổ vỡ của đồ đạc, tiếng dao chém trong gió và tiếng xương gãy, tiếng thở rít đã trở thành thương hiệu của hắn vẫn vang lên gấp gáp. Tất cả mọi người bên Tài đều nhận ra được âm thanh ấy. Sau hai ngày sống cùng nhau trong căn phòng không có gì khác ngoài tiếng thở, họ đã quá quen với tiếng thở của gã, đến nỗi có thể nhận ra nó giữa một mớ âm thanh hỗn độn. Nhưng ai cũng biết rằng gã sẽ chết. Số phận của gã đã được quyết định.
Vết thương của Victor rất nặng và ở Vùng đất Tự Do không có bệnh viện.
Đó là sự thật. Ở đây chỉ có một vài bệnh viện đặc biệt dành cho các Hiệp Sĩ và các thành viên cấp cao của Liên Minh Tự Do, ngoài ra thì tất cả đều tự sinh tự diệt.
Không có cấp cứu, không có thuốc men, không có trang thiết bị y tế, không có bác sĩ. Một thế giới hoang dại, nơi ngay cả một vết thương rất nhỏ cũng có thể dẫn tới cái chết.
Chính vì thế mà những người không chết đều là những huyền thoại.
Cuộc chiến đấu vẫn tiếp diễn.
Lại có thêm bốn người khác ùa vào. Nhân số phe địch đã tăng lên gấp đôi.
Ai đó đã bật bóng đèn lên.
Ánh sáng qua mắt ùa vào não như cơn sóng thần màu trắng khiến nhiều người không thích ứng được ngay, đặc biệt là Martin Mac và Kramer. Biết rằng nhắm mắt là chết nên không ai dám nhắm mắt, nhưng trong mắt chúng bây giờ chỉ toàn là một màn sương trắng.
Kramer không tự chủ được, hai mắt nhắm lại. Bàn tay to lớn của gã dụi lấy dụi để như muốn móc tròng mắt ra ngoài.
Tài hét lên cảnh báo.
Quá muộn rồi. Một con dao bầu đã lia ngang cổ gã. Cái đầu đứt phăng, văng ra góc nhà, máu từ cổ bắn lên như dung nham phun trào. Phần thi thể còn lại đổ sập xuống.
Tất nhiên cái chết đến tức thì. Đó cũng là may mắn trong bất hạnh của Kramer.
Phe địch có tám người, lúc đó đã chết mất hai, còn lại sáu. Bên Tài còn hai người vẫn đang chiến đấu.
Căn phòng nhung nhúc toàn người là người, mùi máu bốc lên tởm lợm. Người đứng, người ngồi, người nằm.
Tài bỗng nhận ra từ lúc nào mà bức tường của căn nhà này đã chuyển sang màu đỏ.
Ban đầu hắn nghĩ rằng do mình hoa mắt, nhưng lúc sau đã quen với ánh sáng mà màu đỏ vẫn còn nguyên đó, cuối cùng hắn hiểu rằng do máu bắn lên tường quá nhiều mà bức tường đã chuyển màu.
Thật khủng khiếp. Hắn giết người đã quen mà chưa từng gặp trường hợp nào tàn khốc như vậy.
Đây là cuộc đấu của những đấu sĩ, còn khắc nghiệt hơn cả đấu trường Colosseum.
Hắn cắm ngập con dao vào cổ kẻ đang vật lộn với hắn, rồi tiện tay rút ra ba con dao găm.
Không cần lấy đà, không cần nhắm, ba con dao rời khỏi tay, độ chính xác và tốc độ có thể so sánh với những gì mà Cổ Long đã miêu tả về Tiểu Lý Phi Đao.
Ba con dao phân biệt cắm vào ba cái đầu bên địch, bao gồm một kẻ đang sắp sửa giết được Martin Mac.
Ba sinh mạng mất đi trong tích tắc.
Thời điểm ánh sáng bật lên chính là lúc mà Tài được giải phóng khỏi cuộc chiến mù lòa để nắm thế chủ động. Nếu những kẻ đang cố giết hắn hiểu được điều này thì chúng đã nguyền rủa tên đồng bọn đã bật đèn bằng chết.
Trong bóng tối, người ta chỉ có thể giết từng người một. Trong ánh sáng, người ta có thể giết đồng loạt nhiều người.
Ánh sáng dẫn đường cho phi dao, phi dao dẫn đường đến cái chết.
Phe địch vẫn còn hai người. Hai đấu hai. Trên tay Tài không còn bất cứ con dao nào, nhưng mà trong phòng này thiếu gì dao? Cúi xuống nhặt đại cũng được cả đống.
Chỉ có điều ai cho hắn thời gian để làm điều đó?
Một gã đàn ông to gần bằng Kramer nhảy đè lên người hắn. Đây chính là cơn ác mộng mà Tài lo lắng nhất.
Hắn không muốn bị đè lên người. Trong tình thế này mọi ưu thế của hắn, bao gồm tốc độ, sự nhanh nhẹn và chính xác đều bị tước bỏ.
Ngược lại, đối phương nắm giữ ưu thế tuyệt đối. Ưu thế của gã đến từ sức nặng, sự vượt trội của sức mạnh cơ bắp và vị trí. Gã nằm bên trên, Tài nằm bên dưới. Con dao lăm lăm trên tay, gã muốn cắm nó vào ngực Tài.
Tài chỉ có thể dùng một tay vì tay kia đang bị khóa cứng. Hắn cố giữ bàn tay của đối phương lại, nhưng ngay khoảnh khắc đọ sức, hắn đã lập tức nhận ra tình thế vô vọng.
Đối phương khỏe hơn hắn quá nhiều.
Cái chết đã ở ngay trước mắt.
/164
|