Lông nhọn thối lui, bên ngoài thân thể Diệp Bạch rốt cục khôi phục bình thường.
Nếu như một mực duy trì trạng thái tu luyện toàn thân lưu chuyển kiếm quang, như vậy hắn chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi nơi này ngay. Bởi bất luận khách sạn nào cũng chịu không nổi tầng kiếm quang của hắn, chỉ ít lâu sẽ bị hủy hết.
Cho nên, không phải lúc đối địch, tự nhiên là phải thu lại, ẩn vào bên ngoài thân. Nhưng lực phòng ngự cũng không có yếu bớt, chỉ là không có năng lực công kích mà thôi.
Chỉ cần hắn nguyện ý, Huyền công vừa chuyến, "Thái Bạch Kiếm Thể" sẽ một lần nữa hiển hiện, tỏa ra vô số sợi lông nhọn hình kiếm như sương mù. Những tia kiếm quang này thậm chí có thể đánh chết đại đa số Đỉnh cấp Huyền Sư cường giả.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Lam giai Cao cấp phòng ngự Huyền kỹ, "Thái Bạch Kiếm Thể". Chưa luyện đến đại thành, căn bản sẽ không cách nào tưởng tượng điểm đáng sợ của nó.
Bất quá hiện tại, Diệp Bạch đã thấu hiểu rất rõ, cảm thấy bỏ ra hơn 30 ức Huyền Tinh không chút nào là uổng phí.
Đáng tiếc, tài phú hiện tại của Diệp Bạch còn chưa đủ. Nếu như lúc ấy có thể có hơn 70 ức, thì bí kíp mà hắn tu luyện hiện giờ rất có thể chính là bản Lam giai Đỉnh cấp phòng ngự Huyền quyết, "Ngự Long Thần Quyết" rồi.
Chắc hẳn, so với "Thái Bạch Kiếm Thể" thì "Ngự Long Thần Quyết" này khẳng định còn cường đại hơn nữa....
Bất quá, hiện tại không có cơ hội, không có nghĩa là về sau cũng không có cơ hội. Nếu đổi lại là trước kia, Diệp Bạch khi nào sẽ nghĩ tới bản thân mình lại có thể tiếp xúc được một bản Lam giai Cao cấp công pháp.
Đây chính là ước mơ của rất nhiều Huyền Tông, thậm chí một ít Bán Vương cảnh cường giả a.
Cho nên, Diệp Bạch cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Ít nhất, so với mục tiêu trước kia của hắn là một bản Thanh giai Cao cấp phòng ngự Huyền kỹ thì đã mạnh hơn không ít.
Như vậy, hiện tại, thứ vốn được coi là yếu nhất của Diệp Bạch giờ lại trở thành mạnh nhất. Ngược lại, về phương diện tâm pháp Huyền kỹ và công kích Huyền kỹ thì hơi kém hơn một bậc.
Bất quá, về sau những chuyện này đều có thể từng bước giải quyết, Diệp Bạch cũng không quá mức quan tâm.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*.
*một câu thành ngữ của TQ, tương tự với một câu nói khá quen thuộc của Việt Nam ta “trăng đến rằm thì trăng tròn”, ý nói chuyện gì phải đến rồi sẽ đến, gấp cũng không được mà kệ cũng không xong.
...
Đêm đã khuya.
Diệp Bạch vì tu luyện "Thái Bạch Kiếm Thể" nên đã ở bên trong phòng trọ được hơn một ngày, ngay cả cửa cũng không mở ra. Lúc này hắn liền cảm thấy có chút đói bụng, muốn đi ra ngoài ăn một chút, sau đó lại lần nữa trở lại trong phòng, tiếp tục bế quan tu luyện.
Lúc này, mặc dù đã không còn kỳ kim dị chúc để hấp thu, nhưng hắn vẫn muốn củng cố sở học của mình, tranh thủ đạt tới trạng thái đỉnh phong nhất.
Ngày sau, mới có thể tiếp tục tìm kiếm kỳ kim dị chúc, đem "Thái Bạch Kiếm Thể" chậm rãi tiến về cảnh giới đại thành.
Bên ngoài, thời gian dần trôi qua một cách yên lặng, ngọn đèn dầu dần dần được tắt đi. Cả Lạc Nhạn Sương Thành lúc này liền bao phủ một sự im lặng, như một con cự thú ẩn núp đang mở ra cái miệng rất lớn.
Giờ Tý canh ba*, ngoại trừ những người còn đang bế quan tu luyện thì đại bộ phận người trong thành đều đã chìm vào giấc ngủ.
*Giờ Tý canh ba: 23h đêm - 1h sáng.
Bỗng nhiên.
Xếp bằng ở trên bồ đoàn tĩnh tọa tu luyện, Diệp Bạch hai mắt đang nhắm liền đột nhiên mở ra, hai đạo tinh quang bắn ra như điện, hướng phía ngoài cửa sổ đang bao phủ một tầng hắc ám vô tận.
Thần sắc hơi động một chút, kiếm quang lưu chuyển bên ngoài thân đột nhiên biến mất. Diệp Bạch bình tĩnh ngồi ở trên giường, lại lần nữa cúi thấp đầu, ánh mắt cụp xuống, im lặng bất động, nhưng mười ngón tay bắt đầu kết xuất mấy cái chỉ ấn kỳ lạ.
"Hạng người gà gáy chó ăn trộm* cũng dám đến nơi này của ta quấy rối, đáng tiếc các ngươi tìm nhầm người."
*gà gáy chó ăn trộm: đây là một sự tích thời Đông Chu Liệt Quốc(chi tiết search gg). Còn hiểu đơn giản, đây là chỉ những kẻ cướp đêm.
"Oanh!"
Đột nhiên, cửa sổ bốn phía liền ầm ầm vỡ ra, hơn mười đạo bóng người che mặt nhanh chóng tiến vào, từng đạo trường kiếm lóe lên tinh quang như linh xà đâm về các huyệt đạo quanh thân Diệp Bạch.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Bạch liền nhận ra những người này chính là những kẻ từng cùng hắn chạm mặt ở lầu một "Kỳ Thiên Ngoại Các".
"Dám ngấp nghé Huyền Tinh của ta, cũng phải nhìn xem các ngươi có thực lực này hay không."
Diệp Bạch đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thân hình vẫn bất động, mười ngón tay lại đột nhiên khẽ nâng lên, bắn ra mấy đạo chỉ ấn.
Từng đạo từng đạo quang hoa như ánh trăng hiện lên, trong hơn mười đạo thân ảnh đang bắn về phía hắn liền có mấy người đột nhiên ngã xuống đất, trên người có thêm một lỗ máu lớn bằng đầu ngón tay. Máu tươi không ngừng từ nơi đó chảy ra, nhuộm đỏ toàn bộ mặt đất căn phòng.
Trong đám hắc y nhân còn lại, thanh âm của một lão giả đột nhiên vang lên: "Không tốt, đối phương có chuẩn bị, rất khó giải quyết. Mọi người hợp lực lại, ta cũng không tin một mình hắn có thể ngăn cản được mấy người chúng ta."
"Hảo."
Những tiếng hô đồng ý vang lên, mấy chục thanh trường kiếm liền như một tấm lưới hình kiếm đem toàn bộ không gian xung quanh Diệp Bạch bao phủ ở trong đó.
Diệp Bạch thần sắc không đổi, mặc kệ trường kiếm của những người này đâm vào thân thể, hai tay giơ lên, mấy đạo chưởng lực cực kỳ huyền diệu liền như gió quét ra.
"Phách, phách..."
Tại chỗ liền có mười cái đầu bị đập thành dưa hấu vỡ, máu chảy đầy đất.
Mà những người còn lại khuôn mặt liền trở nên hưng phấn, kiếm chém vào trên người Diệp Bạch. Chỉ nghe "Đinh đinh đương đương..." Liên tiếp những tia lửa bắn tung tóe, vang lên những thanh âm va chạm giữa kim loại.
Quần áo bên ngoài Diệp Bạch lúc này đã trở nên cực kỳ rách nát, không còn chỗ nào là hoàn chỉnh. Nhưng để cho những người kia kinh ngạc mở to mắt chính là, Diệp Bạch trên thân thể lại bỗng nhiên hiện ra một cỗ vầng sáng màu bạch kim chói mắt.
Bọn họ con mắt tối sầm, khi mở mắt ra nhìn liền thấy một kiếm toàn lực của mình khi đâm vào trên người Diệp Bạch thì ngay cả một vết xước da nhỏ cũng không có. Nhất thời nguyên một đám mở to hai mắt, không thể tin được một màn trước mắt.
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang như dải lụa từ quanh người Diệp Bạch bay lên, "Hoa" một cái, không ngừng xoay chuyển, cái đầu mấy tên hắc y nhân đang ngây người liền bay lên. Đến lúc chết, trong ánh mắt bọn họ còn chưa hiểu tại sao kiếm của mình không thể gây ra dù chỉ một vết thương nhỏ trên người Diệp Bạch.
Đáng tiếc, bọn họ không còn cơ hội.
May mắn còn sống sót chỉ còn lại không đến bảy, tám người, chỉ trong chốc lát lại ngã xuống hơn phân nửa. Trong mấy người còn lại nhất thời vang lên một tiếng thét kinh hãi: "Đã gặp phải cường địch, nhanh, chạy mau!"
Nói xong liền phá vỡ cửa sổ, muốn hướng dưới lầu chạy trốn.
Những người khác cũng rối rít phản ứng, tâm không khỏi lạnh giá, muốn chạy trốn. Nhưng Diệp Bạch sao có thể buông tha bọn họ.
Hắn giương một tay lên, thi triển mấy đạo "Truy Nguyệt Chỉ", kiếm quang như ánh trăng liền xuyên thủng cổ họng một người trong đó. Ánh mắt người nọ trừng lớn, hai tay bưng cổ họng, ồ ồ rung động, khuôn mặt tràn đầy không thể tin, đầu nghiêng một cái, đã khí tuyệt.
Diệp Bạch lạnh lùng nói: "Nếu đã đến, vậy cũng đừng đi." Thanh âm chưa dứt, thân ảnh của hắn liền biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở ngoài cửa sổ.
Bên kia, tên thứ hai phá vỡ cửa sổ, nhảy xuống dưới lầu, tự cho là mình đã an toàn. Nhưng đúng lúc này, hai mắt hoa lên, một đạo thân ảnh màu trắng liền hiện ra ở trước mặt hắn, chính là một vị bạch y thanh niên. Chỉ thấy bạch y thanh niên này giương một tay lên, ba đạo kiếm khí màu nhũ bạch sắc liền bay tới, xoay tròn. Thân hình vốn đang chạy của hắn liền đầu và thân tách ra, thân thể theo quán tính vẫn chạy về phía trước mấy bước mới ầm ầm sụp đổ, nện xuống trên mặt đất, bắn ra vô số bụi bậm.
Bên kia, tên còn lại nhảy vào một mảnh mái hiên, đang muốn hướng về phía trước chạy như điên thì đột nhiên hai chân của hắn nhẹ nhàng bị cắt rời, thân trên lao tiếp vài bước mới ầm ầm rơi xuống. "Phốc" một tiếng, máu tươi điên cuồng bắn ra.
Nếu như một mực duy trì trạng thái tu luyện toàn thân lưu chuyển kiếm quang, như vậy hắn chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi nơi này ngay. Bởi bất luận khách sạn nào cũng chịu không nổi tầng kiếm quang của hắn, chỉ ít lâu sẽ bị hủy hết.
Cho nên, không phải lúc đối địch, tự nhiên là phải thu lại, ẩn vào bên ngoài thân. Nhưng lực phòng ngự cũng không có yếu bớt, chỉ là không có năng lực công kích mà thôi.
Chỉ cần hắn nguyện ý, Huyền công vừa chuyến, "Thái Bạch Kiếm Thể" sẽ một lần nữa hiển hiện, tỏa ra vô số sợi lông nhọn hình kiếm như sương mù. Những tia kiếm quang này thậm chí có thể đánh chết đại đa số Đỉnh cấp Huyền Sư cường giả.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Lam giai Cao cấp phòng ngự Huyền kỹ, "Thái Bạch Kiếm Thể". Chưa luyện đến đại thành, căn bản sẽ không cách nào tưởng tượng điểm đáng sợ của nó.
Bất quá hiện tại, Diệp Bạch đã thấu hiểu rất rõ, cảm thấy bỏ ra hơn 30 ức Huyền Tinh không chút nào là uổng phí.
Đáng tiếc, tài phú hiện tại của Diệp Bạch còn chưa đủ. Nếu như lúc ấy có thể có hơn 70 ức, thì bí kíp mà hắn tu luyện hiện giờ rất có thể chính là bản Lam giai Đỉnh cấp phòng ngự Huyền quyết, "Ngự Long Thần Quyết" rồi.
Chắc hẳn, so với "Thái Bạch Kiếm Thể" thì "Ngự Long Thần Quyết" này khẳng định còn cường đại hơn nữa....
Bất quá, hiện tại không có cơ hội, không có nghĩa là về sau cũng không có cơ hội. Nếu đổi lại là trước kia, Diệp Bạch khi nào sẽ nghĩ tới bản thân mình lại có thể tiếp xúc được một bản Lam giai Cao cấp công pháp.
Đây chính là ước mơ của rất nhiều Huyền Tông, thậm chí một ít Bán Vương cảnh cường giả a.
Cho nên, Diệp Bạch cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Ít nhất, so với mục tiêu trước kia của hắn là một bản Thanh giai Cao cấp phòng ngự Huyền kỹ thì đã mạnh hơn không ít.
Như vậy, hiện tại, thứ vốn được coi là yếu nhất của Diệp Bạch giờ lại trở thành mạnh nhất. Ngược lại, về phương diện tâm pháp Huyền kỹ và công kích Huyền kỹ thì hơi kém hơn một bậc.
Bất quá, về sau những chuyện này đều có thể từng bước giải quyết, Diệp Bạch cũng không quá mức quan tâm.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*.
*một câu thành ngữ của TQ, tương tự với một câu nói khá quen thuộc của Việt Nam ta “trăng đến rằm thì trăng tròn”, ý nói chuyện gì phải đến rồi sẽ đến, gấp cũng không được mà kệ cũng không xong.
...
Đêm đã khuya.
Diệp Bạch vì tu luyện "Thái Bạch Kiếm Thể" nên đã ở bên trong phòng trọ được hơn một ngày, ngay cả cửa cũng không mở ra. Lúc này hắn liền cảm thấy có chút đói bụng, muốn đi ra ngoài ăn một chút, sau đó lại lần nữa trở lại trong phòng, tiếp tục bế quan tu luyện.
Lúc này, mặc dù đã không còn kỳ kim dị chúc để hấp thu, nhưng hắn vẫn muốn củng cố sở học của mình, tranh thủ đạt tới trạng thái đỉnh phong nhất.
Ngày sau, mới có thể tiếp tục tìm kiếm kỳ kim dị chúc, đem "Thái Bạch Kiếm Thể" chậm rãi tiến về cảnh giới đại thành.
Bên ngoài, thời gian dần trôi qua một cách yên lặng, ngọn đèn dầu dần dần được tắt đi. Cả Lạc Nhạn Sương Thành lúc này liền bao phủ một sự im lặng, như một con cự thú ẩn núp đang mở ra cái miệng rất lớn.
Giờ Tý canh ba*, ngoại trừ những người còn đang bế quan tu luyện thì đại bộ phận người trong thành đều đã chìm vào giấc ngủ.
*Giờ Tý canh ba: 23h đêm - 1h sáng.
Bỗng nhiên.
Xếp bằng ở trên bồ đoàn tĩnh tọa tu luyện, Diệp Bạch hai mắt đang nhắm liền đột nhiên mở ra, hai đạo tinh quang bắn ra như điện, hướng phía ngoài cửa sổ đang bao phủ một tầng hắc ám vô tận.
Thần sắc hơi động một chút, kiếm quang lưu chuyển bên ngoài thân đột nhiên biến mất. Diệp Bạch bình tĩnh ngồi ở trên giường, lại lần nữa cúi thấp đầu, ánh mắt cụp xuống, im lặng bất động, nhưng mười ngón tay bắt đầu kết xuất mấy cái chỉ ấn kỳ lạ.
"Hạng người gà gáy chó ăn trộm* cũng dám đến nơi này của ta quấy rối, đáng tiếc các ngươi tìm nhầm người."
*gà gáy chó ăn trộm: đây là một sự tích thời Đông Chu Liệt Quốc(chi tiết search gg). Còn hiểu đơn giản, đây là chỉ những kẻ cướp đêm.
"Oanh!"
Đột nhiên, cửa sổ bốn phía liền ầm ầm vỡ ra, hơn mười đạo bóng người che mặt nhanh chóng tiến vào, từng đạo trường kiếm lóe lên tinh quang như linh xà đâm về các huyệt đạo quanh thân Diệp Bạch.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Bạch liền nhận ra những người này chính là những kẻ từng cùng hắn chạm mặt ở lầu một "Kỳ Thiên Ngoại Các".
"Dám ngấp nghé Huyền Tinh của ta, cũng phải nhìn xem các ngươi có thực lực này hay không."
Diệp Bạch đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thân hình vẫn bất động, mười ngón tay lại đột nhiên khẽ nâng lên, bắn ra mấy đạo chỉ ấn.
Từng đạo từng đạo quang hoa như ánh trăng hiện lên, trong hơn mười đạo thân ảnh đang bắn về phía hắn liền có mấy người đột nhiên ngã xuống đất, trên người có thêm một lỗ máu lớn bằng đầu ngón tay. Máu tươi không ngừng từ nơi đó chảy ra, nhuộm đỏ toàn bộ mặt đất căn phòng.
Trong đám hắc y nhân còn lại, thanh âm của một lão giả đột nhiên vang lên: "Không tốt, đối phương có chuẩn bị, rất khó giải quyết. Mọi người hợp lực lại, ta cũng không tin một mình hắn có thể ngăn cản được mấy người chúng ta."
"Hảo."
Những tiếng hô đồng ý vang lên, mấy chục thanh trường kiếm liền như một tấm lưới hình kiếm đem toàn bộ không gian xung quanh Diệp Bạch bao phủ ở trong đó.
Diệp Bạch thần sắc không đổi, mặc kệ trường kiếm của những người này đâm vào thân thể, hai tay giơ lên, mấy đạo chưởng lực cực kỳ huyền diệu liền như gió quét ra.
"Phách, phách..."
Tại chỗ liền có mười cái đầu bị đập thành dưa hấu vỡ, máu chảy đầy đất.
Mà những người còn lại khuôn mặt liền trở nên hưng phấn, kiếm chém vào trên người Diệp Bạch. Chỉ nghe "Đinh đinh đương đương..." Liên tiếp những tia lửa bắn tung tóe, vang lên những thanh âm va chạm giữa kim loại.
Quần áo bên ngoài Diệp Bạch lúc này đã trở nên cực kỳ rách nát, không còn chỗ nào là hoàn chỉnh. Nhưng để cho những người kia kinh ngạc mở to mắt chính là, Diệp Bạch trên thân thể lại bỗng nhiên hiện ra một cỗ vầng sáng màu bạch kim chói mắt.
Bọn họ con mắt tối sầm, khi mở mắt ra nhìn liền thấy một kiếm toàn lực của mình khi đâm vào trên người Diệp Bạch thì ngay cả một vết xước da nhỏ cũng không có. Nhất thời nguyên một đám mở to hai mắt, không thể tin được một màn trước mắt.
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang như dải lụa từ quanh người Diệp Bạch bay lên, "Hoa" một cái, không ngừng xoay chuyển, cái đầu mấy tên hắc y nhân đang ngây người liền bay lên. Đến lúc chết, trong ánh mắt bọn họ còn chưa hiểu tại sao kiếm của mình không thể gây ra dù chỉ một vết thương nhỏ trên người Diệp Bạch.
Đáng tiếc, bọn họ không còn cơ hội.
May mắn còn sống sót chỉ còn lại không đến bảy, tám người, chỉ trong chốc lát lại ngã xuống hơn phân nửa. Trong mấy người còn lại nhất thời vang lên một tiếng thét kinh hãi: "Đã gặp phải cường địch, nhanh, chạy mau!"
Nói xong liền phá vỡ cửa sổ, muốn hướng dưới lầu chạy trốn.
Những người khác cũng rối rít phản ứng, tâm không khỏi lạnh giá, muốn chạy trốn. Nhưng Diệp Bạch sao có thể buông tha bọn họ.
Hắn giương một tay lên, thi triển mấy đạo "Truy Nguyệt Chỉ", kiếm quang như ánh trăng liền xuyên thủng cổ họng một người trong đó. Ánh mắt người nọ trừng lớn, hai tay bưng cổ họng, ồ ồ rung động, khuôn mặt tràn đầy không thể tin, đầu nghiêng một cái, đã khí tuyệt.
Diệp Bạch lạnh lùng nói: "Nếu đã đến, vậy cũng đừng đi." Thanh âm chưa dứt, thân ảnh của hắn liền biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở ngoài cửa sổ.
Bên kia, tên thứ hai phá vỡ cửa sổ, nhảy xuống dưới lầu, tự cho là mình đã an toàn. Nhưng đúng lúc này, hai mắt hoa lên, một đạo thân ảnh màu trắng liền hiện ra ở trước mặt hắn, chính là một vị bạch y thanh niên. Chỉ thấy bạch y thanh niên này giương một tay lên, ba đạo kiếm khí màu nhũ bạch sắc liền bay tới, xoay tròn. Thân hình vốn đang chạy của hắn liền đầu và thân tách ra, thân thể theo quán tính vẫn chạy về phía trước mấy bước mới ầm ầm sụp đổ, nện xuống trên mặt đất, bắn ra vô số bụi bậm.
Bên kia, tên còn lại nhảy vào một mảnh mái hiên, đang muốn hướng về phía trước chạy như điên thì đột nhiên hai chân của hắn nhẹ nhàng bị cắt rời, thân trên lao tiếp vài bước mới ầm ầm rơi xuống. "Phốc" một tiếng, máu tươi điên cuồng bắn ra.
/936
|