Cảm giác này thật sự rất xấu hổ, anh không ngờ có ngày mình lại ngồi trên bàn cơm với một alpha.
Thật là vừa lúng túng vừa xấu hổ.
Đôi khi Thiên Lý cũng thấy mình nên đến khám bác sĩ tâm lý, đáng lẽ anh không nên có thành kiến lớn như thế đối với alpha và omega mới phải. Tính chất công việc hiện tại của anh không chỉ cần nghiêm túc và có trách nhiệm, mà còn cần phải hòa đồng với mọi người. Mỗi lần tới công việc kế tiếp lại giao cho đồng nghiệp, mỗi lần bị khiếu nại đều để người khác giúp đỡ...... Tuy ngoài miệng Thiên Lý không nói, nhưng trong lòng vẫn có hơi khó chịu.
Một giám sát viên tin tức tố ưu tú phải có khả năng ứng phó với mọi tình huống, không chỉ có năng lực xử lý sự cố bất ngờ, còn phải có khả năng đối phó với người thân hoặc nạn nhân sau sự việc đó.
Dù sao anh cũng phải làm gì đó để xứng đáng với chức trách trạm trưởng của mình.
Nhưng vấn đề là Thiên Lý không thể nói ra, một nhân viên chính phủ thường xuyên tiếp xúc với alpha và omega nhất lại có thành kiến với hai loại người này —— Đặc biệt là alpha. Nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, sẽ tạo thành làn sóng dư luận vô cùng lớn, đến lúc đó thủ trưởng của anh cũng sẽ bị anh liên lụy.
Mỗi khi Thiên Lý nghĩ đến khả năng này, anh đều chọn im lặng.
Bấy giờ, giám sát viên tin tức tố đang ở trong một vị trí vô cùng vi diệu, tuy tiền lương của họ chỉ đứng sau quân đội, nhưng những thứ họ gánh vác cũng có độ nguy hiểm rất cao.
Giám sát viên tin tức tố không có bối cảnh như quân nhân, mà quân đội còn có tiếng hay bênh vực người mình. Do đó, những nhân viên chính phủ bình thường vừa không có chỗ dựa vừa kiếm nhiều tiền như Thiên Lý liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Không biết nên nói công chúng thích bắt nạt kẻ yếu hay bọn họ ghét người giàu nữa. Yêu cầu của dư luận đối với cơ quan nhà nước gần như đã đạt đến trình độ hà khắc rồi.
Tuy Thiên Lý không ưa gì Alpha, nhưng đó giờ chưa từng làm hại người nào. Nhưng nếu tình trạng này của anh bị truyền ra ngoài, cũng sẽ bị người ta nghi ngờ, cũng có người sẽ cảm thấy: “Ai biết thằng đấy có tự dưng lẩn quẩn trong lòng rồi làm hại Alpha không?”
Tuy bề ngoài Thiên Lý nom rất khó gần, nhưng lúc đối mặt với công chúng lại rất tốt bụng. Thường thì anh chỉ dám bày tỏ trên diễn đàn.
Thiên Lý gắp mì sợi bỏ vào trong miệng, len lén nhìn người ngồi đối diện —— Rốt cuộc chuyện này phải làm thế nào mới tốt đây?
Chỉ có mình Thiên Lý là tâm sự nặng nề, còn A Chiêu đang ngồi đối diện anh lại cầm bát mì ăn hăng say. Mái tóc đen dài rũ xuống cạnh cổ hắn, còn thường khẽ đong đưa theo động tác nhai nuốt của hắn, có vẻ đáng yêu đến bất ngờ.
Có thể thấy rõ hắn rất đói, hơn nữa cũng chẳng có tí gì là xấu hổ khi ăn cùng một bàn cơm với Thiên Lý.
Thiên Lý càng cảm thấy thân phận A Chiêu không đơn giản, trước đó anh cũng không thấy hắn đói đến mức này. Hắn nói mình “đói bụng”, nhưng cũng chỉ ăn vụng một miếng sandwich trong tủ lạnh mà thôi. Thiên Lý tin người có năng lực kiềm lại du͙ƈ vọиɠ của bản thân ở một mức độ nhất định là nhân tài có thể làm nên chuyện lớn, thứ gọi là du͙ƈ vọиɠ này không chỉ riêng gì tìиɦ ɖu͙ƈ, mà còn bao gồm cả sự thèm ăn.
Thật ra bản năng mạnh mẽ nhất của sinh vật không phải là sinh sản, mà là sinh tồn. Bản năng của sự thèm ăn đôi khi còn mạnh hơn cả bản năng sinh sản thế hệ sau, nếu nói từ góc độ này thì A Chiêu thật ra rất lợi hại.
Không chỉ thế, Thiên Lý còn phát hiện rằng tuy hắn rất tập trung khi ăn, nhưng cách ăn lại không hề thô lỗ.
Tên alpha này không chỉ không phải kẻ lang thang, mà còn có khả năng rất lớn là một người được giáo dục tử tế, có bối cảnh gia đình hùng hậu.
Thiên Lý không có hứng thú với thân thế của A Chiêu, anh cũng không định xen vào việc của người khác, chỉ nghĩ nếu mình bị loại này này khiếu nại rằng kỳ thị giới tính thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều, xử lý cũng vô cùng phiền toái.
Nếu chuyện này không giải quyết triệt để thì sẽ là một tai họa ngầm, khiến anh như nghẹn ở cổ họng, ăn cái gì cũng không vô!
Sao anh lại xui như vậy chứ, biết thế đã không tiện tay nhặt hắn về.
Thiên Lý chần chờ một lát rồi hắng giọng: “Chuyện hồi nãy......”
A Chiêu nghe anh nói chuyện, lập tức ngẩng đầu khỏi bát mì. Yết hầu hắn cuộn lại một cái, nuốt đồ ăn trong miệng suốt hết, mới nói: “Chuyện gì?”
“......”
Chuyện này bảo anh mở miệng thế nào đây? Chẳng lẽ nói thẳng là mình không kỳ thị giới tính? Hắn tin chắc? Hơn nữa cố tình quá sợ là sẽ phản tác dụng.
A Chiêu chờ một lúc, thấy Thiên Lý vẫn không lên tiếng, bèn buông đũa xuống: “Anh có chuyện muốn nói với tôi à?”
Thiên Lý mặt không cảm xúc nhìn hắn, tay lại nắm chặt chiếc đũa trong tay hơn.
—— Đúng là có chuyện muốn nói, nhưng anh phải suy xét xem nên nói thế nào mới được.
Sau khi im lặng một lúc lâu, anh đẩy nhẹ gọng kính một cái: “Muốn thêm tương không?”
A Chiêu lập tức cười đáp: “Muốn!”
Thật là thần kỳ, không ngờ tay nghề của tên Beta này lại cao như vậy.
“Tôi có thể thêm mì không? Thiên Lý, anh nấu mì cũng rất ngon, từng học nấu ăn à?”
Thiên Lý nhìn A Chiêu, nội tâm rất muốn tẩn cho hắn một trận, A Chiêu bỗng thấy không khí xung quanh như hạ xuống mấy độ. Nhưng cuối cùng Thiên Lý vẫn gật đầu, đưa tay đẩy nồi về phía trước, ý bảo hắn tự gắp.
A Chiêu cười nói cảm ơn —— Giờ mới đúng này, thái độ của anh ta với mình bây giờ mới giống beta bình thường này, có beta nào lại không thích mình được.
Hắn vui vẻ gắp một đống mì sợi vào bát mình, lại phủ thêm hai thìa nước sốt thịt thơm phức lên trên —— Alpha vốn dĩ ăn rất nhiều, hắn mới 24 tuổi thôi, còn trẻ, còn phát triển, lại đói lâu như vậy, ăn hai chén không hề nhiều!
Trái ngược với A Chiêu dễ ăn dễ uống, Thiên Lý còn chưa ăn đến nửa bát, anh phải nghĩ cách để giải quyết tên alpha này mới được.
Bát mì thứ hai cũng được A Chiêu ăn một nửa, Thiên Lý nhìn chằm chằm khuôn mặt kia một lúc lâu mà không hề nhúc nhích. Người đẹp thường khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nếu nói khách quan thì tên A Chiêu này rất đẹp, nhưng Thiên Lý lại cảm thấy hắn...... Rất là khả ố*.
(*xấu xa, thô lỗ đến mức thấy ghê tởm.)
Thiên Lý chợt nảy ra một ý, biết mình nên nói thế nào rồi: “Chuyện trước đó tôi nói không muốn làm bạn với Alpha là cách nói uyển chuyển.”
A Chiêu ngước mắt nhìn về phía anh, Thiên Lý lạnh lùng nói: “Thật ra là do tôi không muốn làm bạn với cậu thôi.”
____
Thật là vừa lúng túng vừa xấu hổ.
Đôi khi Thiên Lý cũng thấy mình nên đến khám bác sĩ tâm lý, đáng lẽ anh không nên có thành kiến lớn như thế đối với alpha và omega mới phải. Tính chất công việc hiện tại của anh không chỉ cần nghiêm túc và có trách nhiệm, mà còn cần phải hòa đồng với mọi người. Mỗi lần tới công việc kế tiếp lại giao cho đồng nghiệp, mỗi lần bị khiếu nại đều để người khác giúp đỡ...... Tuy ngoài miệng Thiên Lý không nói, nhưng trong lòng vẫn có hơi khó chịu.
Một giám sát viên tin tức tố ưu tú phải có khả năng ứng phó với mọi tình huống, không chỉ có năng lực xử lý sự cố bất ngờ, còn phải có khả năng đối phó với người thân hoặc nạn nhân sau sự việc đó.
Dù sao anh cũng phải làm gì đó để xứng đáng với chức trách trạm trưởng của mình.
Nhưng vấn đề là Thiên Lý không thể nói ra, một nhân viên chính phủ thường xuyên tiếp xúc với alpha và omega nhất lại có thành kiến với hai loại người này —— Đặc biệt là alpha. Nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, sẽ tạo thành làn sóng dư luận vô cùng lớn, đến lúc đó thủ trưởng của anh cũng sẽ bị anh liên lụy.
Mỗi khi Thiên Lý nghĩ đến khả năng này, anh đều chọn im lặng.
Bấy giờ, giám sát viên tin tức tố đang ở trong một vị trí vô cùng vi diệu, tuy tiền lương của họ chỉ đứng sau quân đội, nhưng những thứ họ gánh vác cũng có độ nguy hiểm rất cao.
Giám sát viên tin tức tố không có bối cảnh như quân nhân, mà quân đội còn có tiếng hay bênh vực người mình. Do đó, những nhân viên chính phủ bình thường vừa không có chỗ dựa vừa kiếm nhiều tiền như Thiên Lý liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Không biết nên nói công chúng thích bắt nạt kẻ yếu hay bọn họ ghét người giàu nữa. Yêu cầu của dư luận đối với cơ quan nhà nước gần như đã đạt đến trình độ hà khắc rồi.
Tuy Thiên Lý không ưa gì Alpha, nhưng đó giờ chưa từng làm hại người nào. Nhưng nếu tình trạng này của anh bị truyền ra ngoài, cũng sẽ bị người ta nghi ngờ, cũng có người sẽ cảm thấy: “Ai biết thằng đấy có tự dưng lẩn quẩn trong lòng rồi làm hại Alpha không?”
Tuy bề ngoài Thiên Lý nom rất khó gần, nhưng lúc đối mặt với công chúng lại rất tốt bụng. Thường thì anh chỉ dám bày tỏ trên diễn đàn.
Thiên Lý gắp mì sợi bỏ vào trong miệng, len lén nhìn người ngồi đối diện —— Rốt cuộc chuyện này phải làm thế nào mới tốt đây?
Chỉ có mình Thiên Lý là tâm sự nặng nề, còn A Chiêu đang ngồi đối diện anh lại cầm bát mì ăn hăng say. Mái tóc đen dài rũ xuống cạnh cổ hắn, còn thường khẽ đong đưa theo động tác nhai nuốt của hắn, có vẻ đáng yêu đến bất ngờ.
Có thể thấy rõ hắn rất đói, hơn nữa cũng chẳng có tí gì là xấu hổ khi ăn cùng một bàn cơm với Thiên Lý.
Thiên Lý càng cảm thấy thân phận A Chiêu không đơn giản, trước đó anh cũng không thấy hắn đói đến mức này. Hắn nói mình “đói bụng”, nhưng cũng chỉ ăn vụng một miếng sandwich trong tủ lạnh mà thôi. Thiên Lý tin người có năng lực kiềm lại du͙ƈ vọиɠ của bản thân ở một mức độ nhất định là nhân tài có thể làm nên chuyện lớn, thứ gọi là du͙ƈ vọиɠ này không chỉ riêng gì tìиɦ ɖu͙ƈ, mà còn bao gồm cả sự thèm ăn.
Thật ra bản năng mạnh mẽ nhất của sinh vật không phải là sinh sản, mà là sinh tồn. Bản năng của sự thèm ăn đôi khi còn mạnh hơn cả bản năng sinh sản thế hệ sau, nếu nói từ góc độ này thì A Chiêu thật ra rất lợi hại.
Không chỉ thế, Thiên Lý còn phát hiện rằng tuy hắn rất tập trung khi ăn, nhưng cách ăn lại không hề thô lỗ.
Tên alpha này không chỉ không phải kẻ lang thang, mà còn có khả năng rất lớn là một người được giáo dục tử tế, có bối cảnh gia đình hùng hậu.
Thiên Lý không có hứng thú với thân thế của A Chiêu, anh cũng không định xen vào việc của người khác, chỉ nghĩ nếu mình bị loại này này khiếu nại rằng kỳ thị giới tính thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều, xử lý cũng vô cùng phiền toái.
Nếu chuyện này không giải quyết triệt để thì sẽ là một tai họa ngầm, khiến anh như nghẹn ở cổ họng, ăn cái gì cũng không vô!
Sao anh lại xui như vậy chứ, biết thế đã không tiện tay nhặt hắn về.
Thiên Lý chần chờ một lát rồi hắng giọng: “Chuyện hồi nãy......”
A Chiêu nghe anh nói chuyện, lập tức ngẩng đầu khỏi bát mì. Yết hầu hắn cuộn lại một cái, nuốt đồ ăn trong miệng suốt hết, mới nói: “Chuyện gì?”
“......”
Chuyện này bảo anh mở miệng thế nào đây? Chẳng lẽ nói thẳng là mình không kỳ thị giới tính? Hắn tin chắc? Hơn nữa cố tình quá sợ là sẽ phản tác dụng.
A Chiêu chờ một lúc, thấy Thiên Lý vẫn không lên tiếng, bèn buông đũa xuống: “Anh có chuyện muốn nói với tôi à?”
Thiên Lý mặt không cảm xúc nhìn hắn, tay lại nắm chặt chiếc đũa trong tay hơn.
—— Đúng là có chuyện muốn nói, nhưng anh phải suy xét xem nên nói thế nào mới được.
Sau khi im lặng một lúc lâu, anh đẩy nhẹ gọng kính một cái: “Muốn thêm tương không?”
A Chiêu lập tức cười đáp: “Muốn!”
Thật là thần kỳ, không ngờ tay nghề của tên Beta này lại cao như vậy.
“Tôi có thể thêm mì không? Thiên Lý, anh nấu mì cũng rất ngon, từng học nấu ăn à?”
Thiên Lý nhìn A Chiêu, nội tâm rất muốn tẩn cho hắn một trận, A Chiêu bỗng thấy không khí xung quanh như hạ xuống mấy độ. Nhưng cuối cùng Thiên Lý vẫn gật đầu, đưa tay đẩy nồi về phía trước, ý bảo hắn tự gắp.
A Chiêu cười nói cảm ơn —— Giờ mới đúng này, thái độ của anh ta với mình bây giờ mới giống beta bình thường này, có beta nào lại không thích mình được.
Hắn vui vẻ gắp một đống mì sợi vào bát mình, lại phủ thêm hai thìa nước sốt thịt thơm phức lên trên —— Alpha vốn dĩ ăn rất nhiều, hắn mới 24 tuổi thôi, còn trẻ, còn phát triển, lại đói lâu như vậy, ăn hai chén không hề nhiều!
Trái ngược với A Chiêu dễ ăn dễ uống, Thiên Lý còn chưa ăn đến nửa bát, anh phải nghĩ cách để giải quyết tên alpha này mới được.
Bát mì thứ hai cũng được A Chiêu ăn một nửa, Thiên Lý nhìn chằm chằm khuôn mặt kia một lúc lâu mà không hề nhúc nhích. Người đẹp thường khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nếu nói khách quan thì tên A Chiêu này rất đẹp, nhưng Thiên Lý lại cảm thấy hắn...... Rất là khả ố*.
(*xấu xa, thô lỗ đến mức thấy ghê tởm.)
Thiên Lý chợt nảy ra một ý, biết mình nên nói thế nào rồi: “Chuyện trước đó tôi nói không muốn làm bạn với Alpha là cách nói uyển chuyển.”
A Chiêu ngước mắt nhìn về phía anh, Thiên Lý lạnh lùng nói: “Thật ra là do tôi không muốn làm bạn với cậu thôi.”
____
/49
|