Cây cối ngã rạp, phong vân biến sắc.
Trên người tử sắc cự mãng đã có rất nhiều nơi bị lợi trảo cào, huyết nhục một mảnh mơ hồ, mà con phi thiên tuyết thứu cấp ba kia cũng không ngoại lệ, trên hai cánh trắng như tuyết, một bên vết máu loang lổ, dường như bị một đòn đánh nghiêm trọng.
Hiển nhiên hai mãnh thú cấp ba này đã bị thương! Đối với chúng mà nói, chiến đấu cùng cấp bậc rất khó phân thắng bại, không nỗ lực lớn thì không thể thắng, vấn đề hiện tại là con nào có thể kiên trì lâu hơn mà thôi!
Trong rừng sâu, sáu người đồng loại sợ run, cho đến khi tử giác cự mãng hống lên một tiếng, đầu rắn dao động, nhanh chóng phóng lên cao, táp về phía phi thiên tuyết thứu trên trời, cái lưỡi hồng phun ra nuốt vào, miệng mở ra giống như một hố máu khổng lồ.
Mấy người rốt cục có phản ứng, vội xoay người chạy trốn. Nói đùa à, loại chiến đấu cấp bậc này, bọn hắn làm sao xông vào được. Nếu lại chờ đợi, chỉ cần một người không cẩn thận thì sẽ mang đến tai họa. Hai con mãnh thú chỉ cần thoáng thấy bọn họ là bọn họ sẽ táng thân nơi rừng sâu.
May mà lúc này hai con thú đang lo chiến đấu, không có thời gian chú ý đến họ, cho nên mọi người chạy khoảng vài dặm, đến một ngọn núi khác, nghe tiếng đánh nhau bên kia đã càng lúc càng nhỏ, dần dần không thể nghe thấy, thậm chí... Cũng không còn thấy thân ảnh chúng đâu nữa. Mấy người lúc này mới đồng loạt thở dài một hơi, mỗi người đều phát hiện cả người mình ướt đẫm, phảng phất như vừa từ dưới nước lội lên. Một số người gần như chết đi sống lại, trong lòng hối hận, tim đập thình thịch. Diệp Tang, Diệp Lan sắc mặt trắng bệch, nói: "Làm ta sợ muốn chết, nếu không chạy nhanh thì đã làm điểm tâm cho hai mãnh thú kia rồi!"
Nhớ lại trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi, mấy người đều sợ vô cùng, hối hận là tại sao mình lại đi vào phía sau núi, nếu không phải xúc động thì mấy người lúc này căn bản sẽ không gặp phải loại nguy hiểm cỡ này!
Chạy thoát khỏi khu rừng, mấy người đều nằm xụi lơ trên mặt đất, không còn sức đứng lên, thật không biết lúc nãy như thế nào lại có dũng khí chạy di. Lúc này mấy người căn bản không cần biết tại sao hai mãnh thú kia tới chỗ đó tranh đấu, có lẽ là tranh đoạt lãnh địa, có lẽ bởi vì bảo vật, có lẽ là kẻ địch của nhau. Dù sao nếu như không phải vì những lý do đó thì từ lúc tiến vào chỉ sợ sáu người đã bị chúng nó phát hiện, giờ phút này đã sớm phanh thây ở đây.
Qua một lúc lâu, mấy người rốt cục khôi phục một chút sức lực, nguyên bổn sắc mặt tái nhợt không chút máu cũng lần nữa có chút hồng, ba người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Bạch đứng lên đầu tiên, sau đó tới Diệp Lan, Diệp Chân, Diệp Tang. Sáu người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương cảm thấy vẻ kinh sợ, niềm vui sau khi sống sót.
Nhưng sáu người sau khi chạy thoát, lại không nghĩ tới tiếp tục chạy, ngược lại nhìn lên bầu trời trên khu rừng, nơi đó đã không còn bất cứ tiếng động gì nữa, tiếng hai cự thú chiến đấu đã biến mất, không biết là kết thúc hay là rời đi.
Hoặc là, đã lưỡng bại câu thương, cả hai đều chết!
Chiến đấu lâu như thế, mặc kệ là thắng bay bại thì cũng đã dừng lại từ lâu, có lẽ một con chết, một con chiến thắng rời đi, hai mắt đám người dần lộ ra vẻ tham lam, nhưng ai cũng không nói gì.
Tử giác cự mãng là mãnh thú cấp ba, đầu có hai sừng, lưng mang hai cánh, thân to như thùng phi, dài đến mấy chục trượng, trong số mãnh thú cấp ba là tồn tại rất kinh khủng, toàn thân được ví như bảo vật, bất luận là da, hai mắt, máu, gân cốt đều là tài luyện luyện khí, luyện đan đắt tiền quý hiếm, thậm chí ngay cả máu nó cũng có thể dùng để chế tạo một số dược phẩm đặc thù, giá trị không nhỏ, nếu chiếm được thì đủ để mấy người có được điểm cống hiến bằng mấy tháng cộng lại. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Nhất là gân rắn và cặp sừng màu tím thì lại là báu vật vô giá, ngay cả huyền sĩ cấp cao cũng ra tay tranh đoạt.
Mà phi thiên tuyết thú trên không trung mặc dù giá trị tổng thể kém hơn tử giác cự mãng một bậc, nhưng cũng không kém bao nhiêu, nhất là hai cánh khổng lồ của nó lại càng trân quý, là tài liệu luyện khí cấp cao, không kém chút nào so với gân rắn và sừng rắn, đối với sáu đệ tử bình thường như bọn họ mà nói thì đó là chí bảo chỉ có thể nhìn.
Hai con mãnh thú thực lực ngang bằng đánh nhau, không ngoại trừ ba kết quả, hoặc là lưỡng bại câu thương, hoặc là bỏ chạy, hoặc một chết một bị thương. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Nếu như lưỡng bại câu thương thì cho dù trở lại cũng không có nguy hiểm, thậm chí cho dù hai mãnh thú vẫn ở chỗ đó, căn bản không tạo thành uy hiếp quá lớn cho mọi người, mà nếu như là một chết một bị thương thì thi thể của mãnh thú nằm lại có giá trị không ít, nếu như là cả hai cùng chết thì lại càng tốt biết mấy.
Món hời thật lớn trước mắt, không ai có thể giữ được bình tĩnh, hiển nhiên lúc này yên tĩnh cho nên đám người mới nghĩ như thế. Nếu như nơi đây chỉ có một mãnh thú chiếm giữ, lấy thực lực sáu người, tự nhiên không dám tiến vào, còn không dám đi xa, chỉ hận cha mẹ sinh ra chỉ có hai chân, không thể chạy kịp. Nhưng nếu là hai mãnh thú tranh đấu thì tình huống lại khác.
Nguy hiểm lớn thường đi với lợi ích lớn, không ai là không hiểu điều này, hiển nhiên hai mãnh thú kia tranh đấu, khiến cho đám người sinh ra ý nghĩ kiếm lời, chỉ cần có ích lợi là mỗi người đều cố gắng mạo hiểm, huống chi hiện tại ích lợi quá lớn, thậm chí đến nỗi bọn hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng!
Ánh mắt Diệp Chân xoay chuyển, đột nhiên nói: "Các vị, các người đi trước đi, ta ở lại nghỉ ngơi một lát, ta không muốn các người đối diện với nguy hiểm, vì thế hãy mau rời đi."
Nhìn hắn, Diệp Phá đột nhiên trầm mặc một chút, sau đó cười lạnh nói: "Diệp Chân huynh có phải muốn quay lại, một mình chiếm lấy bảo vật trên người tử giác cự mãng và phi thiên tuyết thú chăng?"
Diệp Chân biến sắc, Diệp Bất Phàm cười lạnh nói: "Chỉ cần có đầu óc là đủ biết hai mãnh thú tranh đấu, không chết cũng bị thương, ngươi muốn chiếm tiện nghi thì cũng không nên cho rằng tất cả mọi người đều là đồ đần chứ!"
Diệp Tang tức giận la lớn: "Đúng thế, không phải chỉ có mỗi mình ngươi thông minh."
Diệp Bạch thờ ơ, lặng lẽ rui ra phía sau một bước, tạo khoảng cách với mọi người, lúc này năm người đang tranh luận, không ai để ý đến hành vi của hắn, cho dù phát hiện cũng không biết.
"Vậy các ngươi muốn thế nào?" Thấy âm mưu bị vạch trần, Diệp Chân trầm giọng nói.
Diệp Phá trầm ngâm một chút, ánh mắt mờ mịt đảo qua bốn người Diệp Bất Phàm, Diệp Chân, Diệp Tang, Diệp Lang, sau đó nhìn về phía Diệp Bạch, trong lòng không ngừng do dự.
Hiển nhiên, năm người ý thức được việc chiếm tiện nghi sau khi hai mãnh thú tranh đấu, ai cũng muốn chiếm một mình, nhưng chỉ sợ không ai có được khả năng đó, mặc dù thực lực của hắn lợi hại nhất trong năm người, nhưng hắn hiểu rõ, nếu như hắn có tâm tư độc chiếm bảo vật một mình, chỉ sợ lập tức sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, cuối cùng chẳng những không chiếm được gì mà thậm chí còn bỏ mạng nơi đây.
Trong năm người, thực lực Diệp Bất Phàm cao nhất, tầng tám, hơn nữa Diệp Bất Phàm là người thâm trầm, ít nói, nhưng đừng tưởng rằng hắn không lợi hại, mọi người nghĩ vậy là sai lầm. Người như vậy mới đáng sợ nhất, thực lực chân chính của Diệp Bất Phàm thế nào thì hắn không đoán ra, cho nên không thể đắc tộc. Mà cho dù Diệp Phá có thắng được thì cũng bị trọng thương, hơn nữa hắn kỳ thật không dám chắc một trăm phần trăm chiến thắng, chỉ có thể nói thắng bại là năm năm, đôi khi có thể thua.
Mà hai huynh muội Diệp Chân, Diệp Lang đều là tầng bảy thượng đoạn, hơn nữa một người có hỏa cầu thuật, một người có băng đạn thuật, hợp lực lại thì uy lực không nhỏ hơn kiếm khí của mình, một khi chiến đấu, hai người nhất định tạo thành một tiểu đội đoàn kết, mà mấy người khác thì đều có tâm cơ, cho nên mình chưa chắc thắng được.
Không lo nhất chính là Diệp Tang, suy nghĩ đơn giản, xúc động hiếu chiến, thực lực thấp kém. Nhìn không thấu nhất chính là Diệp Bạch, kẻ không có gì nổi bật!
Biểu hiện xem ra Diệp Bạch chỉ có thực lực cấp bảy đính phong, nhưng không ai biết hắn nói thật hay giả, kỳ thật Diệp Phá có một cảm giác thực lực Diệp Phá không chỉ như thế. Lần đầu tiên gặp mặt, đứng trước mặt Diệp Bạch, hắn có một loại cảm giác kỳ quái, đối phương so với mình cường đại hơn, làm cho huyền khí trong cơ thể mình vận chuyển có chút trì trệ, mặc dù chỉ trong nháy mắt liền biến mất, nhưng hắn biết rõ đó không phải là ảo giác. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Mặc dù hắn không tin thực lực Diệp Bạch cao hơn mình, hơn nữa sau này chuyện đó cũng không xảy ra, biểu hiện của Diệp Bạch cũng bình thường, nhưng tự đáy lòng hắn mơ hồ có cảm giác kiêng kỵ, cảm giác này không biến mất, ngược lại càng ngày càng rõ.
Diệp Bạch so với Diệp Bất Phàm huyền khí tầng bảy thì cho hắn cảm giác uy hiếp lớn hơn nữa, càng nhìn không thấu.
Diệp Bất Phàm không ai có thể nhìn thấu, mà Diệp Bạch thì khiến người ta có cảm giác là có thể nhìn thấu, nhưng kỳ thật đó không phải là thực lực chân chính của hắn, người như vậy, ngược lại so với người thâm trầm như Diệp Bất Phàm còn khiến người khác bị uy hiếp hơn.
Do dự một hồi lâu, Diệp Phá hiểu rằng không thể độc chiếm, hiện tại phải gia nhập vào một phe, hắn bí mật nhìn qua Diệp Bất Phàm và Diệp Bạch, nếu như không có hai người này, cho dù có nguy hiểm thì hắn cũng muốn đem huynh muội Diệp Chân đánh chết, độc chiếm bảo vật, nhưng hiện tại mới hiểu được, trừ phi mình muốn trở thành kẻ địch của năm người, nếu không chỉ có thể bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Ánh mắt chớp động vài cái, Diệp Phá nói: "Được rồi, tất cả mọi người không ngốc, cũng không nên nhiều lời, hai mãnh thú cấp ba tranh đấu không chết thì cũng bị thương, nhưng đôi lúc cũng có chuyện ngoài ý muốn, nếu chúng nó không bị thương, chúng ta mạo hiểm nhảy vào, ngược lại sẽ nguy hiểm, huống chi cho dù nó bị thương thì cũng là mãnh thú cấp ba, không phải là chuyện một người đối phó được. Hơn nữa nói không chừng cả hai đều bị thương mà rời đi, chúng ta cái gì cũng không chiếm được, hiện tại không nên tranh chấp, cùng nhau quay lại xem tình huống chiến đấu thế nào, nếu như thật sự có lợi để phân chia thì chúng ta thảo luận kỹ cũng không muộn!"
Diệp Tang biết thực lực mình thấp kém, mặc dù hắn ra vẻ thô lỗ nhưng cũng không phải kẻ ngốc, nếu như hiện tại phát sinh chiến đấu, người chết đầu tiên sẽ là hắn, hắn không chiếm được thứ gì hết. Thực lực Diệp Phá cao nhất, Diệp Bất Phàm là người thâm trầm, không phải dễ đối phó, Diệp Chân có muội muội Diệp Lan giúp, thực lực cũng không kém hai người trước. Về phần Diệp Bạch, thoạt nhìn đơn giản nhưng qua hai tháng ở chung, ai cũng hiểu được, cho nên hắn lập tức lớn tiếng nói: "Ta ủng hộ quyết định của Diệp Phá, mọi người cùng nhau quay lại, có đồ cùng chia, có nguy hiểm thì mọi người cùng nhau chiến đấu hoặc chạy!"
Ánh mắt Diệp Bất Phàm trầm ngâm, nhìn mọi người một cái rồi lạnh lùng nói: "Ta đồng ý!"
Diệp Chân, Diệp Lan nhìn nhau một cái, cũng nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương, Diệp Chân biết tất cả mọi người đều thấy được cơ hội trong đó, bản thân không thể độc chiếm, mọi người cùng phân chia là kết quả tốt nhất, mình và muội muội chiếm được một phần tuyệt đối không nhỏ, lúc này mới bất đắc dĩ gật đầu nói: "Ta cũng đồng ý!"
Nhất thời giữa sân chỉ còn lại một mình Diệp Bạch, tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Bạch cách bọn họ một khoảng lớn, nhất thời kinh ngạc, trong lòng bỗng nhiên rùng mình. Diệp Bạch thấy ánh mắt mọi người nhìn lại, thả lỏng người nói: "Các vị quyết định như thế nào thì tại hạ ủng hộ như thế đó!"
Nếu như bình thường thì mọi người không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hiện tại lại trầm mặc.
Diệp Bạch là trên đường đột nhiên gia nhập, tâm cơ cũng không đơn giản, mới vừa rồi nếu như bọn họ thật sự tranh đấu, tuyệt đối không phát hiện ra hắn đã rời đi, cuối cùng, năm người lưỡng bại câu thương, chỉ có hắn là còn sức chiến đấu, như vậy....
Do vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Bạch không phải mang theo một chút kiêng kỵ, không ai còn dám khinh thường Diệp Bạch, kẻ thoạt nhìn không đáng nhắc tới nhất.
Trên người tử sắc cự mãng đã có rất nhiều nơi bị lợi trảo cào, huyết nhục một mảnh mơ hồ, mà con phi thiên tuyết thứu cấp ba kia cũng không ngoại lệ, trên hai cánh trắng như tuyết, một bên vết máu loang lổ, dường như bị một đòn đánh nghiêm trọng.
Hiển nhiên hai mãnh thú cấp ba này đã bị thương! Đối với chúng mà nói, chiến đấu cùng cấp bậc rất khó phân thắng bại, không nỗ lực lớn thì không thể thắng, vấn đề hiện tại là con nào có thể kiên trì lâu hơn mà thôi!
Trong rừng sâu, sáu người đồng loại sợ run, cho đến khi tử giác cự mãng hống lên một tiếng, đầu rắn dao động, nhanh chóng phóng lên cao, táp về phía phi thiên tuyết thứu trên trời, cái lưỡi hồng phun ra nuốt vào, miệng mở ra giống như một hố máu khổng lồ.
Mấy người rốt cục có phản ứng, vội xoay người chạy trốn. Nói đùa à, loại chiến đấu cấp bậc này, bọn hắn làm sao xông vào được. Nếu lại chờ đợi, chỉ cần một người không cẩn thận thì sẽ mang đến tai họa. Hai con mãnh thú chỉ cần thoáng thấy bọn họ là bọn họ sẽ táng thân nơi rừng sâu.
May mà lúc này hai con thú đang lo chiến đấu, không có thời gian chú ý đến họ, cho nên mọi người chạy khoảng vài dặm, đến một ngọn núi khác, nghe tiếng đánh nhau bên kia đã càng lúc càng nhỏ, dần dần không thể nghe thấy, thậm chí... Cũng không còn thấy thân ảnh chúng đâu nữa. Mấy người lúc này mới đồng loạt thở dài một hơi, mỗi người đều phát hiện cả người mình ướt đẫm, phảng phất như vừa từ dưới nước lội lên. Một số người gần như chết đi sống lại, trong lòng hối hận, tim đập thình thịch. Diệp Tang, Diệp Lan sắc mặt trắng bệch, nói: "Làm ta sợ muốn chết, nếu không chạy nhanh thì đã làm điểm tâm cho hai mãnh thú kia rồi!"
Nhớ lại trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi, mấy người đều sợ vô cùng, hối hận là tại sao mình lại đi vào phía sau núi, nếu không phải xúc động thì mấy người lúc này căn bản sẽ không gặp phải loại nguy hiểm cỡ này!
Chạy thoát khỏi khu rừng, mấy người đều nằm xụi lơ trên mặt đất, không còn sức đứng lên, thật không biết lúc nãy như thế nào lại có dũng khí chạy di. Lúc này mấy người căn bản không cần biết tại sao hai mãnh thú kia tới chỗ đó tranh đấu, có lẽ là tranh đoạt lãnh địa, có lẽ bởi vì bảo vật, có lẽ là kẻ địch của nhau. Dù sao nếu như không phải vì những lý do đó thì từ lúc tiến vào chỉ sợ sáu người đã bị chúng nó phát hiện, giờ phút này đã sớm phanh thây ở đây.
Qua một lúc lâu, mấy người rốt cục khôi phục một chút sức lực, nguyên bổn sắc mặt tái nhợt không chút máu cũng lần nữa có chút hồng, ba người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Bạch đứng lên đầu tiên, sau đó tới Diệp Lan, Diệp Chân, Diệp Tang. Sáu người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương cảm thấy vẻ kinh sợ, niềm vui sau khi sống sót.
Nhưng sáu người sau khi chạy thoát, lại không nghĩ tới tiếp tục chạy, ngược lại nhìn lên bầu trời trên khu rừng, nơi đó đã không còn bất cứ tiếng động gì nữa, tiếng hai cự thú chiến đấu đã biến mất, không biết là kết thúc hay là rời đi.
Hoặc là, đã lưỡng bại câu thương, cả hai đều chết!
Chiến đấu lâu như thế, mặc kệ là thắng bay bại thì cũng đã dừng lại từ lâu, có lẽ một con chết, một con chiến thắng rời đi, hai mắt đám người dần lộ ra vẻ tham lam, nhưng ai cũng không nói gì.
Tử giác cự mãng là mãnh thú cấp ba, đầu có hai sừng, lưng mang hai cánh, thân to như thùng phi, dài đến mấy chục trượng, trong số mãnh thú cấp ba là tồn tại rất kinh khủng, toàn thân được ví như bảo vật, bất luận là da, hai mắt, máu, gân cốt đều là tài luyện luyện khí, luyện đan đắt tiền quý hiếm, thậm chí ngay cả máu nó cũng có thể dùng để chế tạo một số dược phẩm đặc thù, giá trị không nhỏ, nếu chiếm được thì đủ để mấy người có được điểm cống hiến bằng mấy tháng cộng lại. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Nhất là gân rắn và cặp sừng màu tím thì lại là báu vật vô giá, ngay cả huyền sĩ cấp cao cũng ra tay tranh đoạt.
Mà phi thiên tuyết thú trên không trung mặc dù giá trị tổng thể kém hơn tử giác cự mãng một bậc, nhưng cũng không kém bao nhiêu, nhất là hai cánh khổng lồ của nó lại càng trân quý, là tài liệu luyện khí cấp cao, không kém chút nào so với gân rắn và sừng rắn, đối với sáu đệ tử bình thường như bọn họ mà nói thì đó là chí bảo chỉ có thể nhìn.
Hai con mãnh thú thực lực ngang bằng đánh nhau, không ngoại trừ ba kết quả, hoặc là lưỡng bại câu thương, hoặc là bỏ chạy, hoặc một chết một bị thương. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Nếu như lưỡng bại câu thương thì cho dù trở lại cũng không có nguy hiểm, thậm chí cho dù hai mãnh thú vẫn ở chỗ đó, căn bản không tạo thành uy hiếp quá lớn cho mọi người, mà nếu như là một chết một bị thương thì thi thể của mãnh thú nằm lại có giá trị không ít, nếu như là cả hai cùng chết thì lại càng tốt biết mấy.
Món hời thật lớn trước mắt, không ai có thể giữ được bình tĩnh, hiển nhiên lúc này yên tĩnh cho nên đám người mới nghĩ như thế. Nếu như nơi đây chỉ có một mãnh thú chiếm giữ, lấy thực lực sáu người, tự nhiên không dám tiến vào, còn không dám đi xa, chỉ hận cha mẹ sinh ra chỉ có hai chân, không thể chạy kịp. Nhưng nếu là hai mãnh thú tranh đấu thì tình huống lại khác.
Nguy hiểm lớn thường đi với lợi ích lớn, không ai là không hiểu điều này, hiển nhiên hai mãnh thú kia tranh đấu, khiến cho đám người sinh ra ý nghĩ kiếm lời, chỉ cần có ích lợi là mỗi người đều cố gắng mạo hiểm, huống chi hiện tại ích lợi quá lớn, thậm chí đến nỗi bọn hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng!
Ánh mắt Diệp Chân xoay chuyển, đột nhiên nói: "Các vị, các người đi trước đi, ta ở lại nghỉ ngơi một lát, ta không muốn các người đối diện với nguy hiểm, vì thế hãy mau rời đi."
Nhìn hắn, Diệp Phá đột nhiên trầm mặc một chút, sau đó cười lạnh nói: "Diệp Chân huynh có phải muốn quay lại, một mình chiếm lấy bảo vật trên người tử giác cự mãng và phi thiên tuyết thú chăng?"
Diệp Chân biến sắc, Diệp Bất Phàm cười lạnh nói: "Chỉ cần có đầu óc là đủ biết hai mãnh thú tranh đấu, không chết cũng bị thương, ngươi muốn chiếm tiện nghi thì cũng không nên cho rằng tất cả mọi người đều là đồ đần chứ!"
Diệp Tang tức giận la lớn: "Đúng thế, không phải chỉ có mỗi mình ngươi thông minh."
Diệp Bạch thờ ơ, lặng lẽ rui ra phía sau một bước, tạo khoảng cách với mọi người, lúc này năm người đang tranh luận, không ai để ý đến hành vi của hắn, cho dù phát hiện cũng không biết.
"Vậy các ngươi muốn thế nào?" Thấy âm mưu bị vạch trần, Diệp Chân trầm giọng nói.
Diệp Phá trầm ngâm một chút, ánh mắt mờ mịt đảo qua bốn người Diệp Bất Phàm, Diệp Chân, Diệp Tang, Diệp Lang, sau đó nhìn về phía Diệp Bạch, trong lòng không ngừng do dự.
Hiển nhiên, năm người ý thức được việc chiếm tiện nghi sau khi hai mãnh thú tranh đấu, ai cũng muốn chiếm một mình, nhưng chỉ sợ không ai có được khả năng đó, mặc dù thực lực của hắn lợi hại nhất trong năm người, nhưng hắn hiểu rõ, nếu như hắn có tâm tư độc chiếm bảo vật một mình, chỉ sợ lập tức sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, cuối cùng chẳng những không chiếm được gì mà thậm chí còn bỏ mạng nơi đây.
Trong năm người, thực lực Diệp Bất Phàm cao nhất, tầng tám, hơn nữa Diệp Bất Phàm là người thâm trầm, ít nói, nhưng đừng tưởng rằng hắn không lợi hại, mọi người nghĩ vậy là sai lầm. Người như vậy mới đáng sợ nhất, thực lực chân chính của Diệp Bất Phàm thế nào thì hắn không đoán ra, cho nên không thể đắc tộc. Mà cho dù Diệp Phá có thắng được thì cũng bị trọng thương, hơn nữa hắn kỳ thật không dám chắc một trăm phần trăm chiến thắng, chỉ có thể nói thắng bại là năm năm, đôi khi có thể thua.
Mà hai huynh muội Diệp Chân, Diệp Lang đều là tầng bảy thượng đoạn, hơn nữa một người có hỏa cầu thuật, một người có băng đạn thuật, hợp lực lại thì uy lực không nhỏ hơn kiếm khí của mình, một khi chiến đấu, hai người nhất định tạo thành một tiểu đội đoàn kết, mà mấy người khác thì đều có tâm cơ, cho nên mình chưa chắc thắng được.
Không lo nhất chính là Diệp Tang, suy nghĩ đơn giản, xúc động hiếu chiến, thực lực thấp kém. Nhìn không thấu nhất chính là Diệp Bạch, kẻ không có gì nổi bật!
Biểu hiện xem ra Diệp Bạch chỉ có thực lực cấp bảy đính phong, nhưng không ai biết hắn nói thật hay giả, kỳ thật Diệp Phá có một cảm giác thực lực Diệp Phá không chỉ như thế. Lần đầu tiên gặp mặt, đứng trước mặt Diệp Bạch, hắn có một loại cảm giác kỳ quái, đối phương so với mình cường đại hơn, làm cho huyền khí trong cơ thể mình vận chuyển có chút trì trệ, mặc dù chỉ trong nháy mắt liền biến mất, nhưng hắn biết rõ đó không phải là ảo giác. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Mặc dù hắn không tin thực lực Diệp Bạch cao hơn mình, hơn nữa sau này chuyện đó cũng không xảy ra, biểu hiện của Diệp Bạch cũng bình thường, nhưng tự đáy lòng hắn mơ hồ có cảm giác kiêng kỵ, cảm giác này không biến mất, ngược lại càng ngày càng rõ.
Diệp Bạch so với Diệp Bất Phàm huyền khí tầng bảy thì cho hắn cảm giác uy hiếp lớn hơn nữa, càng nhìn không thấu.
Diệp Bất Phàm không ai có thể nhìn thấu, mà Diệp Bạch thì khiến người ta có cảm giác là có thể nhìn thấu, nhưng kỳ thật đó không phải là thực lực chân chính của hắn, người như vậy, ngược lại so với người thâm trầm như Diệp Bất Phàm còn khiến người khác bị uy hiếp hơn.
Do dự một hồi lâu, Diệp Phá hiểu rằng không thể độc chiếm, hiện tại phải gia nhập vào một phe, hắn bí mật nhìn qua Diệp Bất Phàm và Diệp Bạch, nếu như không có hai người này, cho dù có nguy hiểm thì hắn cũng muốn đem huynh muội Diệp Chân đánh chết, độc chiếm bảo vật, nhưng hiện tại mới hiểu được, trừ phi mình muốn trở thành kẻ địch của năm người, nếu không chỉ có thể bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Ánh mắt chớp động vài cái, Diệp Phá nói: "Được rồi, tất cả mọi người không ngốc, cũng không nên nhiều lời, hai mãnh thú cấp ba tranh đấu không chết thì cũng bị thương, nhưng đôi lúc cũng có chuyện ngoài ý muốn, nếu chúng nó không bị thương, chúng ta mạo hiểm nhảy vào, ngược lại sẽ nguy hiểm, huống chi cho dù nó bị thương thì cũng là mãnh thú cấp ba, không phải là chuyện một người đối phó được. Hơn nữa nói không chừng cả hai đều bị thương mà rời đi, chúng ta cái gì cũng không chiếm được, hiện tại không nên tranh chấp, cùng nhau quay lại xem tình huống chiến đấu thế nào, nếu như thật sự có lợi để phân chia thì chúng ta thảo luận kỹ cũng không muộn!"
Diệp Tang biết thực lực mình thấp kém, mặc dù hắn ra vẻ thô lỗ nhưng cũng không phải kẻ ngốc, nếu như hiện tại phát sinh chiến đấu, người chết đầu tiên sẽ là hắn, hắn không chiếm được thứ gì hết. Thực lực Diệp Phá cao nhất, Diệp Bất Phàm là người thâm trầm, không phải dễ đối phó, Diệp Chân có muội muội Diệp Lan giúp, thực lực cũng không kém hai người trước. Về phần Diệp Bạch, thoạt nhìn đơn giản nhưng qua hai tháng ở chung, ai cũng hiểu được, cho nên hắn lập tức lớn tiếng nói: "Ta ủng hộ quyết định của Diệp Phá, mọi người cùng nhau quay lại, có đồ cùng chia, có nguy hiểm thì mọi người cùng nhau chiến đấu hoặc chạy!"
Ánh mắt Diệp Bất Phàm trầm ngâm, nhìn mọi người một cái rồi lạnh lùng nói: "Ta đồng ý!"
Diệp Chân, Diệp Lan nhìn nhau một cái, cũng nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương, Diệp Chân biết tất cả mọi người đều thấy được cơ hội trong đó, bản thân không thể độc chiếm, mọi người cùng phân chia là kết quả tốt nhất, mình và muội muội chiếm được một phần tuyệt đối không nhỏ, lúc này mới bất đắc dĩ gật đầu nói: "Ta cũng đồng ý!"
Nhất thời giữa sân chỉ còn lại một mình Diệp Bạch, tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Bạch cách bọn họ một khoảng lớn, nhất thời kinh ngạc, trong lòng bỗng nhiên rùng mình. Diệp Bạch thấy ánh mắt mọi người nhìn lại, thả lỏng người nói: "Các vị quyết định như thế nào thì tại hạ ủng hộ như thế đó!"
Nếu như bình thường thì mọi người không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hiện tại lại trầm mặc.
Diệp Bạch là trên đường đột nhiên gia nhập, tâm cơ cũng không đơn giản, mới vừa rồi nếu như bọn họ thật sự tranh đấu, tuyệt đối không phát hiện ra hắn đã rời đi, cuối cùng, năm người lưỡng bại câu thương, chỉ có hắn là còn sức chiến đấu, như vậy....
Do vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Bạch không phải mang theo một chút kiêng kỵ, không ai còn dám khinh thường Diệp Bạch, kẻ thoạt nhìn không đáng nhắc tới nhất.
/936
|