Gavin rít lên:
- Cô bảo cô bận hóa ra là để hẹn hò thằng con hoang ti tiện này.
Marley nhoẻn miệng cười:
- Gavin, tôi gặp anh Tài là để bàn chuyện công việc. Còn tối nay đúng là tôi phải gặp Phó Tư Lệnh Emanuel Feuermann. Nếu anh ghen có thể đến gặp ông ấy hỏi cho ra lẽ. À mà tốt nhất nên nhờ bố anh đi cùng, chứ chức vụ của anh so với ông ấy hơi thấp.
Gavin biết rằng Emanuel Feuermann tiếng là người đứng thứ ba trong Liên Minh, nhưng thực chất lại là công cụ để Tư Lệnh kiềm chế gia đình Doherty, đến gây sự chỉ chuốc lấy nhục. Gã liền dồn nỗi căm tức vào Trần Tuấn Tài.
- Một Đại Biểu phổ thông hạng bét và là một thằng sát thủ mọi rợ mà cũng dám bước chân vào nơi cao sang này sao? Mày quỳ xuống, liếm cho thật sạch hai bên giày của tao rồi sau đó bò ra khỏi nhà hàng này thì tao tha mạng cho, nếu không ngày mai tao sẽ truy sát người băng Dực Long nhà mày, đảm bảo sau một tuần không còn cái đầu nào.
Tài đáp:
- Gavin, bình tĩnh lại đi. Tôi đến đây bàn việc với cô Valencia.
- Mày làm gì đi nữa cũng phải được tao cho phép. Tao cho phép mày hiện diện ở đây à? Mày có tin rằng tao sẽ giết mày ngay lúc này và sau đó lấy lại các tài sản mà tao giao cho mày trông hộ không. Hai đứa con mày sẽ chết. À mà đứa con gái có thể để lại làm nô tì cũng được. Nuôi hơi lâu chút thôi.
Gavin huýt sáo. Một đám Hiệp Sĩ mặc áo đỏ lập tức xuất hiện, bao vây bốn người bọn họ lại.
Tài chậm rãi rút từ trong túi áo ra ba lá bài. Hắn cố giữ cho mình thật tỉnh táo. Hắn cần phải cân nhắc xem Gavin đang nói thật hay chỉ dọa. Nếu gã nói thật thì Tài cần phải giết hắn ngay tại chỗ.
- Gavin. Tôi không rõ anh có hiểu mình đang nói gì không. Có khi anh đang say nên miệng hoạt động nhanh hơn não. Để tôi phiên dịch lại cho não anh hiểu hậu quả vấn đề nhé. Nếu anh giữ nguyên lời đe dọa lúc nãy của mình thì tôi sẽ cắt đầu anh ngay tại chỗ này, đái vào hộp sọ. Nhân tiện, tôi sẽ giết tất cả người của anh đang đứng ngơ ngác như một lũ chó con ở đây và sau đó đến tố cáo với Tư Lệnh về việc anh âm mưu giết người trong trụ sở của Liên Minh. Tư Lệnh vừa mới đích thân giao cho tôi mội nhiệm vụ cực kỳ quan trọng mà ngài không thể giao cho ai khác, hẳn ngài sẽ vô cùng tức giận nếu biết rằng anh đã cố tình làm hỏng việc của ngài. Lúc ngài giao cho tôi việc này bố anh là ông Gabriel cũng có mặt ở đó. Tôi dám chắc rằng Tư Lệnh sẽ yêu cầu chúng tôi giảng hòa với nhau vì lợi ích chung. Gavin, tôi hứa sẽ có mặt trong đám tang của anh. Anh sẽ không bị lãng quên đâu.
Môi của Gavin mấp máy. Gã không biết Tài nói thật hay nói láo, nhưng gã biết rằng kỹ năng giết người của Tài vượt mình rất xa, và việc hắn cầm lá bài trên tay rõ ràng mang hàm ý chống đối. Gavin không quen bị người khác chống đối.
Marley chêm vào:
- Nghe nói Tư Lệnh ghét anh lắm, Gavin. Ngài cấm anh được đến gặp ngài, có phải không? Ý của Tư Lệnh là ý trời. À, mà cũng có thể anh không coi Tư Lệnh ra gì, cứ nhìn thái độ bây giờ là biết. Anh giỏi lắm, Gavin, ngay cả Tư Lệnh cũng dám coi thường, đúng là nhà Doherty coi trời bằng vung. Tư Lệnh trong mắt Gavin Doherty chỉ là bệnh nhân không dám bước chân ra khỏi phòng thôi.
Marley mồm năm miệng mười gán cho bố con Doherty đủ thứ tội phản nghịch. Gavin nghe xong sợ mất vía.
- Cô đừng nói bậy, Marley. Chúng tôi không dám cãi lời Tư Lệnh. Chúng tôi là các Đại Biểu trung thành.
- Thế sao anh còn dọa giết người trong trụ sở Liên Minh? Đó là hành vi phạm pháp đấy.
Gavin vội xua tay, ra hiệu cho đám tay chân:
- Rút, rút hết đi.
Marley khoác tay Tài, cười vui vẻ:
- Thôi chúng ta vào bàn. À này Gavin, cô nàng đi cùng anh cũng được đấy, cứ giữ chặt lấy cô ta, lần sau đừng tìm đến tôi nữa nhé.
Gavin vội tiến lên định giải thích, nhưng Marley đã kéo Tài vào phòng ăn riêng, đóng cửa lại.
Tài trầm giọng mắng:
- Marley, cô quả là một con đàn bà lẳng lơ không có chút liêm sỉ nào.
- Sao anh lại mắng tôi nặng lời thế?
- Cô cặp với hết người này đến người kia, lúc cuối cùng vẫn còn trơ mặt thả thính Gavin, tôi chưa từng gặp ai như cô.
- Đều là công việc thôi mà. Anh nghĩ tôi dễ sống lắm sao? Nếu chỉ cậy nhờ Gavin thì gã sẽ chán tôi rất nhanh, chưa kể gã sẽ nảy ra ý đồ xấu xa, biến tôi thành tài sản riêng cho gã và như thế thì hỏng việc mất. Tôi cần có người đối kháng lại Gavin, cho gã hiểu rằng tôi không phải là kẻ dễ bị lợi dụng. Nhưng tôi cũng không thể bỏ qua Gavin vì gã có vị trí quan trọng trong Liên Minh. Vậy nên, điều cần thiết là tạo ra một mạng lưới quan hệ sâu rộng với nhiều mắt lưới có vai trò ngang nhau.
- Mạng lưới quan hệ ấy được đánh đổi bằng điều gì?
- Tôi có gì thì dùng đấy. Anh nghĩ tôi có gì? Thủ lĩnh, có cần tôi mô tả chi tiết hơn nữa không.
- Đủ rồi.
Marley cười cười. Nụ cười của cô tươi sáng và tràn đầy năng lượng. Chiếc váy màu xanh dương của cô hơi trễ ngực, trông rất gợi cảm. Dường như những cuộc đối đầu căng thẳng và những lời nói xúc phạm nãy giờ đều không thể tác động được đến Marley, ít nhất là theo vẻ bề ngoài.
- Cô bảo cô bận hóa ra là để hẹn hò thằng con hoang ti tiện này.
Marley nhoẻn miệng cười:
- Gavin, tôi gặp anh Tài là để bàn chuyện công việc. Còn tối nay đúng là tôi phải gặp Phó Tư Lệnh Emanuel Feuermann. Nếu anh ghen có thể đến gặp ông ấy hỏi cho ra lẽ. À mà tốt nhất nên nhờ bố anh đi cùng, chứ chức vụ của anh so với ông ấy hơi thấp.
Gavin biết rằng Emanuel Feuermann tiếng là người đứng thứ ba trong Liên Minh, nhưng thực chất lại là công cụ để Tư Lệnh kiềm chế gia đình Doherty, đến gây sự chỉ chuốc lấy nhục. Gã liền dồn nỗi căm tức vào Trần Tuấn Tài.
- Một Đại Biểu phổ thông hạng bét và là một thằng sát thủ mọi rợ mà cũng dám bước chân vào nơi cao sang này sao? Mày quỳ xuống, liếm cho thật sạch hai bên giày của tao rồi sau đó bò ra khỏi nhà hàng này thì tao tha mạng cho, nếu không ngày mai tao sẽ truy sát người băng Dực Long nhà mày, đảm bảo sau một tuần không còn cái đầu nào.
Tài đáp:
- Gavin, bình tĩnh lại đi. Tôi đến đây bàn việc với cô Valencia.
- Mày làm gì đi nữa cũng phải được tao cho phép. Tao cho phép mày hiện diện ở đây à? Mày có tin rằng tao sẽ giết mày ngay lúc này và sau đó lấy lại các tài sản mà tao giao cho mày trông hộ không. Hai đứa con mày sẽ chết. À mà đứa con gái có thể để lại làm nô tì cũng được. Nuôi hơi lâu chút thôi.
Gavin huýt sáo. Một đám Hiệp Sĩ mặc áo đỏ lập tức xuất hiện, bao vây bốn người bọn họ lại.
Tài chậm rãi rút từ trong túi áo ra ba lá bài. Hắn cố giữ cho mình thật tỉnh táo. Hắn cần phải cân nhắc xem Gavin đang nói thật hay chỉ dọa. Nếu gã nói thật thì Tài cần phải giết hắn ngay tại chỗ.
- Gavin. Tôi không rõ anh có hiểu mình đang nói gì không. Có khi anh đang say nên miệng hoạt động nhanh hơn não. Để tôi phiên dịch lại cho não anh hiểu hậu quả vấn đề nhé. Nếu anh giữ nguyên lời đe dọa lúc nãy của mình thì tôi sẽ cắt đầu anh ngay tại chỗ này, đái vào hộp sọ. Nhân tiện, tôi sẽ giết tất cả người của anh đang đứng ngơ ngác như một lũ chó con ở đây và sau đó đến tố cáo với Tư Lệnh về việc anh âm mưu giết người trong trụ sở của Liên Minh. Tư Lệnh vừa mới đích thân giao cho tôi mội nhiệm vụ cực kỳ quan trọng mà ngài không thể giao cho ai khác, hẳn ngài sẽ vô cùng tức giận nếu biết rằng anh đã cố tình làm hỏng việc của ngài. Lúc ngài giao cho tôi việc này bố anh là ông Gabriel cũng có mặt ở đó. Tôi dám chắc rằng Tư Lệnh sẽ yêu cầu chúng tôi giảng hòa với nhau vì lợi ích chung. Gavin, tôi hứa sẽ có mặt trong đám tang của anh. Anh sẽ không bị lãng quên đâu.
Môi của Gavin mấp máy. Gã không biết Tài nói thật hay nói láo, nhưng gã biết rằng kỹ năng giết người của Tài vượt mình rất xa, và việc hắn cầm lá bài trên tay rõ ràng mang hàm ý chống đối. Gavin không quen bị người khác chống đối.
Marley chêm vào:
- Nghe nói Tư Lệnh ghét anh lắm, Gavin. Ngài cấm anh được đến gặp ngài, có phải không? Ý của Tư Lệnh là ý trời. À, mà cũng có thể anh không coi Tư Lệnh ra gì, cứ nhìn thái độ bây giờ là biết. Anh giỏi lắm, Gavin, ngay cả Tư Lệnh cũng dám coi thường, đúng là nhà Doherty coi trời bằng vung. Tư Lệnh trong mắt Gavin Doherty chỉ là bệnh nhân không dám bước chân ra khỏi phòng thôi.
Marley mồm năm miệng mười gán cho bố con Doherty đủ thứ tội phản nghịch. Gavin nghe xong sợ mất vía.
- Cô đừng nói bậy, Marley. Chúng tôi không dám cãi lời Tư Lệnh. Chúng tôi là các Đại Biểu trung thành.
- Thế sao anh còn dọa giết người trong trụ sở Liên Minh? Đó là hành vi phạm pháp đấy.
Gavin vội xua tay, ra hiệu cho đám tay chân:
- Rút, rút hết đi.
Marley khoác tay Tài, cười vui vẻ:
- Thôi chúng ta vào bàn. À này Gavin, cô nàng đi cùng anh cũng được đấy, cứ giữ chặt lấy cô ta, lần sau đừng tìm đến tôi nữa nhé.
Gavin vội tiến lên định giải thích, nhưng Marley đã kéo Tài vào phòng ăn riêng, đóng cửa lại.
Tài trầm giọng mắng:
- Marley, cô quả là một con đàn bà lẳng lơ không có chút liêm sỉ nào.
- Sao anh lại mắng tôi nặng lời thế?
- Cô cặp với hết người này đến người kia, lúc cuối cùng vẫn còn trơ mặt thả thính Gavin, tôi chưa từng gặp ai như cô.
- Đều là công việc thôi mà. Anh nghĩ tôi dễ sống lắm sao? Nếu chỉ cậy nhờ Gavin thì gã sẽ chán tôi rất nhanh, chưa kể gã sẽ nảy ra ý đồ xấu xa, biến tôi thành tài sản riêng cho gã và như thế thì hỏng việc mất. Tôi cần có người đối kháng lại Gavin, cho gã hiểu rằng tôi không phải là kẻ dễ bị lợi dụng. Nhưng tôi cũng không thể bỏ qua Gavin vì gã có vị trí quan trọng trong Liên Minh. Vậy nên, điều cần thiết là tạo ra một mạng lưới quan hệ sâu rộng với nhiều mắt lưới có vai trò ngang nhau.
- Mạng lưới quan hệ ấy được đánh đổi bằng điều gì?
- Tôi có gì thì dùng đấy. Anh nghĩ tôi có gì? Thủ lĩnh, có cần tôi mô tả chi tiết hơn nữa không.
- Đủ rồi.
Marley cười cười. Nụ cười của cô tươi sáng và tràn đầy năng lượng. Chiếc váy màu xanh dương của cô hơi trễ ngực, trông rất gợi cảm. Dường như những cuộc đối đầu căng thẳng và những lời nói xúc phạm nãy giờ đều không thể tác động được đến Marley, ít nhất là theo vẻ bề ngoài.
/164
|