“Chậm trễ? Cậu bịa lý do hay thật!
Vừa rồi không phải cảnh sát nói cho tôi biết, thì tôi vẫn không biết cậu đang ở Sở cảnh sát!” Mẹ Khương tức giận, hôm nay cả ngày cũng không thấy con gái, gọi điện thoại cũng không gọi được.
Muốn tìm Triệu Nam Thiên nói lý, cũng không thành công.
Buổi chiều nhận được mấy cuộc điện thoại, khi được kết nối, kết quả lại là điện thoại bên cảnh sát.
Bà ta vừa cúp điện thoại liền chạy tới, nếu đến muộn nửa bước, lại bị họ Triệu này bỏ lại!
Mẹ Khương không thể không nói: “Cậu đã giấu Bích Kiều nhà tôi ở đâu rồi?”
Tô Mục Tuyết khoanh tay không nói gì, ánh mắt dần dần tối lại.
Triệu Nam Thiên cứng đầu nói: “Dì ơi, chị Kiều ở đâu cháu thật sự không biết, nếu không dì thử liên lạc với chị ấy một lần nữa xem?”
Mẹ Khương không nghe lời khuyên: “Cậu đừng có vòng vo nữa, hôm nay con bé không trả lời điện thoại của tôi, có phải là muốn giấu tôi đi ly hôn với Chí Bình hay không?”
Triệu Nam Thiên dần dần mất kiên nhân, nếu đối phương có thái độ tốt thì nể mặt Khương Bích Kiều anh còn có thể kiên nhân một chút nữa.
Nhưng đối phương lại lấy thái độ tra khảo tội phạm mà nói chuyện với anh, làm cho anh có chút bực dọc.
“Dì Khương, chuyện này dì nên hỏi chị Kiều, cháu không biết, nếu không còn gì nữa thì cháu đi trước đây, cháu vẫn còn việc phải làm!”
“Muốn đi sao? Hôm nay không nói cho rõ ràng thì cậu không được đi đâu cải”
Cha Khương khuyên nhủ một câu: “Có gì từ từ nói đi.”
Mẹ Khương vừa ăn cắp vừa la làng: “Làm sao mà từ từ nói được? Triệu Nam Thiên này sắp bắt cóc con gái tôi, còn muốn tôi từ từ nói?” Khuôn mặt Triệu Nam Thiên dần dần trầm xuống.
Mẹ Khương mặc kệ không quan tâm: “Bích Kiều quyết tâm ly hôn với Chí Bình, tôi không ngăn được, còn cậu thì sao? Nếu cậu muốn ở bên Bích Kiều thì sính lê đâu? Nói cho cậu biết, con gái tôi là giám đốc điều hành của tập đoàn Hoa Khắc, nếu cậu không thể đưa ra sính lễ xứng đáng, đừng mơ đến chuyện tôi đồng ý với cuộc hôn nhân này!” Dứt lời, sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi.
Anh cả hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Nam Thiên một cái, mặc dù anh ta hiểu rõ tính cách của Nam Thiên nhưng làm sao tên nhóc này vẫn thích trêu chọc đào hoa như vậy chứ?
Anh cả thấy khuôn mặt của Tô Mục Tuyết không đúng, tiến lên đá Triệu Nam Thiên một cước: “Tên nhóc này, em lại làm trò gì vậy, chuyện quái gì đang xảy ra đây?”
Triệu Nam Thiên cũng cười lạnh theo: “Em cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, dì Khương, phiền dì nói cho rõ ràng!”
“Sao, họ Triệu, có phải cậu dám làm mà không dám nhận đúng không?”
“Cháu phải nhận cái gì chứ?”
“Còn giả vờ, nếu không phải vì cậu thì con gái tôi vì sao lại muốn ly hôn với Chí Bình?”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Dì không biết sao?”
Mẹ Khương cười lạnh: “Đương nhiên là tôi biết rõ, chính là cậu đã quyến rũ nó! Tôi cảnh cáo cậu, không thể bắt cá hai tay được đâu!”
“Thứ nhất, cậu nên tranh thủ thời gian giải quyết người kia của cậu đi.”
Vừa rồi không phải cảnh sát nói cho tôi biết, thì tôi vẫn không biết cậu đang ở Sở cảnh sát!” Mẹ Khương tức giận, hôm nay cả ngày cũng không thấy con gái, gọi điện thoại cũng không gọi được.
Muốn tìm Triệu Nam Thiên nói lý, cũng không thành công.
Buổi chiều nhận được mấy cuộc điện thoại, khi được kết nối, kết quả lại là điện thoại bên cảnh sát.
Bà ta vừa cúp điện thoại liền chạy tới, nếu đến muộn nửa bước, lại bị họ Triệu này bỏ lại!
Mẹ Khương không thể không nói: “Cậu đã giấu Bích Kiều nhà tôi ở đâu rồi?”
Tô Mục Tuyết khoanh tay không nói gì, ánh mắt dần dần tối lại.
Triệu Nam Thiên cứng đầu nói: “Dì ơi, chị Kiều ở đâu cháu thật sự không biết, nếu không dì thử liên lạc với chị ấy một lần nữa xem?”
Mẹ Khương không nghe lời khuyên: “Cậu đừng có vòng vo nữa, hôm nay con bé không trả lời điện thoại của tôi, có phải là muốn giấu tôi đi ly hôn với Chí Bình hay không?”
Triệu Nam Thiên dần dần mất kiên nhân, nếu đối phương có thái độ tốt thì nể mặt Khương Bích Kiều anh còn có thể kiên nhân một chút nữa.
Nhưng đối phương lại lấy thái độ tra khảo tội phạm mà nói chuyện với anh, làm cho anh có chút bực dọc.
“Dì Khương, chuyện này dì nên hỏi chị Kiều, cháu không biết, nếu không còn gì nữa thì cháu đi trước đây, cháu vẫn còn việc phải làm!”
“Muốn đi sao? Hôm nay không nói cho rõ ràng thì cậu không được đi đâu cải”
Cha Khương khuyên nhủ một câu: “Có gì từ từ nói đi.”
Mẹ Khương vừa ăn cắp vừa la làng: “Làm sao mà từ từ nói được? Triệu Nam Thiên này sắp bắt cóc con gái tôi, còn muốn tôi từ từ nói?” Khuôn mặt Triệu Nam Thiên dần dần trầm xuống.
Mẹ Khương mặc kệ không quan tâm: “Bích Kiều quyết tâm ly hôn với Chí Bình, tôi không ngăn được, còn cậu thì sao? Nếu cậu muốn ở bên Bích Kiều thì sính lê đâu? Nói cho cậu biết, con gái tôi là giám đốc điều hành của tập đoàn Hoa Khắc, nếu cậu không thể đưa ra sính lễ xứng đáng, đừng mơ đến chuyện tôi đồng ý với cuộc hôn nhân này!” Dứt lời, sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi.
Anh cả hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Nam Thiên một cái, mặc dù anh ta hiểu rõ tính cách của Nam Thiên nhưng làm sao tên nhóc này vẫn thích trêu chọc đào hoa như vậy chứ?
Anh cả thấy khuôn mặt của Tô Mục Tuyết không đúng, tiến lên đá Triệu Nam Thiên một cước: “Tên nhóc này, em lại làm trò gì vậy, chuyện quái gì đang xảy ra đây?”
Triệu Nam Thiên cũng cười lạnh theo: “Em cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, dì Khương, phiền dì nói cho rõ ràng!”
“Sao, họ Triệu, có phải cậu dám làm mà không dám nhận đúng không?”
“Cháu phải nhận cái gì chứ?”
“Còn giả vờ, nếu không phải vì cậu thì con gái tôi vì sao lại muốn ly hôn với Chí Bình?”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Dì không biết sao?”
Mẹ Khương cười lạnh: “Đương nhiên là tôi biết rõ, chính là cậu đã quyến rũ nó! Tôi cảnh cáo cậu, không thể bắt cá hai tay được đâu!”
“Thứ nhất, cậu nên tranh thủ thời gian giải quyết người kia của cậu đi.”
/800
|