Chờ khi Lão K tỉnh lại lần nữa thấy chỉ có một mình nằm ở trên giường, Lina đã sớm không thấy, đầu đau muốn chết, giống như sắp nổ tung .
Vuốt vuốt đầu, Lão K bắt đầu xem xét xung quanh, nhưng không phát hiện được khả nghi nào, có chút nghi ngờ, vừa rồi là do mình mộng xuân hay là thật sự?
Tâm thần thấp thỏm qua vài ngày nữa, Lão K phát hiện cũng không có chỗ khả nghi nào, dần dần quên mất chuyện này.
Trong lúc Sính Đình dưỡng thương, Mạc Thiên Kình mỗi ngày đều ở cùng với cô, không hề rời đi nửa bước, hai người thỉnh thoảng cũng ồn ào, cãi vã đấu đá, bất tri giác đã qua mười ngày.
Nam Cung Tước bên kia không có bất kỳ hành động nào, Mạc Thiên Kình cũng không muốn tra cứu, dù sao bây giờ Sính Đình đang cần dưỡng thương, một mặt anh vừa điều tra, vừa bảo vệ Sính Đình.
Mặt trời sớm mai vừa hé dạng, từng tia sáng vàng óng rực rỡ chiếu vào phòng bệnh, Sính Đình ngáp một cái, đã sắp được nửa tháng, vết thương trên tay chân thương đã lành, sắp phục hồi như cũ!
Mạc Thiên Kình hình như vẫn chưa rời giường, trong khoảng thời gian này, Mạc Thiên Kình sợ đụng vào vết thương của cô, nên vẫn luôn ngủ riêng, ngủ ở phòng sát vách.
"Ừng ực. . . . . ."
Sính Đình nhìn bụng mình đã nhô ra, chưa tới hai tháng, sao lại có bụng rồi?
Xem ra mang thai đôi nên bụng tương đối lớn, hơn nữa cũng rất mau đói!
Vén chăn lên, xuống giường cầm một cái bánh bao ăn, những ngày qua Thủy Nhi đến thăm cô đều mua cho cô loại bánh bao cô thích.
Giơ tay nhấc chân đã không cảm thấy đau đớn nữa, nếu không phải do Mạc Thiên Kình kiên trì, cô tuyệt đối không muốn ở lại bệnh viện.
Mặc dù ở đây không khác lắm so với ở nhà, nhưng cô cũng không thích!
"Hôm nay dậy sớm, lại ăn bánh bao? Đói bụng sao?"
Mạc Thiên Kình quấn khăn tắm đi ra, rõ ràng vừa mới rời giường, tóc còn có chút xốc xếch!
"Đúng vậy, thật đói, cho nên dậy kiếm chút gì ăn!"
Sính Đình ăn hết bánh bao, cảm giác bụng thoải mái chút, xoa xoa bụng nhỏ của mình, có chút khó tin, trong bụng mình lại có hai sinh mạng!
Mạc Thiên Kình nhìn cô, nhẹ hỏi: "Có muốn xuất viện hay không?"
Sính Đình lập tức trở gật đầu, vẻ mặt mừng rỡ nhìn anh.
"Anh cho phép em xuất viện?"
Thật tốt quá, rốt cuộc cô có thể rời khỏi bệnh viện, rốt cuộc có thể về biệt thự của mình rồi !
"Ừm!"
Nhìn cô vui mừng như thế, tâm tình của Mạc Thiên Kình cũng vui vẻ theo, dù sao hiện tại Nam Cung Tước cũng chưa có hành động gì, thương thế của cô cũng đã hồi phục tốt.
"Vậy bây giờ chúng ta đi thôi!"
Sính Đình thả cái chăn trong tay, hưng phấn nói.
Thấy có thể rời đi, trong lòng của cô không nhịn được mà vui vẻ.
Mạc Thiên Kình cau mày, nhìn cô hưng phấn như vậy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
"Anh đồng ý cho em xuất viện, có phải em nên thưởng cho anh hay không?"
Mạc Thiên Kình chu môi tới gần, Sính Đình nhìn anh, ghé mặt tới hôn lên môi anh, còn chưa kịp rời đi, liền bị Mạc Thiên Kình giữ chặt đầu, bá đạo hôn cô một nụ hôn nóng bỏng.
"Mạc Thiên Kình, anh nói chuyện không giữ lời!"
Cô đã hôn anh, vậy mà anh lại mượn cơ hội này hôn sâu mình, tuy nhiên cô không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian này, kỹ thuật hôn của Mạc Thiên Kình thay đổi rất nhiều, không còn giống như con chuột gặm cây khiến mình đau chết nữa!
"Anh có nói gì đâu, chỉ nói em thưởng cho anh, bây giờ không phải đang như thế sao?"
Mạc Thiên Kình lưu manh nói, nhìn cô bị chọc tức gương mặt đỏ bừng, đã rất lâu không đụng vào cô, hiện tại vết thương đã lành, anh nhất định phải làm một lần, để báo đáp bản thân mình!
Mạc Thiên Kình âm thầm thề trong lòng.
Sính Đình liếc anh một cái, xoay người đi tới giường ngồi xuống.
"Anh đừng ba hoa nữa, mau dọn dẹp, em muốn xuất viện!"
Ăn đậu hũ còn làm ra vẻ đương nhiên, thật là tức chết đi được!
"Được!"
Tâm trạng Mạc Thiên Kình rất tốt nên liền gọi điện thoại kêu lên Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi tới đây đưa Sính Đình về nhà.
Thủy Nhi nghe nói Sính Đình được r viện, còn mừng hơn so với cô, để Sính Đình buồn bực đã lâu, cho đến khi về đến nhà cô mới biết có chuyện gì xảy ra.
"Sính Đình, tối nay tôi ngủ cùng cô!"
Thủy Nhi ôm chăn bông đi vào phòng của Sính Đình, nhìn chiếc giường hai người to như vậy, rồi điềm đạm đáng yêu nhìn Sính Đình.
Sính Đình còn chưa kịp gật đầu liền bị Mạc Thiên Kình đứng một bên cự tuyệt.
"Không được, cô trở về phòng của mình ngủ, tôi muốn ngủ ở đây!"
Đó là giường của anh, người phụ nữ của anh, đứa bé của anh đều ở đây, anh không ngủ ở đây, thì anh ngủ chỗ nào?
"Thượng tướng, Thượng Quan Quân Triết cứ quấy rầy tôi, khi ngủ, anh ta luôn có thể đi vào phòng của tôi, vô lễ với tôi!"
Mặc dù không đụng cô, nhưng mỗi đêm đều ôm cô, đông sờ sờ, tây siết chặt, giống như cô là một món đồ chơi, tức anh muốn chết.
"Đó là chuyện của cô, phòng là độc lập, cô khóa kỹ cửa sổ vào!"
Muốn anh rời khỏi phòng Sính Đình, vậy anh chẳng phải bị cấm dục lâu nữa sao, anh mới không cần.
Thủy Nhi uất ức nhìn Mạc Thiên Kình, "Thượng tướng, chẳng lẽ anh quên Thượng Quan Quân Triết làm nghề gì sao? Tôi khóa phòng thế nào?"
Mặc kệ là cửa sổ hay là cửa chính, trong tay Thượng Quan Quân Triết đều không có tác dụng, anh đã từng tuyên bố, không có Thượng Quan Quân Triết anh thì không thể mở cửa sổ!
Cô đóng kỹ các cửa, khóa kỹ, nhưng vẫn vô dụng.
Trong khoảng thời gian này, mỗi đêm Thượng Quan Quân Triết đều tới quấy rầy cô, mắt cô đã biến thành mắt gấu mèo rồi!
"Không phải cậu ta thích cô sao, nếu không sao lại vào phòng của cô?"
Mạc Thiên Kình giả bộ cái gì cũng không biết, Thượng Quan Quân Triết nói thế nào thì cũng gọi mình một tiếng anh, bây giờ cũng không phải là thi hành nhiệm vụ của cấp trên, anh cũng không muốn đem giường ngủ tặng cho cô, một mình gối đầu khó ngủ!
"Mạc Thiên Kình!"
Sính Đình đột nhiên mở miệng!
"Chuyện gì?"
Quay đầu lại, Sính Đình ôm một cái chăn bông ném cho anh.
"Anh ngủ cùng Thượng Quan Quân Triết, hoặc là ngủ cùng Lão K, cũng có thể sang phòng khác ngủ, trong lúc theo đuổi, không ngủ cùng một giường!"
Sính Đình nói xong kéo Thủy nhi qua, rất nghĩa khí nói.
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta ngủ cùng nhau, tôi bảo vệ cô...cô cũng bảo vệ tôi!"
Thủy Nhi gật mạnh đầu.
"Được!"
"Ai quy định trong lúc theo đuổi không thể ngủ cùng nhau?"
Mạc Thiên Kình bất mãn nhìn Thủy Nhi chằm chằm, nếu không phải do cô, thì buổi tối mình có thể ôm mỹ nhân ngủ rồi!
Sính Đình nghểnh đầu lên, "Em quy định, anh có ý kiến gì không?"
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, có chút uất ức, sao anh lại đồng ý theo đuổi cô chứ?
Chỗ chết người nhất chính là, bây giờ nhìn thấy mà ăn không được, đây mới thật là khổ thân a!
"Sính Đình, bây giờ em đang mang thai, cần một người ở bên ân cần chăm sóc, đêm phải dậy bưng trà rót nước cho em, Thủy Nhi nhất định là ngủ như heo, căn bản không thể giúp em rót nước, vẫn là ngủ chung với anh đi!"
Mạc Thiên Kình vô liêm sỉ nói, nói Thủy nhi không đáng giá một đồng, so với heo còn ngủ say hơn.
Thủy Nhi nhìn Mạc Thiên Kình chằm chằm, tức giận nói.
"Dầu gì tôi cũng là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, sao có thể ngủ như heo, thượng tướng anh quá chê tôi rồi!"
Mạc Thiên Kình bị cô nói mất mặt có chút không nén giận được, đúng lúc này Thượng Quan Quân Triết đi tới, vội vàng nhìn cậu ta nháy nháy mắt!
"Thủy Nhi bảo bối, chúng ta đi ngủ đi!"
Thủy Nhi còn chưa kịp phản ứng, Thượng Quan Quân Triết đã khiêng cô vào phòng của anh, bùm ... đóng cửa!
Vuốt vuốt đầu, Lão K bắt đầu xem xét xung quanh, nhưng không phát hiện được khả nghi nào, có chút nghi ngờ, vừa rồi là do mình mộng xuân hay là thật sự?
Tâm thần thấp thỏm qua vài ngày nữa, Lão K phát hiện cũng không có chỗ khả nghi nào, dần dần quên mất chuyện này.
Trong lúc Sính Đình dưỡng thương, Mạc Thiên Kình mỗi ngày đều ở cùng với cô, không hề rời đi nửa bước, hai người thỉnh thoảng cũng ồn ào, cãi vã đấu đá, bất tri giác đã qua mười ngày.
Nam Cung Tước bên kia không có bất kỳ hành động nào, Mạc Thiên Kình cũng không muốn tra cứu, dù sao bây giờ Sính Đình đang cần dưỡng thương, một mặt anh vừa điều tra, vừa bảo vệ Sính Đình.
Mặt trời sớm mai vừa hé dạng, từng tia sáng vàng óng rực rỡ chiếu vào phòng bệnh, Sính Đình ngáp một cái, đã sắp được nửa tháng, vết thương trên tay chân thương đã lành, sắp phục hồi như cũ!
Mạc Thiên Kình hình như vẫn chưa rời giường, trong khoảng thời gian này, Mạc Thiên Kình sợ đụng vào vết thương của cô, nên vẫn luôn ngủ riêng, ngủ ở phòng sát vách.
"Ừng ực. . . . . ."
Sính Đình nhìn bụng mình đã nhô ra, chưa tới hai tháng, sao lại có bụng rồi?
Xem ra mang thai đôi nên bụng tương đối lớn, hơn nữa cũng rất mau đói!
Vén chăn lên, xuống giường cầm một cái bánh bao ăn, những ngày qua Thủy Nhi đến thăm cô đều mua cho cô loại bánh bao cô thích.
Giơ tay nhấc chân đã không cảm thấy đau đớn nữa, nếu không phải do Mạc Thiên Kình kiên trì, cô tuyệt đối không muốn ở lại bệnh viện.
Mặc dù ở đây không khác lắm so với ở nhà, nhưng cô cũng không thích!
"Hôm nay dậy sớm, lại ăn bánh bao? Đói bụng sao?"
Mạc Thiên Kình quấn khăn tắm đi ra, rõ ràng vừa mới rời giường, tóc còn có chút xốc xếch!
"Đúng vậy, thật đói, cho nên dậy kiếm chút gì ăn!"
Sính Đình ăn hết bánh bao, cảm giác bụng thoải mái chút, xoa xoa bụng nhỏ của mình, có chút khó tin, trong bụng mình lại có hai sinh mạng!
Mạc Thiên Kình nhìn cô, nhẹ hỏi: "Có muốn xuất viện hay không?"
Sính Đình lập tức trở gật đầu, vẻ mặt mừng rỡ nhìn anh.
"Anh cho phép em xuất viện?"
Thật tốt quá, rốt cuộc cô có thể rời khỏi bệnh viện, rốt cuộc có thể về biệt thự của mình rồi !
"Ừm!"
Nhìn cô vui mừng như thế, tâm tình của Mạc Thiên Kình cũng vui vẻ theo, dù sao hiện tại Nam Cung Tước cũng chưa có hành động gì, thương thế của cô cũng đã hồi phục tốt.
"Vậy bây giờ chúng ta đi thôi!"
Sính Đình thả cái chăn trong tay, hưng phấn nói.
Thấy có thể rời đi, trong lòng của cô không nhịn được mà vui vẻ.
Mạc Thiên Kình cau mày, nhìn cô hưng phấn như vậy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
"Anh đồng ý cho em xuất viện, có phải em nên thưởng cho anh hay không?"
Mạc Thiên Kình chu môi tới gần, Sính Đình nhìn anh, ghé mặt tới hôn lên môi anh, còn chưa kịp rời đi, liền bị Mạc Thiên Kình giữ chặt đầu, bá đạo hôn cô một nụ hôn nóng bỏng.
"Mạc Thiên Kình, anh nói chuyện không giữ lời!"
Cô đã hôn anh, vậy mà anh lại mượn cơ hội này hôn sâu mình, tuy nhiên cô không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian này, kỹ thuật hôn của Mạc Thiên Kình thay đổi rất nhiều, không còn giống như con chuột gặm cây khiến mình đau chết nữa!
"Anh có nói gì đâu, chỉ nói em thưởng cho anh, bây giờ không phải đang như thế sao?"
Mạc Thiên Kình lưu manh nói, nhìn cô bị chọc tức gương mặt đỏ bừng, đã rất lâu không đụng vào cô, hiện tại vết thương đã lành, anh nhất định phải làm một lần, để báo đáp bản thân mình!
Mạc Thiên Kình âm thầm thề trong lòng.
Sính Đình liếc anh một cái, xoay người đi tới giường ngồi xuống.
"Anh đừng ba hoa nữa, mau dọn dẹp, em muốn xuất viện!"
Ăn đậu hũ còn làm ra vẻ đương nhiên, thật là tức chết đi được!
"Được!"
Tâm trạng Mạc Thiên Kình rất tốt nên liền gọi điện thoại kêu lên Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi tới đây đưa Sính Đình về nhà.
Thủy Nhi nghe nói Sính Đình được r viện, còn mừng hơn so với cô, để Sính Đình buồn bực đã lâu, cho đến khi về đến nhà cô mới biết có chuyện gì xảy ra.
"Sính Đình, tối nay tôi ngủ cùng cô!"
Thủy Nhi ôm chăn bông đi vào phòng của Sính Đình, nhìn chiếc giường hai người to như vậy, rồi điềm đạm đáng yêu nhìn Sính Đình.
Sính Đình còn chưa kịp gật đầu liền bị Mạc Thiên Kình đứng một bên cự tuyệt.
"Không được, cô trở về phòng của mình ngủ, tôi muốn ngủ ở đây!"
Đó là giường của anh, người phụ nữ của anh, đứa bé của anh đều ở đây, anh không ngủ ở đây, thì anh ngủ chỗ nào?
"Thượng tướng, Thượng Quan Quân Triết cứ quấy rầy tôi, khi ngủ, anh ta luôn có thể đi vào phòng của tôi, vô lễ với tôi!"
Mặc dù không đụng cô, nhưng mỗi đêm đều ôm cô, đông sờ sờ, tây siết chặt, giống như cô là một món đồ chơi, tức anh muốn chết.
"Đó là chuyện của cô, phòng là độc lập, cô khóa kỹ cửa sổ vào!"
Muốn anh rời khỏi phòng Sính Đình, vậy anh chẳng phải bị cấm dục lâu nữa sao, anh mới không cần.
Thủy Nhi uất ức nhìn Mạc Thiên Kình, "Thượng tướng, chẳng lẽ anh quên Thượng Quan Quân Triết làm nghề gì sao? Tôi khóa phòng thế nào?"
Mặc kệ là cửa sổ hay là cửa chính, trong tay Thượng Quan Quân Triết đều không có tác dụng, anh đã từng tuyên bố, không có Thượng Quan Quân Triết anh thì không thể mở cửa sổ!
Cô đóng kỹ các cửa, khóa kỹ, nhưng vẫn vô dụng.
Trong khoảng thời gian này, mỗi đêm Thượng Quan Quân Triết đều tới quấy rầy cô, mắt cô đã biến thành mắt gấu mèo rồi!
"Không phải cậu ta thích cô sao, nếu không sao lại vào phòng của cô?"
Mạc Thiên Kình giả bộ cái gì cũng không biết, Thượng Quan Quân Triết nói thế nào thì cũng gọi mình một tiếng anh, bây giờ cũng không phải là thi hành nhiệm vụ của cấp trên, anh cũng không muốn đem giường ngủ tặng cho cô, một mình gối đầu khó ngủ!
"Mạc Thiên Kình!"
Sính Đình đột nhiên mở miệng!
"Chuyện gì?"
Quay đầu lại, Sính Đình ôm một cái chăn bông ném cho anh.
"Anh ngủ cùng Thượng Quan Quân Triết, hoặc là ngủ cùng Lão K, cũng có thể sang phòng khác ngủ, trong lúc theo đuổi, không ngủ cùng một giường!"
Sính Đình nói xong kéo Thủy nhi qua, rất nghĩa khí nói.
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta ngủ cùng nhau, tôi bảo vệ cô...cô cũng bảo vệ tôi!"
Thủy Nhi gật mạnh đầu.
"Được!"
"Ai quy định trong lúc theo đuổi không thể ngủ cùng nhau?"
Mạc Thiên Kình bất mãn nhìn Thủy Nhi chằm chằm, nếu không phải do cô, thì buổi tối mình có thể ôm mỹ nhân ngủ rồi!
Sính Đình nghểnh đầu lên, "Em quy định, anh có ý kiến gì không?"
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, có chút uất ức, sao anh lại đồng ý theo đuổi cô chứ?
Chỗ chết người nhất chính là, bây giờ nhìn thấy mà ăn không được, đây mới thật là khổ thân a!
"Sính Đình, bây giờ em đang mang thai, cần một người ở bên ân cần chăm sóc, đêm phải dậy bưng trà rót nước cho em, Thủy Nhi nhất định là ngủ như heo, căn bản không thể giúp em rót nước, vẫn là ngủ chung với anh đi!"
Mạc Thiên Kình vô liêm sỉ nói, nói Thủy nhi không đáng giá một đồng, so với heo còn ngủ say hơn.
Thủy Nhi nhìn Mạc Thiên Kình chằm chằm, tức giận nói.
"Dầu gì tôi cũng là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, sao có thể ngủ như heo, thượng tướng anh quá chê tôi rồi!"
Mạc Thiên Kình bị cô nói mất mặt có chút không nén giận được, đúng lúc này Thượng Quan Quân Triết đi tới, vội vàng nhìn cậu ta nháy nháy mắt!
"Thủy Nhi bảo bối, chúng ta đi ngủ đi!"
Thủy Nhi còn chưa kịp phản ứng, Thượng Quan Quân Triết đã khiêng cô vào phòng của anh, bùm ... đóng cửa!
/307
|