Chương 17.2. Anh uống rượu
Tiêu đề hôm nay trên weibo là tin tức chủ tịch mới tiếp nhận tập đoàn SL. Trước đây Tư Cận Hằng là chủ tịch trụ sở SL, ngày hôm qua mới chính thức tiếp nhận công ty, giới truyền thông rất xem trọng anh.
Tập đoàn SL… Tư Cận Hằng… Lệ Thiển Lạc hơi kinh ngạc, tập đoàn SL quốc tế mới là người thực sự khống chế thương mại Đế Thành, tập đoàn này liên quan đến bất động sản, dầu mỏ, khoa học kỹ thuật cấp cao, công ty giải trí, câu lạc bộ đêm, quán bar, vân vân...
Hóa ra chồng cô có bối cảnh như vậy, thảo nào khi nói sẽ giúp cô xử hai cha con Thích Vân Trung, anh lại điềm đạm thản nhiên như vậy.
Một người đàn ông bẻ gãy sừng trâu đến thế lại bị cô ngâm trong tay, quả là không thể tưởng tượng.
… Lệ Thiển Lạc cắn môi, mở Baidu ra, nhập ba chữ Tư Cận Hằng. Đáng tiếc không có tin tức nào cả.
Anh thần bí đến đâu, quyền lợi lớn bao nhiêu, internet đều bị anh khống chế vô hình.
Trước đây sao cô không để ý đến anh nhỉ, bây giờ anh đột ngột xuất hiện trong đời cô.
Chín giờ rưỡi tối, Lệ Thiển Lạc ngáp một cái, chuẩn bị tắt di động lên giường nghỉ ngơi thì đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Bóng hình cao lớn kia chính là người đàn ông trên tiêu đề Weibo...
Ném túi công văn lên sofa, Tư Cận Hằng cởi cà vạt rồi tới chỗ Lệ Thiển Lạc.
Cô đứng dậy khỏi ghế, kéo áo ngủ trên người, từ từ tới gần anh. Mùi rượu thoang thoảng trên người anh tản ra.
Cô nhíu mày, hỏi: "Anh uống rượu à."
“Ừ, chúc mừng nên uống mấy ly.” Anh nhàn nhạt trả lời.
Chẳng qua: “Còn có số đào hoa đấy, chậc chậc chậc…” Trên cổ áo sơ mi màu trắng của Tư Cận Hằng có một vết son môi, khiến bầu không khí toát ra mùi chua chua.
Tư Cận Hằng nhìn theo vết son môi đỏ mọng trên cổ áo, ánh mắt thoáng qua tia sáng lạnh.
Ngày mai nhân viên chủ quản kia nhất định phải chết!
“Đi làm rồi à?” Xem nhẹ đề tài này.
“Diễm phúc không cạn nha, chậc chậc chậc……” Cô không để ý anh.
“Có mệt không?"
“Công ty có không ít người đẹp nhỉ?"
“Đi xả nước, anh muốn tắm rửa.”
“Sao vậy? Cam lòng rửa trôi hương thơm người đẹp à?"
Bàn tay to duỗi ra, ôm cô vào lồng ngực, lấp kín cái miệng cứng của cô.
Đợi đến khi anh buông cô ra: “Tư Cận Hằng, anh có gan thì dùng cách khác trị em đi!" Cô ngẩng đầu, bĩu môi nhìn trên người anh, khuôn mặt nhỏ đầy cứng cỏi.
Khóe miệng hơi giương lên: “Có bản lĩnh làm một lần là đủ." Anh kiêu ngạo tuyên bố, đúng lúc này, Lệ Thiển Lạc bỗng nhiên có cảm giác không thích hợp.
Tính tính ngày, hỏng bét!
“Chờ một chút, Tư Cận Hằng, cái kia của em tới (bà dì)." Lệ Thiển Lạc vội vàng nắm lấy tay anh, xấu hổ nói ra.
Đương nhiên anh hiểu ý cô là gì. Giờ phút này, Tư Cận Hằng thực sự kích động muốn giết người!
“Nhưng mà em không có…” Tránh cho bị lừa lên giường, cô vội vàng nhảy từ trên xuống.
Anh biết cô đang nói gì: "Lệ Thiển Lạc, đừng hy vọng anh đi." Tư Cận Hằng chau mày, nhưng vẫn mặc áo sơ mi vào, lấy tay vuốt tóc và đi ra ngoài.
Lệ Thiển Lạc xấu hổ, cười ha ha nhìn anh ra khỏi cửa phòng ngủ, còn không quên chân chó nói lời cảm ơn: "Ông xã, cảm ơn nhé!"
“Anh nói đi sao?" Giọng nói lành lạnh của anh truyền tới, nhưng vẫn không quay lại mà đi xuống lầu.
… Vậy anh thực sự không đi sao? Lệ Thiển Lạc ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh chờ... (*)
……….
/3673
|