Vợ Yêu Giá Trên Trời: Phu Nhân Tổng Tài Đừng Hòng Chạy
Chương 16.1. Người đàn ông ngồi ghế sau
/3673
|
Chương 16.1. Người đàn ông ngồi ghế sau
“Đi nào, ngoài cửa trung tâm thương mại không cho phát tờ rơi, lượng người bên kia lại không nhỏ." Từ hồi cấp ba, Úc Vãn Vãn đã đi phát tờ rơi nên đây chỉ là chuyện nhỏ với cô ấy.
Lệ Thiển Lạc uể oải theo Úc Vãn Vãn sang bên kia, dọc đường có thể nghe thấy người ta xì xào bàn tán: "Hai người này bệnh rồi!"
“Không phải bệnh đâu, không thấy người ta đang phát tờ rơi sao, chắc chắn là chủ của bọn họ mới có bệnh!"
“Đúng vậy, đây rõ ràng là đang bóc lột sức lao động."
…
Còn có thể nghe thấy người ta nói Lam Dĩnh bệnh hoạn, Lệ Thiển Lạc tỉnh táo ngay tức khắc.
Cô học theo kiểu Úc Vãn Vãn, bắt đầu phát tờ rơi đầu tiên: "Dì ơi, cái này... dì xem tờ rơi này đi ạ."
Người phụ nữ đứng tuổi xua tay, tỏ vẻ không cần.
Lệ Thiển Lạc thất bại, thu lại tờ rơi, trong nháy mắt không còn tâm trạng: "Làm sao đây, người ta không cần rồi! Phí tiền, phí cả sức lao động!"
Áo lông màu đỏ rực tôn lên khí chất của Lệ Thiển Lạc, hơn nữa thời tiết quá nóng khiến gương mặt cô hơi hồng. Cho nên nhìn tổng thể, màu đỏ kia càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ của cô.
“Cô bé à, con đang bán quần áo sao?" Một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi chủ động bước tới, hỏi thăm Lệ Thiển Lạc đang rầu rĩ không vui.
“Đúng vậy, ngày mai chúng con đặc biệt bán hàng khuyến mãi trước cửa trung tâm thương mại Hoa Quan, nếu dì thấy hứng thú thì có thể cầm tờ rơi này tới xem, sẽ có ưu đãi rất lớn ạ!" Lệ Thiển Lạc lau mồ hôi, cố nặn ra nụ cười cực kỳ niềm nở.
“Ừ ừ, Vũ Khuynh hả? Dì có nghe nói về nhãn hiệu này rồi, nhà dì có bé con cũng mặc, nhưng nó mặc đồ mùa cũ rồi." Vẫn chưa mua quần áo đâu, dì thấy mà đau lòng
Lệ Thiển Lạc cười cười: “Dì xem này, áo lông mà con mặc trên người có giá niêm yết là 6999 (NDT). Ngày mai giảm nửa giá, chỉ cần 1400 (NDT) thôi, chất lượng và giá cả siêu lời luôn ấy!" Cô gái mỉm cười ngọt ngào với gương mặt đỏ bừng, người đàn ông ngồi ghế sau trên siêu xe đang chờ đèn xanh đèn đỏ đã nhìn thấy hết thảy.
Đây là lần đầu tiên Hách Liên Vũ nhìn thấy Lệ Thiển Lạc. Dưới thời tiết nóng như vậy, cô mặc áo lông mà vẫn có thể nở nụ cười đơn thuần ngọt ngào, rất tuyệt...
Đèn xanh sáng lên, siêu xe từ từ chạy đi.
Trong trung tâm thương mại, Lam Dĩnh đang gọi điện cho Phó Tân Như, kể lại chuyện hôm nay cho cô ta nghe. Khi Phó Tân Như nghe được Lệ Thiển Lạc mặc áo lông phát tờ rơi bên ngoài trung tâm thương mại thì không kìm được mà cười hả hê.
“Chị họ làm tốt lắm, bây giờ em đang ở nơi khác, hai ngày nữa mới về Đế Thành, chị nhớ tiếp đón cô ta đàng hoàng nhé." Lệ Thiển Lạc, tôi muốn cô cút khỏi Đế Thành!
“Yên tâm đi! Nếu cô ta không chịu nổi, con bạn nghèo của co ta đừng hòng làm nữa!" Ngắt điện thoại, Lam Dĩnh nở nụ cười khinh thường.
Ra ngoài khoảng hai tiếng, cuối cùng cũng phát xong tờ rơi, Úc Vãn Vãn đi mua hai chai nước lạnh. Lệ Thiển Lạc uống một hơi nửa chai, nắng gắt như lửa, đầu cô bị phơi tới nỗi choáng váng. Cô mau chóng quay về, bằng không thế nào cũng bị cảm nắng.
Khi hai người trở lại trung tâm thương mại, Lệ Thiển Lạc cảm thấy bây giờ mình giống như cá gặp nước, chẳng qua vừa khéo tới giờ ăn cơm: "Ồ, trở về thực đúng lúc, có phải canh giờ ăn cơm về không nhỉ?"
Hai người đều không nói chuyện, Lệ Thiển Lạc liếc Lam Dĩnh rồi cởi áo lông đã ướt sũng ra.
“Coi cô mặc áo lông tới nỗi thành thứ gì kìa, ai thèm nữa? Mau đi tính tiền cái áo đó đi!" Lam Dĩnh tỏ vẻ ghét bỏ, trên người Úc Vãn Vãn cũng không ít mồ hôi nhưng Lam Dĩnh không bắt cô ấy mua. Điều kiện nhà Úc Vãn Vãn không tốt, nếu buộc cô ấy mua cái áo này, nói không chừng sẽ chẳng chịu làm việc nữa. Nếu cô ấy không làm, chắc chắn Lệ Thiển Lạc sẽ không nán lại...
“Lam Dĩnh, cô đừng có quá đáng!” Lệ Thiển Lạc giận dữ trừng mắt với cô ta. Mẹ nó, nếu không tại cô ta, cô mà đi mặc cái áo lông này à!
/3673
|