Chương 15.2: Bảo bối trong lòng bàn tay của Tứ gia
“Vẫn chưa.”
“Tôi nói này Cảnh Thâm, nếu tình hình này cứ tiếp tục kéo dài như vậy, cuộc hôn nhân này của cậu, đoán chừng cũng sẽ ly hôn thôi, tôi nghe Cố Diễn nói qua, trong hai năm này, cô vợ nhỏ của cậu luôn làm ầm ĩ, đủ loại động tĩnh lớn nhỏ, mục đích là muốn ly hôn với cậu, cô ấy hai mươi tuổi liền đăng ký kết hôn với cậu, tính tình của mấy cô nhóc độ tuổi này rất nóng nảy.”
“Cậu cảm thấy tôi không giữ được cô ấy ư?”
Trong đầu Nam Cảnh Thâm vô thức hiện lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tràn đầy sức sống kia. Vào giờ phút này, một cái nhăn mày, một nụ cười của cô thế mà lại rất rõ ràng trong tâm trí anh, sau khi hỏi xong, dường như ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy khả năng này vô cùng nhỏ bé, anh khẽ cười một tiếng.
Phó Dật Bạch nghe thấy tiếng cười của anh liền xù lông: “Tôi không biết, tôi chỉ biết, nếu cậu cứ tiếp tục nuôi ấy mà không chịu dùng, sớm muộn cũng sẽ ly hôn thôi!”
Sau cùng, anh ta còn bổ sung thêm một câu: “Cô ấy đã trưởng thành rồi, cậu cũng đã hơn ba mươi tuổi, chẳng lẽ cậu không cảm thấy thận trướng vào ban đêm à.”
Khóe môi Nam Cảnh Thâm hơi cong lên, từ trước đến nay anh đã quen chọc tức người khác, đổi lại bình thường, đối phương đã sớm bị làm cho tức giận đến mức giơ chân, hôm nay khác với bình thường, tâm trạng của anh quả thật rất tốt:
“Cậu nói rất đúng.”
Nuôi lớn vật nhỏ, bây giờ là lúc nên dùng một chút, thuận tiện cũng đem chính mình cho cô dùng.
Vợ chồng mà, chuyện đó rất bình thường.
“Đừng lề mề nữa, cậu tranh thủ thời gian đến đây đi.”
Sau khi cúp máy, Nam Cảnh Thâm mở ngăn kéo, trong đó không có nước khử trùng và băng urgo, anh lấy hai tờ giấy ăn, đè vào bên cạnh miệng vết thương, anh đang định lấy thuốc lá ra hút, màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên.
Anh liếc thoáng qua, đôi mắt hẹp dài đột nhiên nhíu lại.
Trong nháy mắt, chút ý cười trên mặt anh liền biến mất.
“Có chuyện gì thế?”
Vừa nghe máy, giọng nói hoảng hốt của Nam Quân liền vang lên: “Chú tư, chú trở về nhà một chuyến đi, trong nhà rất hỗn loạn.”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Về ngay đây.”
Trước khi khởi động xe, anh không quên nhắn cho Phó Dật Bạch một tin, để anh ta đi thẳng đến khu nhà cũ của nhà họ Nam xử lý vết thương cho anh.
Lúc này đã gần 12 giờ đêm, đêm đã khuya.
Nhưng đèn đuốc ở khu nhà cũ lại sáng trưng.
Nam Cảnh Thâm bước xuống xe, tài xế đã chờ từ sớm để cầm lấy chìa khóa, anh nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn qua: “Tình hình bên trong thế nào?”
“Sau khi hôn lễ kết thúc, mợ chủ nhỏ được đưa thẳng về nơi này, bà chủ để cô ta đi vào phòng cưới đã được chuẩn bị từ trước, nhưng sau khi cậu chủ nhỏ về liền ầm ĩ một trận, suýt nữa đã đánh nhau với cha mình.”
Tiêu Tĩnh Đình được đưa đến nơi này, chẳng qua là do Nam Cảnh Thâm thuận miệng nói một câu, nhưng không ai dám lãnh đạm, chỉ là lúc video bị lộ ra trong hôn lễ, Nam Vị Dương chỉ nhìn một phần ba, sắc mặt ông ta liền đen lại, dẫn theo chị dâu cả Vân Dung rời đi. Ban đầu dự định muốn cho Tiêu Tĩnh Đình 2% cổ phần của Hoa Thụy, vào lúc này dĩ nhiên là đổi ý.
Nam Quân ầm ĩ là chuyện trong dự liệu.
Nam Cảnh Thâm và Nam Vị Dương thường xuyên mâu thuẫn, anh vốn dĩ không cần nhúng tay vào trong chuyện này, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Ý Ý chịu ủy khuất, anh liền cảm thấy đau lòng.
Người của anh đâu thể để cho người ta bắt nạt chứ?
“Ông cụ nói gì?”
Từ trước đến nay tài xế luôn có ấn tượng tốt về cậu tư, anh hỏi một câu, tài xế dĩ nhiên sẽ nói ra hết: “Ngược lại, ông cụ không nói gì, chẳng qua cũng không có sắc mặt tốt, sau khi hai cha con đánh nhau một trận, ngay cả mắng cũng không mắng, ông cụ dẫn theo bà cụ đi thẳng đến biệt thự ở núi Phong Diệp.”
Người đàn ông cảm thấy hơi ngoài ý muốn, khẽ nhíu mày lại.
Anh rất hiểu tính khí của cha mình, ông cụ thế mà lại không mắng một câu nào, thật đúng là khó có được, đoán chừng ông cụ cảm thấy cuộc hôn nhân này là do mình cho phép, chính mình nhìn nhầm người, trong lòng cảm thấy khó chịu, cho nên không muốn để ý.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
“Tứ gia khách sáo, đúng rồi, anh đã ăn cơm chưa, trong phòng bếp còn có cơm nóng.”
“Một lát nữa rồi nói.”
Nam Cảnh Thâm khẽ gật đầu, trước sau vẫn giữ nụ cười, bước chân không nhanh không chậm, lúc đến phòng khách, nhìn thấy chiến trận bên trong, ánh mắt anh thâm thúy, người đầu tiên mà anh nhìn thấy chính là Tiêu Tĩnh Đình vẫn còn đang mặc váy cưới trên người.
/1607
|