Vợ Yêu Khó Dỗ, Tổng Tài Sủng Hôn Ngọt Ngào
Chương 13.2: Xấu hổ chết đi được, xấu hổ chết đi được
/1607
|
Chương 13.2: Xấu hổ chết đi được, xấu hổ chết đi được
Giọng nói hữu lực vang lên bên tai Ý Ý.
Ý Ý cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói: “Tôi lớn như thế rồi, có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được chứ?”
Lông mày Bạc Tư nhíu chặt, nói:
“Tứ gia đã quy định, cô phải về nhà trước mười giờ tối, nếu như có chuyện gì làm chậm trễ, cô nhất định phải gọi điện báo cho tôi biết một câu.”
“Biết rồi, biết rồi…” Những lời này cô đã nghe tám trăm lần rồi, cô nghi ngờ bên trong lỗ tai mình đã sớm hình thành một lớp kén thật dày: “Tứ gia, Tứ gia, cách gọi này có gì hay chứ, làm sao ai cũng thích cái tên lỗi thời này.”
“Cái gì?”
Mặc dù không nhịn được mà lẩm bẩm mấy câu oán hận, thế nhưng vẫn bị Bạc Tư nghe thấy được, Ý Ý liên tục xua tay, nói: “Không có gì, không có gì.”
Thật ra cô rất sợ Bạc Tư, từ sau khi chuyển đến sống ở căn biệt thự này, Bạc Tư vẫn luôn là tài xế kiêm vệ sĩ của cô. Ý Ý luôn cảm thấy người đàn ông vừa đẹp trai, vừa có khí thế khiếp người như thế này không nên làm tài xế, quả thật là nhân tài không được trọng dụng.
Ngày thường bọn họ không thường nói chuyện, cô luôn cảm thấy trên người anh ta có một luồng oán khí rất nặng, không biết anh ta oán hận điều gì. Mặc dù cho tới bây giờ, đối với cô, sắc mặt anh ta luôn tốt xấu thất thường, nhưng luôn là người làm tròn trách nhiệm, không tìm ra được sai lầm gì, chẳng qua cô vẫn cảm thấy trên người anh ta có gì đó quái dị.
Cô hơi giương mắt lén lút dò xét sắc mặt của anh ta, lại phát hiện ra Bạc Tư đang chăm chú nhìn ra phía sau cô, dường như cả người anh ta hơi chấn động, trong đôi mắt luôn không có bao nhiêu cảm xúc của Bạc Tư, thế mà nổi lên hơi nóng.
Giống như là chờ mong, lại giống như muốn nói lại thôi, xét về mặt tổng thể mà nói, ánh mắt kia giống như nhìn thấy người mình rất tôn kính…
Ý Ý nhìn theo tầm mắt của anh ta, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng mình.
Cô hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng ổn định lại, khóe môi giật giật, cố gắng nở một nụ cười:
“Nam Tứ gia, anh còn chưa đi sao?”
Nam Cảnh Thâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, cà vạt được thắt cẩn thận, hai tay đút túi quần, ống tay áo được xắn lên đến gần khuỷu tay, trên cổ tay phải là chiếc đồng hồ màu bạc xa xỉ, cả người mang theo khí chất quý tộc, một cách tự nhiên khiến cho người ta phải thần phục.
Chiếc mũi cao thẳng, lông mi cong, đôi mắt đen liếc thoáng qua cô: “Tôi đã đưa cô đến tận cửa, chẳng lẽ cô không định mời tôi vào nhà ăn chút gì đó sao?”
“Hay là…”
Trên thực tế Ý Ý rất muốn từ chối, cô đã lùi về phía sau hơn nửa bước, dự định trốn sau lưng Bạc Tư.
Khóe mắt cô lơ đãng liếc thoáng qua, Bạc Tư vẫn đang nhìn Nam Cảnh Thâm, trong đêm tối không nhìn thấy rõ nét mặt của anh ta, thể nhưng vẫn có thể cảm nhận được anh ta hơi kích động.
“Tứ gia…”
Anh ta nhỏ giọng gọi, nhỏ đến mức ngay cả Ý Ý đứng bên cạnh anh ta cũng không nghe thấy.
Tay nhỏ của Ý Ý kéo lấy ống tay áo của Bạc Tư, khẽ kéo hai cái: “Bạc Tư, bây giờ đã muộn như thế, hình như trong nhà của chúng ta… Không có đồ ăn nhỉ?”
Thật ra cho dù cô về nhà vào lúc nào, trong phòng bếp đều có đủ các món Trung Tây, bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn. Tứ gia đã từng phân phó, ai dám để cho cô đói bụng liền đuổi việc người đó, quan hệ giữa Ý Ý và người giúp việc trong gia đình khá tốt, nhiều khi cô không muốn ăn, nhưng vì suy nghĩ cho bọn họ, cô sẽ ăn mấy miếng.
Cô sợ Bạc Tư nói lỡ miệng, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cô không ngừng nháy mắt ra hiệu, trong mắt tràn đầy từ chối.
/1607
|