Chương 13.1: Chồng của Lệ Thiển Lạc
“ Này, thằng nhóc thối, chú mày biết anh là ai không?” Con trai út của thị trưởng Phó, sợ tới mức nhanh chóng muốn trốn.
Nhưng không có người để ý đến anh ta, mười mấy người mở cửa nhanh lao đến..
Đêm đã khuya.
Chiếc Maybach màu đen chạy như bay trong đêm tối, Doãn Khởi lái xe đưa boss về nhà. Lúc đi ngang qua quán bar Tô Hà, bởi vì là sản nghiệp công ty mình, cho nên Doãn Khởi cũng chú ý nhiều hơn một xíu.
“Ồ, boss, bên kia có một chiếc xe Maserati giống như đúc xe của anh, không phải chứ? Bảng số xe cũng giống…. Boss, xe của anh có phải bị trộm rồi không.” Doãn Khởi lái xe chậm lại, muốn nhìn rõ ràng hơn chút.
“Không bị trộm, là cô ấy lái.” Thanh âm của Tư Cận Hằng nhàn nhạt, khiến Doãn Khởi đạp nhầm chân ga khiến chiếc xe phóng nhanh về phía trước, cũng may là chạy một đường thẳng tắp, không có va vào cái gì.
“Boss, anh kết hôn rồi?” Doãn Khởi có thể cảm thấy giọng mình run run khi hỏi boss câu này. Chuyện quan trọng như thế, sao anh ta lại không biết vậy?
“Ừ.” Tư Cận Hằng dứt khoát thừa nhận, khiến Doãn Khởi không tự giác ngẩng đầu nhìn trời, muốn biết trời có đổi mây sắp mưa bão hay không, từ trước đến nay không phải boss không thích vị hôn thê kia của mình sao, sao lại bí mật kết hôn rồi?
“Cậu nhìn thấy xe ở đâu.” Có chút không thích hợp, khuya thế này rồi, cô gái nhỏ kia còn ở bên ngoài?
“Sản nghiệp của chúng ta, quán bar Tô Hà.”
Xe đang chạy thẳng, đến ngã rẽ liền quay đầu xe, chạy đến quán bar Tô Hà.
Xe dừng cạnh chiếc Maserati, Tư Cận Hằng xuống xe dựa vào cửa xe hút điếu thuốc, bảo Doãn Khởi nhìn ảnh cô gái trong giấy đăng ký kết hôn ở trong ví, sau đó vào tìm người.
Hai phút sau, Doãn Khởi chạy ra “Boss, cửa WC có một đám người đang ẩu đả, tôi nhìn thấy bà chủ trên giấy đăng ký kết hôn của anh, cô ấy hình như sắp…… bị xử.”
“Dẫn đường!” Tư Cận Hằng ngậm thuốc lá, đi nhanh vào bên trong quán bar .
“Dừng tay!” Một giọng nói lạnh như băng giọng vang lên, mọi người sợ tới mức không tự giác dừng tay.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng dưới ánh đèn tối mờ cách đó không xa, không thấy rõ lắm diện mạo của anh, một tay anh đặt ở trong túi quần tây, một tay cầm nửa điếu thuốc lá.
Anh giống như sứ giả của bóng tối, cả người tản ra vẻ lạnh lùng thần bí và bá đạo, khiến người ở xa xa đều có thể cảm nhận được, bọn họ đều không tự giác rùng mình một cái. Toàn bộ hành lang, người xem náo nhiệt đều nhanh chóng rời đi, không ai dám hé răng, chỉ có âm nhạc vẫn vang lên như cũ.
“Ai đó, dám quản việc của ông.” Con trai út của thị trưởng Phó lớn gan, hét lên, nhưng đứng trước mặt anh, giọng nói của anh ta hoàn toàn không có chút kiêu ngạo nào của ngày thường.
“Lệ Thiển Lạc, lại đây.” Chỉ có những lời này, là còn khiến cho người cảm giác được một chút ấm áp.
Lệ Thiển Lạc nhìn thấy Tư Cận Hằng thì phản ứng đầu tiên không phải là ngạc nhiên, mà ngược lại có chút sợ hãi. Nếu nói lúc đi WC có chín phần men say, lúc gặp phải Thích Trạch Minh giảm xuống ba phần, thì khi nhìn thấy người đàn ông này cô đã hoàn toàn thanh tỉnh. Bởi vì người đàn ông này hình như rất chán ghét mấy chuyện như thế này……
Đi đến bên cạnh anh như một phản xạ có điều kiện, càng gần bóng dáng ấy, cô lại càng có cảm giác an toàn không nói nên lời. Ngón tay xoắn xuýt lại với nhau, cô ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh anh, Thích Trạch Minh và Lục Tử Hi thấy một màn như vậy, quên mất đau đớn, đều kinh ngạc há to miệng.
Anh ta đã bao giờ thấy Lệ Thiển Lạc nghe lời như vậy đâu.
……………….
/3673
|