“Thứ hai, phải chuẩn bị sính lễ như lời tôi nói, một món cũng không thể thiếu!”
Triệu Nam Thiên hít một hơi thật sâu: “Trước đây chị Kiều nói với cháu, cháu vần không tin, bây giờ cháu thực sự đồng cảm với chị ấy!”
Mẹ Khương nghi ngờ hỏi: “Ý cậu là sao?” Triệu Nam Thiên bình tĩnh đáp: “Mấy năm nay chị ấy đi theo Tôn Chí Bình chịu bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội? Dì có quan tâm không!”
“Trước mắt chị ấy và Tôn Chí Bình ly hôn, các người chỉ sợ sau này nhà họ Khương không có ai chiếu cố, liền quay ra đòi sính lễ?”
“Tùy ý sắp xếp con gái, không quan tâm đến danh dự của chị ấy, trên trời làm sao có thể có loại người thân cực phẩm như các người chứ?”
“Đến hôm nay tôi mới thấy rõ bộ mặt thật của cậu đó!” Mẹ Khương muốn tranh cãi, hết lân này tới lân khác bị Triệu Nam Thiên chặn miệng.
Ba Khương xấu hổ đứng tại chỗ, hôm nay ông ta cũng có điểm sai, cũng do bị Mẹ Khương mê hoặc.
Bây giờ nghe Triệu Nam Thiên nói, lập lúc liền cảm thấy hai má đau đau.
Mẹ Khương nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Triệu Nam Thiên cậu đừng chuyển đề tài, nói đơn giản một chút, nếu cậu không mưu đồ với con gái tôi, vì sao lại ra sức giúp đỡ con bé như vậy?”
Triệu Nam Thiên lười trả lời bà ta, lấy điện thoại di động ra gửi tin cho Khương Bích Kiều.
Sau đó mới không chịu đựng được trả lời: “Dì Khương, dì nói lời này phải chú ý đến chừng mực, cháu là người đã có gia đình, nếu vì lời nói của dì làm cho gia đình cháu hiểu lầm, đây là đồn cảnh sát, cháu có thể kiện dì vì tội phỉ báng!”
Mẹ Khương chế giêu: “Phỉ báng?
Triệu Nam Thiên cậu đang tính dọa ai đó, chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi như cậu, còn có thể tìm được loại phụ nữ nào nữa? Chẳng lẽ còn tốt hơn con gái tôi sao?”
Triệu Nam Thiên vãy vãy tay: “Mục Tuyết, qua đây!”
Tô Mục Tuyết đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra, châm chậm ởđi tới bên cạnh Triệu Nam Thiên phối hợp nắm lấy cánh tay hắn.
Mẹ Khương nhìn sửng sốt: “Cô ta là ai?
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Dì Khương, đây là bạn gái tôi, dì nghĩ tôi đang mưu đồ gì với con gái gì?”
Mẹ Khương kinh ngạc: “Cô ấy… Cô ấy là bạn gái cậu à?” Lúc bà ta vừa mới tới đã chú ý tới Tô Mục Tuyết, bất luận khí chất hay dáng người, cô gái này đều vượt qua người bình thường quá nhiều, để người khác không chú ý cũng khó.
Con gái bà ta mặc dù cũng là hạc trong bầy gà nhưng so với cô gái này, khó tránh khỏi có chút thua kém.
Không nói về phương diện khác, cô gái này trông mềm mại, làn da trắng nõn, nhiều nhất là hai mươi tuổi.
Nhưng con gái bà ta đã qua ba tuổi, làn da và vóc người đều có chút xuống dốc, căn bản không có khả năng so sánh với cô ấy.
Tô Mục Tuyết mỉm cười trả lời: “Không sai, dì, cháu là bạn gái của Triệu Nam Thiên.” Ngoài miệng cô cười vui vẻ nhưng tay lại hung hăng véo bên hông Triệu Nam Thiên một cái.
Triệu Nam Thiên đau cũng chỉ có thể căn răng nhịn.
Dì Khương kêu lên: “Còn con gái tôi thì sao?”
Đang nói, có một chiếc taxi dừng lại trước cửa sở cảnh sát.
Triệu Nam Thiên hít một hơi thật sâu: “Trước đây chị Kiều nói với cháu, cháu vần không tin, bây giờ cháu thực sự đồng cảm với chị ấy!”
Mẹ Khương nghi ngờ hỏi: “Ý cậu là sao?” Triệu Nam Thiên bình tĩnh đáp: “Mấy năm nay chị ấy đi theo Tôn Chí Bình chịu bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội? Dì có quan tâm không!”
“Trước mắt chị ấy và Tôn Chí Bình ly hôn, các người chỉ sợ sau này nhà họ Khương không có ai chiếu cố, liền quay ra đòi sính lễ?”
“Tùy ý sắp xếp con gái, không quan tâm đến danh dự của chị ấy, trên trời làm sao có thể có loại người thân cực phẩm như các người chứ?”
“Đến hôm nay tôi mới thấy rõ bộ mặt thật của cậu đó!” Mẹ Khương muốn tranh cãi, hết lân này tới lân khác bị Triệu Nam Thiên chặn miệng.
Ba Khương xấu hổ đứng tại chỗ, hôm nay ông ta cũng có điểm sai, cũng do bị Mẹ Khương mê hoặc.
Bây giờ nghe Triệu Nam Thiên nói, lập lúc liền cảm thấy hai má đau đau.
Mẹ Khương nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Triệu Nam Thiên cậu đừng chuyển đề tài, nói đơn giản một chút, nếu cậu không mưu đồ với con gái tôi, vì sao lại ra sức giúp đỡ con bé như vậy?”
Triệu Nam Thiên lười trả lời bà ta, lấy điện thoại di động ra gửi tin cho Khương Bích Kiều.
Sau đó mới không chịu đựng được trả lời: “Dì Khương, dì nói lời này phải chú ý đến chừng mực, cháu là người đã có gia đình, nếu vì lời nói của dì làm cho gia đình cháu hiểu lầm, đây là đồn cảnh sát, cháu có thể kiện dì vì tội phỉ báng!”
Mẹ Khương chế giêu: “Phỉ báng?
Triệu Nam Thiên cậu đang tính dọa ai đó, chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi như cậu, còn có thể tìm được loại phụ nữ nào nữa? Chẳng lẽ còn tốt hơn con gái tôi sao?”
Triệu Nam Thiên vãy vãy tay: “Mục Tuyết, qua đây!”
Tô Mục Tuyết đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra, châm chậm ởđi tới bên cạnh Triệu Nam Thiên phối hợp nắm lấy cánh tay hắn.
Mẹ Khương nhìn sửng sốt: “Cô ta là ai?
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Dì Khương, đây là bạn gái tôi, dì nghĩ tôi đang mưu đồ gì với con gái gì?”
Mẹ Khương kinh ngạc: “Cô ấy… Cô ấy là bạn gái cậu à?” Lúc bà ta vừa mới tới đã chú ý tới Tô Mục Tuyết, bất luận khí chất hay dáng người, cô gái này đều vượt qua người bình thường quá nhiều, để người khác không chú ý cũng khó.
Con gái bà ta mặc dù cũng là hạc trong bầy gà nhưng so với cô gái này, khó tránh khỏi có chút thua kém.
Không nói về phương diện khác, cô gái này trông mềm mại, làn da trắng nõn, nhiều nhất là hai mươi tuổi.
Nhưng con gái bà ta đã qua ba tuổi, làn da và vóc người đều có chút xuống dốc, căn bản không có khả năng so sánh với cô ấy.
Tô Mục Tuyết mỉm cười trả lời: “Không sai, dì, cháu là bạn gái của Triệu Nam Thiên.” Ngoài miệng cô cười vui vẻ nhưng tay lại hung hăng véo bên hông Triệu Nam Thiên một cái.
Triệu Nam Thiên đau cũng chỉ có thể căn răng nhịn.
Dì Khương kêu lên: “Còn con gái tôi thì sao?”
Đang nói, có một chiếc taxi dừng lại trước cửa sở cảnh sát.
/800
|