Chương 15: Nhân sinh như mới lần đầu gặp gỡ
Mưa đã ngừng, Ôn Noãn ngồi chuyến xe buýt cuối cùng để trở về, trên đường đi trong lòng vẫn còn hoảng hốt mãi, Diệp Phi Mặc bá đạo, có quyền có thế, là những thứ mà cô không thể nào chống lại được, vừa nghĩ đến xém chút nữa thì bị anh ăn sạch rồi chùi mép là cô đã đỏ mặt xấu hổ.
Thế giới đơn tuần hơn hai mươi năm nay của Ôn Noãn sụp đổ trong một buổi tối.
Cô thích Liễu Phương Thành đã nhiều năm như vậy, thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, chuyện thân mật nhất cũng chỉ là anh ta hôn trán của cô, đâu giống như Diệp Phi Mặc, mạnh bạo cưỡng ép.
Đúng rồi, quảng cáo!
Cái quảng cáo chết tiệt kia.
Không phải cô đi chất vấn anh chuyện đêm hôm đó hay sao? Cho dù không phải đi hỏi cho rõ ràng chuyện đêm đó thì cũng phải hỏi được chuyện quảng cáo, video anh quay lúc nào, chắc không phải là lúc cô ngủ chứ, đồ biến thái.
Trong lòng Ôn Noãn mức độ biến thái của người này lại tăng thêm một hạng nữa.
“Mọe, cho dù biết anh ta phạm tội cũng đành chịu thôi, tại sao mình lại quên mất chuyện tiền quảng cáo chứ?” Ôn Noãn xoắn xuýt đập đầu vào lưng ghế phía trước, phía trước có một học sinh cấp ba cao to đang ngồi, còn mặc cả đồng phục, quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô.
“Em gái, buồn bực thì về nhà ăn cơm rồi ngủ đi.”
Em gái???
Lúc Ôn Noãn xuống xe tâm hồn vẫn còn đang bay bổng, đơn giản là hồn đã rời khỏi xác, vì sao cô lại bị một người nhỏ tuổi hơn mình gọi cô là em gái?
Một đường đi về nhà trọ của mình lại không nghĩ rằng xe của Phương Liễu Thành đang đậu ở dưới lầu, chiếc Rolls-Royce màu đen, quý phái dọa người, mỗi cử động hay giọng nói của người đàn ông này đều rất nhã nhặn, ngay cả tư thế đứng hút thuốc cũng đẹp mắt như thế.
Bên chân của anh ta có rất nhiều tàn thuốc, anh ta đã đợi ở đây rất lâu.
Trong màn đêm, khói thuốc lượn lờ, anh ta hơi ngẩng đầu nhìn ngọn đèn mờ tối ở trên lầu. Từ góc nhìn của cô, lại vừa đúng lúc nhìn thấy sườn mặt bên hoàn mỹ của anh ta, Phương Liễu Thành vốn có vốn liếng để mê hoặc phụ nữ.
Nhã nhặn, lạnh lùng, cứng cỏi, lại có môt chút xấu xa.
Ôn Noãn nhìn theo ánh mắt của anh ta, chính là căn phòng mà cô thuê.
Trong lòng như có gì đó nghẹn lại, Ôn Noãn vốn cho rằng mình đã bảo vệ tốt trái tim mình thế mà trong nháy mắt lại cảm thấy đau đớn, con tim đã từng yêu thương anh ta như đang bị bóp nghẹn lại.
Cô của tuổi thiếu thời, tình yêu đẹp nhất đều dành cho anh ta.
Những năm tháng đẹp đã nhất của cô, tất cả những niềm vui, phiền muộn và mờ ám đều dành cho anh ta.
Nhân sinh nếu chỉ như mới lần đầu gặp gỡ, thì tốt biết bao.
/2173
|