Thanh kiếm lớn kia, dáng người cao to kia đều cho thấy, người thanh niên này chính là Nam Cung Thương. Khí tức trên người hắn có chút giống với Dương Thạc. Dương Thạc biết, đây là do Nam Cung Thương đã tu luyện xong Cửu Dương huyền công tầng thứ nhất. Đồng thời, hắn cũng hoàn thiện được bộ nội công đỉnh cấp học được từ vị tiền bối thần bí ở Thiên Kiếm Môn kia. Việc này cũng gần giống với việc hắn tu luyện xong hai tầng đầu của Cửu Dương huyền công. nên khí tức của hắn giống với Dương Thạc cũng là chuyện rất bình thường.
- Nam Cung Thương cũng đến đây. Vậy người đàn ông trung niên đứng bên cạnh hắn chắc là môn chủ của Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Phá Thiên rồi.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Nam Cung Phá Thiên, cha của Nam Cung Thương, môn chủ của Thiên Kiếm Môn cũng là cường giả siêu cấp đương thời, cùng một tầng với Càn Ngọc Long, Nam Man Vương, là cao thủ tầng thứ hai hiện nay.
Hắn đã tu luyện đến cấp độ hoá thân thành kiếm.
Tuy trong tay hắn không có nửa cái pháp khí nhưng sức chiến đấu của hắn chắc chắn sẽ không thua kém như có được Thánh Hoả Vương Toạ cùng Thánh Hoả lệnh bài.
Mà một bên khác còn có bốn người.
Bốn người này đều mặc áo cà sa, nhưng không phải trang phục của hoà thượng Đại Chu, mà là trang phục của hoà thượng Ni La Quốc.
Người cầm đầu là một hoà thượng trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Sau lưng hắn là ba hoà thượng khoảng 50 - 60 tuổi, dáng người khô gầy. Lúc này, tất cả bọn hắn đều yên lặng, trên người không phát ra khí tức gì.
Thực lực của bọn hắn đều mới đi vào cảnh giới Võ Thánh.
Còn tên hoà thượng trẻ tuổi kia, tuy thoạt nhìn. Hắn chỉ có hơn hai mươi tuổi nhưng khí tức trên người hắn lại cực kỳ mạnh mẽ, cũng là cảnh giới Võ Thánh lôi âm tầng bốn, không hề thua kém Hoả La Vương và Nam Cung Phá Thiên.
- Là Phật Sống Mật Tông của Kim Phật Tự Ni La Quốc sao?
Hai hàng lông mày Dương Thạc nhíu lại.
Đương thời, trẻ tuổi như vậy mà có tu vi như thế, chỉ sợ, ngoại trừ Phật Sống Mật Tông của Kim Phật Tự đã hai lần chuyển sinh thì không còn người khác. Tuy thân xác hắn mới hơn hai mươi tuổi, nhưng Dương Thạc biết, trước khi thần hồn hắn chuyển sinh thì hắn đã sống hai đời, cộng thêm kiếp này thì tuổi thực của hắn chắc chắn cũng phải hơn 150 tuổi, thậm chí gần 200 tuổi.
Trước kia, khi Trung Nguyên vẫn thuộc về Đại Yến, chắc hắn ta đã sinh ra rồi. Nhưng do Phật Sống Mật Tông của Kim Phật Tự lúc đó, sau vài chục lần chuyển sinh bị đệ nhất cao thủ Nho môn Vương Chấn của vương triều Đại Yến đuổi giết nên bây giờ hắn mới có cơ hội trở thành Phật sống. Tất nhiên, thực lực của hắn đâu chỉ kém một bậc so với lão Phật sống thời vương triều Đại Yến.
Ba vị hoà thượng già sau lưng vị Phật sống Kim Phật tự này chắc là ba vị hộ pháp Pháp Vương dưới quyền Phật sống.
- Thoạt nhìn, thực lực của ba vị Pháp vương này còn mạnh hơn tên A Mục Đạt Vượng bị mình giết trước kia rất nhiều.
Dương Thạc nhìn thoáng qua ba lão hoà thượng, thầm nghĩ.
Thực lực của A Mục Đạt Vượng khi chết chỉ có cấp độ Đại Tông Sư.
Chắc lúc đó, ba vị pháp vương của Phật sống cũng không có tu vi Võ Thánh.
Chẳng qua, từ khi A Mục Đạt Vượng chết đến nay đã hai ba năm, trong khoảng thời gian này, ba vị pháp vương đột phá và đi vào cảnh giới Võ Thánh cũng là chuyện bình thường.
Lúc Dương Thạc nhìn những cường giả siêu cấp này, thì bọn họ cũng thấy được Dương Thạc đến.
- Là Dương Thạc.
Chẳng qua, người duy nhất nhận ra Dương Thạc chỉ có Nam Cung Thương mà thôi.
Trên mặt Nam Cung Thương vui vẻ, nhưng không nói nhiều, chỉ nháy mắt một cái với Dương Thạc.
- Người kia là ai?
Đám người Trác Tử Dương, Hoả La Vương khó hiểu với sự xuất hiện của Dương Thạc.
Chẳng qua, thấy mọi người đều không nhận ra Dương Thạc, chỉ có Nam Cung Thương hình như biết Dương Thạc thì đám người Trác Tử Dương liền đoán, Dương Thạc chắc là bạn của Nam Cung Thương, là đệ tử kiệt xuất của môn phái nào đó, là tiểu bối, nên không đáng lo.
Dù sao, bây giờ, thân thể Dương Thạc xuất hiện chỉ có tu vi Đại Tông Sư mà thôi, còn chưa tới Võ Thánh.
Hầu như những cường giả siêu cấp này đều chưa từng tiếp xúc với Dương Thạc nên không biết rõ thực lực chân chính của Dương Thạc… giờ phút này, bọn họ đã xem thường Dương Thạc.
- Trác Tử Dương, mộ của Nhân Hoàng mở ra là việc lớn trong giới võ đạo. Mặc dù mộ của Nhân Hoàng thuộc địa phận Huyền Vũ sơn của các ngươi, nhưng nó không phải chỉ thuộc về Chân Vũ môn các ngươi. Chúng ta muốn vào mộ của Nhân Hoàng tìm kiếm mà các ngươi lại ở đây ngăn cản, vậy không phải hơi quá đáng sao?
Nam Cung Phá Thiên nhìn chằm chằm Trác Tử Dương ở phía trước, lạnh lùng nói.
- Hừ, Nam Cung Phá Thiên, mộ của Nhân Hoàng đúng là không chỉ thuộc về Chân Vũ môn chúng ta.
Trác Tử Dương lạnh lùng nói.
- Nhưng mộ của Nhân Hoàng là do các cao thủ Chân Vũ môn chúng ta hợp tác mở ra. Đã mất hai năm để chuẩn bị. Vì mở ra mộ của Nhân Hoàng mà chúng ta đã tốn mất không ít tài liệu và pháp khí trân quý. Bây giờ, các ngươi lại muốn ngồi mát ăn bát vàng, vậy không phải quá coi thường Chân Vũ môn chúng ta hay sao?
Sắc mặt Trác Tử Dương âm trầm.
- Lão già Tử Dương kia.
Không đợi Nam Cung Phá Thiên nói tiếp, Nam Cung Thương đột nhiên mở miệng.
- Lão già Tử Dương kia, Tử Quỳnh cùng ta là lưỡng tình tương duyệt, vốn muốn làm con dâu của Thiên Kiếm môn ta. Nhưng hết lần này tới lần khác, đám lão già Chân Vũ môn các ngươi lại cổ hủ, lạc hậu, cứ muốn Tử Quỳnh trở lại Chân Vũ môn luyện bí pháp song tu với tên Dương Môn… Hôm nay, Nam Cung Thương ta không phải vì mộ của Nhân Hoàng mà đến, mà là muốn ngươi trả Tử Quỳnh cho ta.
Nam Cung Thương nghiêm nghị quát, vẻ mặt tràn đầy tức giận.
Ngoại trừ Man Văn Thiên Tượng ra thì còn loại cự thú nào có thực lực thế này nữa chứ?
Một điểm nữa khiến Đại Bằng Kim Sí Vương có thể khẳng định phán đoán của mình đó chính là hoa văn trên người Man Tượng.
Hoa văn màu máu thuần túy.
Một số hoa văn này hầu như trải rộng khắp toàn bộ các bộ phận trên thân thể Man Tượng.
Tất cả hoa văn đề lộ vẻ huyền diệu khó giải thích, giống như một bộ Thiên Thư võ đạo vậy.
Đây là một loại thiên phú huyền diệu, chỉ có cường giả siêu cấp mới có thể có.
Đương thời ngoại trừ Man Văn Thiên Tượng có thiên phú thế này ra thì dù là loại cự thú nào cũng đều khó có khả năng có Man văn màu máu huyền diệu tới bậc này...
- Con cự thú hồng hoang thượng cổ này cũng nhận được sự hấp dẫn khi huyệt mộ Nhân Hoàng mở ra, muốn tới Huyền Vũ sơn sao?
Nhìn hướng Man Văn Thiên Tượng phía dưới đang tiến tới, Đại Bằng Kim Sí Vương lập tức nheo hai mắt.
Tiến về hướng bắc.
Ngoại trừ tiến về Huyền Vũ sơn, tới mộ huyệt Nhân Hoàng ra thì Đại Bằng Kim Sí Vương không còn nghĩ được tới địa phương nào nữa.
Chừng tám mươi năm trước, cao thủ Đại Chu công phạt Nam Man, xuất động mấy chục Võ Thánh, cộng thêm vài cơ quan cự thú thân hình cứng rắn, hung hãn không sợ chết mới đánh thương được Man Văn Thiên Tượng này, khiến nó phải trốn vào sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn. Không thể tưởng tượng được là gần một trăm năm đi qua, còn Man Văn Thiên Tượng này vẫn sinh tồn như trước, hơn nữa còn lựa chọn lúc huyệt mộ Nhân Hoàng mở ra để xuất hiện.
- Nam Cung Thương cũng đến đây. Vậy người đàn ông trung niên đứng bên cạnh hắn chắc là môn chủ của Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Phá Thiên rồi.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Nam Cung Phá Thiên, cha của Nam Cung Thương, môn chủ của Thiên Kiếm Môn cũng là cường giả siêu cấp đương thời, cùng một tầng với Càn Ngọc Long, Nam Man Vương, là cao thủ tầng thứ hai hiện nay.
Hắn đã tu luyện đến cấp độ hoá thân thành kiếm.
Tuy trong tay hắn không có nửa cái pháp khí nhưng sức chiến đấu của hắn chắc chắn sẽ không thua kém như có được Thánh Hoả Vương Toạ cùng Thánh Hoả lệnh bài.
Mà một bên khác còn có bốn người.
Bốn người này đều mặc áo cà sa, nhưng không phải trang phục của hoà thượng Đại Chu, mà là trang phục của hoà thượng Ni La Quốc.
Người cầm đầu là một hoà thượng trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Sau lưng hắn là ba hoà thượng khoảng 50 - 60 tuổi, dáng người khô gầy. Lúc này, tất cả bọn hắn đều yên lặng, trên người không phát ra khí tức gì.
Thực lực của bọn hắn đều mới đi vào cảnh giới Võ Thánh.
Còn tên hoà thượng trẻ tuổi kia, tuy thoạt nhìn. Hắn chỉ có hơn hai mươi tuổi nhưng khí tức trên người hắn lại cực kỳ mạnh mẽ, cũng là cảnh giới Võ Thánh lôi âm tầng bốn, không hề thua kém Hoả La Vương và Nam Cung Phá Thiên.
- Là Phật Sống Mật Tông của Kim Phật Tự Ni La Quốc sao?
Hai hàng lông mày Dương Thạc nhíu lại.
Đương thời, trẻ tuổi như vậy mà có tu vi như thế, chỉ sợ, ngoại trừ Phật Sống Mật Tông của Kim Phật Tự đã hai lần chuyển sinh thì không còn người khác. Tuy thân xác hắn mới hơn hai mươi tuổi, nhưng Dương Thạc biết, trước khi thần hồn hắn chuyển sinh thì hắn đã sống hai đời, cộng thêm kiếp này thì tuổi thực của hắn chắc chắn cũng phải hơn 150 tuổi, thậm chí gần 200 tuổi.
Trước kia, khi Trung Nguyên vẫn thuộc về Đại Yến, chắc hắn ta đã sinh ra rồi. Nhưng do Phật Sống Mật Tông của Kim Phật Tự lúc đó, sau vài chục lần chuyển sinh bị đệ nhất cao thủ Nho môn Vương Chấn của vương triều Đại Yến đuổi giết nên bây giờ hắn mới có cơ hội trở thành Phật sống. Tất nhiên, thực lực của hắn đâu chỉ kém một bậc so với lão Phật sống thời vương triều Đại Yến.
Ba vị hoà thượng già sau lưng vị Phật sống Kim Phật tự này chắc là ba vị hộ pháp Pháp Vương dưới quyền Phật sống.
- Thoạt nhìn, thực lực của ba vị Pháp vương này còn mạnh hơn tên A Mục Đạt Vượng bị mình giết trước kia rất nhiều.
Dương Thạc nhìn thoáng qua ba lão hoà thượng, thầm nghĩ.
Thực lực của A Mục Đạt Vượng khi chết chỉ có cấp độ Đại Tông Sư.
Chắc lúc đó, ba vị pháp vương của Phật sống cũng không có tu vi Võ Thánh.
Chẳng qua, từ khi A Mục Đạt Vượng chết đến nay đã hai ba năm, trong khoảng thời gian này, ba vị pháp vương đột phá và đi vào cảnh giới Võ Thánh cũng là chuyện bình thường.
Lúc Dương Thạc nhìn những cường giả siêu cấp này, thì bọn họ cũng thấy được Dương Thạc đến.
- Là Dương Thạc.
Chẳng qua, người duy nhất nhận ra Dương Thạc chỉ có Nam Cung Thương mà thôi.
Trên mặt Nam Cung Thương vui vẻ, nhưng không nói nhiều, chỉ nháy mắt một cái với Dương Thạc.
- Người kia là ai?
Đám người Trác Tử Dương, Hoả La Vương khó hiểu với sự xuất hiện của Dương Thạc.
Chẳng qua, thấy mọi người đều không nhận ra Dương Thạc, chỉ có Nam Cung Thương hình như biết Dương Thạc thì đám người Trác Tử Dương liền đoán, Dương Thạc chắc là bạn của Nam Cung Thương, là đệ tử kiệt xuất của môn phái nào đó, là tiểu bối, nên không đáng lo.
Dù sao, bây giờ, thân thể Dương Thạc xuất hiện chỉ có tu vi Đại Tông Sư mà thôi, còn chưa tới Võ Thánh.
Hầu như những cường giả siêu cấp này đều chưa từng tiếp xúc với Dương Thạc nên không biết rõ thực lực chân chính của Dương Thạc… giờ phút này, bọn họ đã xem thường Dương Thạc.
- Trác Tử Dương, mộ của Nhân Hoàng mở ra là việc lớn trong giới võ đạo. Mặc dù mộ của Nhân Hoàng thuộc địa phận Huyền Vũ sơn của các ngươi, nhưng nó không phải chỉ thuộc về Chân Vũ môn các ngươi. Chúng ta muốn vào mộ của Nhân Hoàng tìm kiếm mà các ngươi lại ở đây ngăn cản, vậy không phải hơi quá đáng sao?
Nam Cung Phá Thiên nhìn chằm chằm Trác Tử Dương ở phía trước, lạnh lùng nói.
- Hừ, Nam Cung Phá Thiên, mộ của Nhân Hoàng đúng là không chỉ thuộc về Chân Vũ môn chúng ta.
Trác Tử Dương lạnh lùng nói.
- Nhưng mộ của Nhân Hoàng là do các cao thủ Chân Vũ môn chúng ta hợp tác mở ra. Đã mất hai năm để chuẩn bị. Vì mở ra mộ của Nhân Hoàng mà chúng ta đã tốn mất không ít tài liệu và pháp khí trân quý. Bây giờ, các ngươi lại muốn ngồi mát ăn bát vàng, vậy không phải quá coi thường Chân Vũ môn chúng ta hay sao?
Sắc mặt Trác Tử Dương âm trầm.
- Lão già Tử Dương kia.
Không đợi Nam Cung Phá Thiên nói tiếp, Nam Cung Thương đột nhiên mở miệng.
- Lão già Tử Dương kia, Tử Quỳnh cùng ta là lưỡng tình tương duyệt, vốn muốn làm con dâu của Thiên Kiếm môn ta. Nhưng hết lần này tới lần khác, đám lão già Chân Vũ môn các ngươi lại cổ hủ, lạc hậu, cứ muốn Tử Quỳnh trở lại Chân Vũ môn luyện bí pháp song tu với tên Dương Môn… Hôm nay, Nam Cung Thương ta không phải vì mộ của Nhân Hoàng mà đến, mà là muốn ngươi trả Tử Quỳnh cho ta.
Nam Cung Thương nghiêm nghị quát, vẻ mặt tràn đầy tức giận.
Ngoại trừ Man Văn Thiên Tượng ra thì còn loại cự thú nào có thực lực thế này nữa chứ?
Một điểm nữa khiến Đại Bằng Kim Sí Vương có thể khẳng định phán đoán của mình đó chính là hoa văn trên người Man Tượng.
Hoa văn màu máu thuần túy.
Một số hoa văn này hầu như trải rộng khắp toàn bộ các bộ phận trên thân thể Man Tượng.
Tất cả hoa văn đề lộ vẻ huyền diệu khó giải thích, giống như một bộ Thiên Thư võ đạo vậy.
Đây là một loại thiên phú huyền diệu, chỉ có cường giả siêu cấp mới có thể có.
Đương thời ngoại trừ Man Văn Thiên Tượng có thiên phú thế này ra thì dù là loại cự thú nào cũng đều khó có khả năng có Man văn màu máu huyền diệu tới bậc này...
- Con cự thú hồng hoang thượng cổ này cũng nhận được sự hấp dẫn khi huyệt mộ Nhân Hoàng mở ra, muốn tới Huyền Vũ sơn sao?
Nhìn hướng Man Văn Thiên Tượng phía dưới đang tiến tới, Đại Bằng Kim Sí Vương lập tức nheo hai mắt.
Tiến về hướng bắc.
Ngoại trừ tiến về Huyền Vũ sơn, tới mộ huyệt Nhân Hoàng ra thì Đại Bằng Kim Sí Vương không còn nghĩ được tới địa phương nào nữa.
Chừng tám mươi năm trước, cao thủ Đại Chu công phạt Nam Man, xuất động mấy chục Võ Thánh, cộng thêm vài cơ quan cự thú thân hình cứng rắn, hung hãn không sợ chết mới đánh thương được Man Văn Thiên Tượng này, khiến nó phải trốn vào sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn. Không thể tưởng tượng được là gần một trăm năm đi qua, còn Man Văn Thiên Tượng này vẫn sinh tồn như trước, hơn nữa còn lựa chọn lúc huyệt mộ Nhân Hoàng mở ra để xuất hiện.
/776
|