Chương 10.1: Anh nên nhường tôi
"Hẳn là vậy, lần trước hình như tôi có nghe cô gọi tên cô ấy là Lạc gì đó." Giọng nói của nhân viên phục vụ nhỏ đi rất nhiều.
Thích Trạch Minh và Phó Tân Như nghe thế, liếc mắt nhìn nhau, nhưng suy nghĩ trong đầu mỗi người lại khác nhau.
Lại nghĩ đến chiếc Maybach bạc tỷ kia, còn có chiếc nhẫn kim cương này, chẳng lẽ Lệ Thiển Lạc bị bao dưỡng rồi sao ? Trước mắt cũng chỉ có một khả năng này, hơn nữa người đàn ông kia nhất định rất già, còn trẻ tuổi thì sao có thể vung ra một số tiền lớn như vậy được. Chà chà, nếu là thật, vậy cũng thật khiến cho người ta cười đến rụng răng rồi.
Nghĩ tới đây, Phó Tân Như mới thoải mái hơn không ít, kéo cánh tay Thích Trạch Minh, đi chọn một chiếc nhẫn kim cương khác.
Trở lại biệt thự, Lệ Thiển Lạc thay giày xong trực tiếp về phòng, Tư Cận Hằng theo sát cô. Lệ Thiển Lạc cũng mặc kệ anh, coi như không thấy anh, mở túi xách cầm điện thoại bắt đầu chơi trò chơi.
Tư Cận Hằng giật lấy di động của cô, kéo cô đến bên cạnh.
"Lý do tức giận." Thừa dịp tối nay anh còn rảnh rỗi, liền cố giải tỏa khúc mắc trong lòng cô vậy!
Lệ Thiển Lạc nghiêng đầu sang chỗ khác, bốc đồng không thèm để ý đến anh.
Người có tính tình xấu này của cô anh cũng thấy rồi, mà phụ nữ răm rắp nghe lời anh anh cũng thấy nhiều rồi, chỉ là từ trước đến nay anh đều khinh thường để ý đến bọn họ. Tư Cận Hằng trực tiếp xoay mặt cô lại, hôn cô.
"Ưm ưm ưm." Lệ Thiển Lạc muốn lớn tiếng kháng nghị, nhưng anh không cho cô cơ hội.
Một lát sau, Lệ Thiển Lạc đỏ mặt muốn đứng lên cách anh càng xa càng xa. Nhưng, người đàn ông vẫn không cho cô cơ hội, trực tiếp bắt chéo chân, cản đường ra của cô.
"Tư Cận Hằng, anh rất đáng giận anh có biết không." Lệ Thiển Lạc nổi giận một lần nữa ngồi lại trên ghế sofa, cô phải nghĩ ra biện pháp thật tốt mới được.
Tư Cận Hằng gật gật đầu, bày tỏ tự mình biết mình.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi."
"27."
"Xem đi, anh còn lớn hơn tôi 5 tuổi, anh nên nhường tôi, chuyện tôi muốn làm anh không thể nói không, việc tôi không muốn làm, anh lại càng không nên ép tôi làm, không thể chọc tôi mất vui, không thể không để ý đến ý kiến của tôi..." Lời kháng nghị sau đó khiến cho Tư Cận Hằng có phần trợn mắt há hốc mồm, thế giới quan của anh vừa mới có thêm một hiểu biết mới về phụ nữ.
Lệ Thiển Lạc cũng đã bị anh ép đến mức bày ra tính tình tiểu thư rồi, nói nhiều chữ không như vậy mà cô cũng không thấy phiền.
"Nếu như em đã không phiền hà chuyện gì, vậy thì đừng lãng phí thời gian của đêm động phòng hoa chúc." Tư Cận Hằng nói một câu chặn hết tất cả những lời Lệ Thiển Lạc muốn nói.
Mãi đến khi cửa phòng tắm bị đóng lại: "Tư Cận Hằng! A! Anh chờ đó cho tôi, tôi muốn báo thù!" Lệ Thiển Lạc bị ném vào bồn tắm lớn, đau thương bắt đầu lên kế hoạch báo thù.
"Tôi muốn tiêu hết tiền của anh, tôi... Muốn mỗi ngày cho anh đội nón xanh, sau đó ly hôn với anh, phân chia tài sản của anh..."
Tiền của anh có tiêu 8 đời cũng không hết, đội nón xanh? Ừm, vậy anh phải thêm chút sức mới được... Ly hôn chia tài sản? Nghĩ cũng nhiều quá đấy!
"A!" Tư Cận Hằng làm một động tác khiến tiếng lải nhải của cô biến thành tiếng thét chói tai.
Đêm dài dằng dặc, Lệ Thiển Lạc bi thương trải qua trong hành hạ.
A a a! ! ! Không phải cô gả cho một người đàn ông ngày ngày đều bị bỏ thuốc đấy chứ?
Kết quả ngày hôm sau vừa tỉnh dậy chính là giữa trưa, cô lết thân thể bị hành hạ tàn tạ đến phòng tắm ngâm nước ấm. Sau đó mặc quần áo tử tế xuống tầng tìm thức ăn.
Thím Đỗ đang chuẩn bị ra cửa, thấy Lệ Thiển Lạc mặc đồ ngủ xuống tầng, bà cười nheo mắt.
Buông túi xách trong tay ra đi về phía cô.
……….
/3673
|