Chương 3.2: Thích Ba Giây
Sau khi cô cất lời đầy khí phách xong, cả đại sảnh liền chìm trong tĩnh lặng, Thích Trạch Minh nhăn nhó nhìn Lệ Thiển Lạc, chuyện này đã bị cô đoán đúng một phần ba rồi. Hơn nữa, cô còn nói cái gì mà gọi anh ta là Thích Ba Giây? Ở bên cô ba năm, thực không nên buông tha cho cô, để cho cô biết thế nào mới gọi là 3 giây.
"Thiển Lạc, anh có thể hiểu được tâm trạng lúc này của em, nhưng em ngậm máu phun người cũng rất quá đáng, bác Lệ phạm tội có chứng cứ đầy đủ, anh và cha cũng rất thất vọng. Còn về phần Tân Như..." Thích Trạch Minh điều chỉnh lại tâm tình, vẫn là vẻ lịch sự nho nhã trước kia, chỉ là không chờ anh ta nói hết lời, Lệ Thiển Lạc đã chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, để Lục Tử Hi mở ra một đường, đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.
Các phóng viên thấy tình huống này, đành phải rời mục tiêu sang Thích Trạch Minh...
Văn phòng tổng giám đốc
Lục Tử Hi không đi vào, mà đứng canh ở cửa.
Lệ Thiển Lạc khẽ đẩy cửa đi vào, Lệ Hiến Trình ngồi trước bàn làm việc của tổng giám đốc, tay phải đỡ trán, đang nhắm mắt trầm tư.
"Cha..."
"Thiển Lạc, con đến rồi." Lệ Hiến Trình cười còn khó coi hơn cả khóc, khiến cho Lệ Thiển Lạc đỏ mắt.
"Cha, đừng khó chịu, cha còn có con và bà nội! Đúng không?" Cố gắng để cho giọng nói mình trở nên thoải mái hơn, nhưng sau khi thấy mái tóc đã lấm tấm sợi bạc trên đầu Lệ Hiến Trình, giọng nói cô liền trở nên nghẹn ngào.
Cô chợt phát hiện chính mình rất không hiếu thuận, trước hôm nay, mỗi ngày cha đều cho cô cuộc sống giàu sang sung sướng, nhưng cô lại chưa từng nghĩ đến việc phải báo đáp ông, giảm bớt gánh nặng trên vai ông...
"Thiển Lạc à, về sau cha không cho con được thứ con muốn nữa rồi..." Lệ Hiến Trình nhìn số liệu trên máy tính, tim như bị dao cứa.
"Cha, về sau cái gì con cũng không cần, con chỉ muốn con, cha và bà nội, ba người sống bên nhau thật vui vẻ thôi." Lệ Thiển Lạc đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông đã che mưa chắn gió cho cô từ nhỏ đến lớn kia.
Lệ Hiến Trình nhìn con gái ngoan, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, vỗ vỗ mu bàn tay con gái. Từ từ đứng dậy từ trên ghế, thu dọn đơn giản vài thứ thuộc về mình ở nơi này rồi rời đi.
Lệ Hiến Trình và Lệ Thiển Lạc đi ra từ văn phòng, Thích Trạch Minh đã rời đi. Chỉ có phóng viên vẫn cố thủ như cũ, nhìn thấy Lệ Hiến Trình đi ra khỏi văn phòng, bọn họ lập tức xông tới.
"Ông Lệ, ông có gì muốn nói về tội danh của mình không?"
"Ông Lệ, ngài Thích Vân Trung bày tỏ sau khi ông từ bỏ chức vị tổng giám đốc, sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông nữa, ông có suy nghĩ gì về chuyện này?"
"Tổng giám đốc Lệ..."
Lệ Hiến Trình nghe những thứ mang tên là tội danh này, một chữ cũng không nói. Lệ Thiển Lạc nhìn dáng vẻ cha mình, đau lòng mở miệng nói, "Cha tôi không làm, truyền thông các người ép ông ấy phải nhận tội là có ý gì? Chẳng qua là chỉ là tiểu nhân cản đường, lòng người khó dò mà thôi, một ngày nào đó, sẽ có chứng cứ chứng minh cha tôi trong sạch." Cho dù hôm nay nhà họ Lệ bị thua thì giọng cô vẫn kiêu ngạo như thế.
"Cô Lệ cái gọi là tiểu nhân giữa đường, lòng người khó dò chính là nói Thích Vân Trung sao?" Một phóng viên chỉ sợ thiên hạ không loạn lập tức bắt được trọng tâm lời nói của cô.
"Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, người nào đúng người nào sai, một ngày nào đó, chân tướng sẽ được phơi bày ra ngoài ánh sáng..." Lệ Thiển Lạc cô tuy dốt đặc cán mai về phương diện này, nhưng cũng không phải chỉ biết ngồi không, tùy ý để người khác bắt nạt.
Thích Vân Trung, Thích Trạch Minh, Phó Tân Như, mấy người cứ chờ đi! Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường khiến cho người đàn ông ngồi trước TV phải ... nhếch khóe môi đầy khêu gợi.
"Tổng giám đốc, hiện tại tập đoàn Lệ thị đã đổi chủ, chúng ta có cần tiến hành kế hoạch thu mua như trước kia nữa không?" Trợ lý nhìn tư liệu trên tay vừa mới điều tra được, ngoài đổi chủ, các tư liệu khác đều không có gì thay đổi.
……….
/3673
|