Chương 16.1: Nếu đã ngủ thì phải chịu trách nhiệm
Trên người cô ta vẫn mặc váy cưới, một vài nơi đã bị rách, chiếc váy cưới kiểu lệch vai bị xé thành đống vải rách, chỗ tà váy cũng trở nên bẩn thỉu, giống như có người cầm lên ném xuống bùn.
Cô ta dùng tay ôm ngực, vẻ mặt giống như đang phải chịu đựng áp bức và lăng nhục.
Lúc phát giác ra được tầm mắt của anh, Tiêu Tĩnh Đình ngước mắt lên nhìn, ánh mắt rưng rưng nhìn Nam Cảnh Thâm, cô ta cảm thấy trong căn nhà này chỉ có duy nhất người đàn ông này là đứng về phía mình, đột nhiên trong lòng cô ta thế mà lại sinh ra cảm giác chờ mong.
Nam Cảnh Thâm đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, ánh sáng xanh của ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, lúc lửa được bật lên, theo quán tính, hai mắt anh hơi nheo lại.
“Chú tư.” Nam Quân nắm chặt hai tay, trên mặt anh ta có một vài vết thương, lúc nói chuyện không tránh khỏi giận dữ: “Cho dù có nói gì đi chăng nữa, cháu sẽ không thừa nhận cuộc hôn nhân này, chú đã trở về thì nên giúp cháu khuyên nhủ cha.”
Nam Cảnh Thâm nhả ra một vòng khói thuốc, trong làn khói thuốc trắng mông lung là một đôi mắt lạnh lùng, anh rời mắt, nhìn về phía người đàn ông ngồi bên tay trái:
“Anh cả, anh nói gì đi chứ?”
Nam Vị Dương xoa khóe miệng, trên mặt ông ta không có vết thương gì, chẳng qua khóe miệng bị trầy xước, dù sao ông ta đã là người trưởng thành, thân thủ tốt hơn một tên nhóc con.
Ánh mắt ông ta bỗng nhiên nghiêm túc nhìn đến: “Cậu dự định muốn xen vào chuyện này sao?”
Nam Cảnh Thâm khẽ cười một tiếng, dang tay ra, khoác tay lên thành ghế sofa, hiển nhiên không muốn nói nhiều lời, chẳng qua anh cũng không có ý định rời khỏi nơi thị phị này.
Điều này khiến cho Nam Vị Dương cảm thấy rất chán ghét.
Ông ta quả thật rất thất vọng với đứa con trai này, chẳng qua cho dù muốn dạy dỗ cũng nên đóng cửa lại để dạy dỗ. Nam Cảnh Thâm chặn ngang một chân vào, điều đó đã khiến ông ta không vui, lúc này còn bày ra bộ dáng lười biếng.
Nghe nói Tiêu Tĩnh Đình bị đưa đến nơi này là do Nam Cảnh Thâm ở trước mặt người nhà họ Tiêu cho phép, một khi đã như thế, ông ta muốn nhìn xem Nam Cảnh Thâm sẽ làm gì, dù sao ông ta cũng chưa nghĩ ra cách nào để kết cục trò hề này.
“Nói một chút suy nghĩ của cậu ra xem nào.”
Đôi lông mày của Nam Cảnh Thâm hơi nhướn lên, nháy mắt, lộ ra một nụ cười mỉm:
“Anh thật sự muốn nghe ý kiến của tôi sao?”
Sắc mặt Nam Vị Dương cổ quái, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng thở nặng nề:
“Đừng nói những lời vớ vẩn nữa.”
Nam Cảnh Thâm thảnh thơi dựa người vào trên ghế sofa, giữa ngón tay cầm điếu thuốc lá có làn khói xanh bay ra, ngón tay ở trên đầu gối khẽ gõ xuống hai lần, giọng nói anh trầm thấp, lời ít mà ý nhiều hỏi một câu: “Cha có đưa ra ý định hủy bỏ hôn lễ không?”
“Không có.”
Ánh mắt anh chuyển hướng, nhìn về phía Nam Quân: “Đã ngủ qua chưa?”
Nam Quân hơi giật mình, theo bản năng nhìn thoáng qua người bên cạnh, bên cạnh anh ta là một người phụ nữ vô cùng bẩn thỉu, khiến cho anh ta rất căm ghét, cho tới bây giờ, hình ảnh ân ái trên video được phát trong hôn lễ vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu anh ta, thật đúng là khiến anh ta cảm thấy buồn nôn.
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, loại phụ nữ này, anh ta sẽ không cần.
Nhưng anh ta lại không đoán ra được vì sao chú tư lại hỏi câu này, Nam Quân cắn rằng thừa nhận một tiếng.
“Nếu đã ngủ qua thì phải chịu trách nhiệm, hôn lễ cũng đã được tổ chức, làm sao còn có thể tùy hứng như thế.”
Nam Quân sửng sốt, làm sao anh ta cũng không dự đoán được chú tư sẽ nói như thế, cảm xúc vừa mới bị anh ta đè xuống lại một lần nữa trở nên kích động: “Chú muốn cháu lấy người phụ nữ rách nát này về ư? Làm sao có thể như thế được, cháu đã nói rồi, cháu không cần cô ta, cháu tuyệt đối không cần cô ta, tổ chức hôn lễ thì sao chứ, chẳng lẽ với gia nghiệp lớn của nhà họ Nam chúng ta còn không thể hủy bỏ hôn lễ ư?”
“Đừng lấy mặt mũi nhà họ Nam ra làm vỏ bọc, gia nghiệp của nhà họ Nam không phải để cho cháu dùng ỷ thế hiếp người.”
Giọng nói của Nam Cảnh Thâm trở nên nghiêm khắc, sau khi khói thuốc tản đi, gương mặt góc cạnh của anh càng trở nên rõ ràng, đôi lông mày lưỡi kiếm sắc bén.
Chương 16.2: Nếu đã ngủ thì phải chịu trách nhiệm
“Người là do cháu muốn cưới về, từ cầu hôn cho đến hôn lễ, nhà họ Nam không để cho cháu mất mặt, ngược lại còn làm cho cháu nở mày nở mặt, bây giờ cháu muốn hủy hôn thì hủy hôn sao, cháu coi hôn lễ là gì, trò đùa ư?”
Nam Quân bị khí thế trên người anh dọa sợ đến mức im lặng, không dám nói gì.
Anh ta có lá gan đánh nhau với Nam Vị Dương, đó là bởi vì Nam Vị Dương là cha của anh ta, cho dù như thế nào đi chăng nữa, bên trong vẫn rất chiều anh ta, cho nên anh ta mới dám làm càn.
Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất mà anh ta sợ chính là người chú tư này.
Anh ta cũng đã quen với việc chú tư nói một, anh ta không dám nói hai, cho dù chú tư không có một chút dấu hiệu nổi giận nào, anh ta cũng biết, nếu mình tiếp tục làm càn, nhất định sẽ không chiếm được chỗ tốt gì, dù sao ở chỗ ông cụ, lời nói của chú tư có tác dụng hơn bất kỳ ai.
“Sớm muộn gì cháu cũng sẽ ly hôn…”
“Đó là chuyện của cháu!”
Nam Cảnh Thâm trách mắng, hít một hơi thật sâu.
Nam Vị Dương ở bên cạnh không thể ngồi yên: “Chú tư, cậu có ý gì?”
“Anh cả, bọn nhỏ đã có quan hệ vợ chồng, dựa theo lý thuyết mà nói, đúng ra những chuyện này không nên để trưởng bối như chúng ta nhúng tay vào, nhưng hai đứa nhỏ này thật đúng là không ra gì, hôn lễ đã được tổ chức, cho dù không thể cũng phải tiếp tục, ngày sau bọn nhỏ thật sự bất hòa, muốn ly hôn, vậy cũng là chuyện của bọn nhỏ.”
Lời này nói rất hợp tình hợp lý, phần nào đó cũng nói lên tâm tư của Nam Vị Dương.
Hôm nay Nam Quân tổ chức hôn lễ, phần lớn khách đến tham dự đều là những người nổi tiếng trên thương trường, từ trước đến giờ ông ta là người coi trọng tín nghĩa và danh dự, nếu hôm nay đám cưới, ngày hôm sau lại ầm ĩ ly hôn, chuyện này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hoa Thụy, hơn nữa Nam Quân sẽ bị gắn cho cái mác là tra nam, sau này khó tìm được một hôn sự tốt.
Đối với Nam Quân mà nói, tạm thời không ly hôn, ngược lại là một chuyện tốt.
Vẻ mặt Nam Vị Dương trầm mặc, bình tĩnh nói: “Vậy cứ làm theo như lời cậu nói.”
“Cha à!”
Nam Quân gấp đến mức độ gào lên, lại bị Nam Cảnh Thâm quát lớn: “Lấy chìa khóa ra!”
“Chú định làm gì!”
“Chú nói, cháu đem chìa khóa nhà riêng của cháu ra đây.”
Nam Cảnh Thâm nâng cằm, giọng điệu mệnh lệnh.
Nam Quân phản kháng trong im lặng một lúc lâu, sau đó mới bất đắc dĩ móc chìa khóa ra, chú tư tịch thu chìa khóa nhà riêng của anh ta, đơn giản là muốn trói anh ta ở lại chỗ này, ở thì ở, dù sao từ nhỏ anh ta cũng lớn lên ở chỗ này, cùng lắm thì không ở cùng một phòng với Tiêu Tĩnh Đình là được.
Nam Cảnh Thâm nhận lấy chìa khóa, đưa cho người giúp việc ở phía sau, phân phó: “Mỗi một chiếc đều đánh thêm một chìa.”
Quay đầu lại, cuối cùng ánh mắt anh rơi xuống trên người Tiêu Tĩnh Đình đang có cảm xúc bất an, giọng điệu của anh bỗng nhiên trở nên ôn hòa hơn: “Tiêu Tĩnh Đình, hôm nay để cô chịu ủy khuất rồi.”
Tiêu Tĩnh Đình giật mình, vành mắt càng thêm ẩm ướt, nhưng không dám khóc, cô ta há miệng muốn gọi một tiếng “chú tư”, chỉ là nghĩ đến những gì Nam Cảnh Thâm đã từng nói qua, cô ta còn chưa có tư cách gọi như thế, nhất thời sửa lại: “Không ủy khuất.”
“Tối nay cô ngủ trong phòng khách một đêm, đợi lát nữa tôi phân phó người qua phòng chị hai lấy bộ đồ ngủ và quần áo để thay, cô thay chiếc váy cưới trên người đi, chờ ngày mai sau khi ăn sáng xong, tôi sẽ cho người đưa cô một bộ chìa khóa nhà riêng của Nam Quân, cô và thằng bé chuyển đến đó sống cùng nhau, tạm thời đừng đến khu nhà cũ bên này nữa, cô cũng thấy rồi đó, ông bà nội của Nam Quân còn chưa tiếp nhận cô.”
“Chú tư!” Nam Cảnh Thâm vừa nói xong, Nam Quân kích động đến mức xù lông: “Sao chú có thể làm thế!”
Ánh mắt thâm thúy của Nam Cảnh Thâm liếc thoáng qua anh ta, dáng vẻ không kiên nhẫn.
Loại không kiên nhẫn này, trong nháy mắt nhìn Tiêu Tĩnh Đình liền biến mất: “Cô có đồng ý không?”
Tiêu Tĩnh Đình cũng kích động, nhưng sự kích động của cô ta là do vui sướng, nói như thế, Nam Quân không cách nào ly hôn với cô ta nữa, Nam Tứ gia tự mình lên tiếng, ai dám không nghe theo chứ.
Tương đương với việc, cô ta đã nắm chắc vị trí cháu dâu duy nhất của nhà họ Nam.
/1607
|