Vợ Yêu Khó Dỗ, Tổng Tài Sủng Hôn Ngọt Ngào
Chương 14.1: Tôi bảo vệ cô ấy là chuyện đương nhiên
/1607
|
Chương 14.1: Tôi bảo vệ cô ấy là chuyện đương nhiên
“Sao thế? Không tiện ư?”
Một tiếng cười khẽ theo gió lạnh bay đến.
Cả người Ý Ý bỗng nhiên run lên.
Cô vội vàng nhéo Bạc Tư một cái.
Thế mà anh ta lại không có phản ứng, giống như không biết đau, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Nam Cảnh Thâm không chớp mắt, chẳng qua người đứng phía sau lại coi anh ta như không khí, đừng nói là nhìn, ngay cả khóe mắt cũng chẳng muốn nhìn về phía anh ta.
Dường như loại thái độ thờ ơ này đã hoàn toàn chọc giận Bạc Tư, sắc mặt anh ta thay đổi, lúc lên tiếng, giọng nói của anh ta rất lạnh lùng: “Không tiện.”
Hầu kết của Nam Cảnh Thâm lên xuống, giọng nói êm tai dễ nghe của anh vang lên, nhưng lại là nói với cô: “Thật sự không tiện sao?”
Cô nắm chặt tay lại, ngẩng đầu liếc nhìn Bạc Tư, ánh mắt chột dạ không dám đối mặt với người đàn ông có khí thế cường đại ở phía đối diện, đôi môi mấp máy:
“Anh ấy nói không tiện thì chính là thật sự không… Không tiện, tôi nghe theo anh ấy.”
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, lúc âm cuối cùng rơi xuống chỉ khẽ đảo quanh khóe môi.
Tâm trạng của cô trở nên khẩn trương, tim đột nhiên đập thình thịch.
“Mợ chủ của chúng tôi là phụ nữ đã có chồng, đêm hôm khuya khoắt anh ở lại nơi này thật đúng là không thích hợp.”
“Ha ha.” Nam Cảnh Thâm khẽ cười, vẻ mặt âm u sắc bén như lưỡi dao: “Anh bảo vệ cô ấy rất tốt.”
“Cậu chủ là chúng tôi đã phân phó, không cho phép mợ chủ tiếp xúc với những người đàn ông xa lạ, tôi bảo vệ cô ấy là chuyện đương nhiên.”
Sau khi nói xong, Bạc Tư kéo cánh tay Ý Ý đi về phía bên trong biệt thự.
Phản ứng đột ngột của Bạc Tư lập tức khiến cho Ý Ý sững sờ.
Cô quay đầu liếc thoáng qua phía sau, người đàn ông cao lớn vẫn đứng dưới ánh đèn đường, trên người anh mặc đơn giản, chỉ áo sơ mi và quần tây, mơ hồ mang theo một loại khí chất cấm dục vi diệu.
Đôi mắt thâm thúy kia còn đen hơn cả bầu trời, phía trước con ngươi nổi lên một tầng băng mỏng, càng làm nổi bật khí chất lạnh lùng trong con người anh.
Tốt xấu gì người ta cũng đưa cô trở về, bị đối xử như thế, phải chăng không tốt lắm?
Bước chân của Bạc Tư rất dài, Ý Ý căn bản không theo kịp anh ta, cô giống như một cái đuôi treo ở sau lưng anh ta, cách một lớp ống tay áo mỏng, nhưng không cảm thấy sức lực anh ta kéo tay cô rất lớn, chẳng qua lệ khí từ trên người anh ta đã nói rõ một chuyện, anh ta đang cảm thấy không vui, hơn nữa còn rất không vui.
Ý Ý cảm thấy kỳ lạ liếc thoáng qua anh ta:
“Anh biết anh ấy à?”
“Không biết.”
“Sao tôi lại cảm thấy dường như anh và anh ấy có thù, anh ấy đắc tội với anh hả?”
Bạc Tư đột nhiên dừng lại, thả tay cô ra, dùng một gương mặt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt kia của anh ta khiến trong lòng cô cảm thấy run lên, chỉ thấy anh ta cắn răng nghiến lợi nói:
“Không có thù, cũng không dám có thù.”
Anh ta là thạc sĩ tài chính NBA, từ nhỏ đã thông minh hơn người, từ năm đầu tiên dấn thân vào thương trường, anh ta đã đi theo Nam Tứ gia, hai năm trước anh thuận miệng nói một câu, đưa anh ta đến làm vệ sĩ cho Tiêu Ý Ý.
Anh ta nào dám có thù, chỉ oán giận mà thôi.
Rõ ràng là anh cưới vợ, lại nhất định giao cho anh coi chừng, bây giờ tự mình đến cấu kết làm bậy, còn giả bộ như không biết anh ta.
Sao có thể không oán hận cho được.
Ý Ý chăm chú nhìn sắc mặt anh ta, bình thường đã quen nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của anh ta, cho nên cô không quá cảm thấy có bao nhiêu dọa người, cô cười, chắp hai tay ra sau lưng, ở trước mặt anh ta đi tới đi lui:
“Hình như người kia tên là Nam Tứ gia, tôi nghe thấy người khác gọi anh ấy như vậy, chồng tôi cũng gọi là Tứ gia, ở trong nhà anh ấy cũng đứng thứ tư à?”
/1607
|