Sau khi Diệp Bạch đuổi theo đoàn người, Diệp Chân không khỏi kỳ quái nhìn Diệp Bạch, nghi hoặc nói:
- Sao thế?
Diệp Bạch mỉm cười nói:
- Không có gì, chúng ta đi thôi!
Diệp Chân thấy hắn không nói, cũng không hỏi thêm, chỉ lắc đầu. Sáu người rất nhanh lại đi xuyên qua rừng.
Chỉ một lát sau, sáu người lần nữa gặp một con mãnh thú Hỏa Lôi Ưng nhị bậc cấp thấp, sáu người đều ra tay, chỉ trong nháy mắt đã hạ gục mãnh thú, phân chia rồi lại đi vào trong núi. Nhưng chỉ sau ba canh giờ, tất cả mọi người đều ngây dại.
Diệp Phá vung tay lên, ý bảo đoàn người ẩn nấp, lần đầu tiên vẻ mặt lộ ra khó coi:
- Các vị, tình hình không đúng, các ngươi có phát hiện sau khi chúng ta giết Hỏa Lôi Ưng được ba giờ, đi hơn mười dặm rồi mà vẫn không phát hiện ra một mãnh thú nào khác, cho dù là mãnh thú yếu nhất cũng không thấy, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Diệp Bất Phàm nghe vậy, cũng không khỏi nhíu mày nói:
- Không sai, vừa tiến vào trong núi này, ta có một loại cảm giác kỳ quái, càng đi vào sâu thì càng yên tĩnh, theo lý thuyết thì nơi này là nơi cao giai mãnh thú hoành hoành, không thể nào yên tĩnh như thế. Chúng ta ngay cả một mãnh thú cao giai cũng không phát hiện, chỉ thấy được một vài con mãnh thú nhị bậc trung cấp và cấp thấp, thật sự rất cổ quái!
Diệp Chân gật đầu nói:
- Đúng thế, cho dù chúng ta xui xẻo thì cũng không thể nào ngay cả một con mãnh thú nhị bậc cao cấp cũng không thấy, nhất là càng đi vào trong, ngay cả một nhị giai cấp thấp mãnh thú cũng không có, tình hình này không bình thường, ta thấy nơi này giống như vùng đất chết, không có bất cứ sinh vật nào sống sót, ngay cả một tiếng chim hót, thú hống cũng không có. Bình thường mà nói thì điều này tuyệt đối không thể!
Diệp Tang, Diệp Lan hai mặt nhìn nhau, lúc trước mấy người không nói nên bọn họ không phát hiện. Hiện tại nghe thế thì mới cẩn thận quan sát, đúng là bốn phía không có đến tiếng chim hót, quả thực tĩnh lặng đến đáng sợ, hoàn toàn không thấy bộ dáng mãnh thú, mấy người cảm giác như đã lạc vào vùng đất chết. Ngoại trừ cây cối thì cái gì cũng không có. Diệp Tang, Diệp Lan không khỏi nổi da gà, rụt vai, đi đến gần mấy người một chút.
Loại tình hình này có chút quỷ dị, ít nhất cũng phải nghe thấy một tiếng thú hống, chim hót, nơi này là chỗ sâu trong liên vân sơn mạch, như thế nào lại yên tĩnh như thế?
Xung quanh cũng tỏa ra vẻ quỷ dị, bất an, khí tức không bình thường!
Có dã thú thì không đáng sợ, gặp phải một con mãnh thú nhị bậc cao cấp thì mấy người cũng tự tin đánh chết nó, nhưng chỉ có mỗi loại yên tĩnh quỷ dị này khiến lòng người bất an, phảng phất như gặp chuyện gì đó đáng sợ.
Thật ra nguy hiểm cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là không biết nguy hiểm!
Kỳ thật Diệp Phá không nói, Diệp Bạch từ lâu cũng cảm giác được, thính giác hắn tốt nhất trong sáu người, hơn nữa hắn một mình hành tẩu đã lâu, sự cảnh giác là cao nhất, sớm đã phát hiện ra chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra, lúc này thấy Diệp Phá nhắc tới, mới ảm đạm cười nói:
- Mọi người cũng không nên lo lắng, loại tình huống này kỳ thật chỉ có một khả năng, có lẽ mọi người cũng nghĩ ra!
Mấy người không khỏi trầm ngâm, Diệp Phá, Diệp Chân, Diệp Lan nghi hoặc nói:
- Một khả năng?
Diệp Tang thì trực tiếp kêu lên:
- Cho chuyện thì nói lẹ đi, còn ấp a ấp úng, thật sự không giống nam nhân...Nói ra xem có gì nghiêm trọng không!
Mà Diệp Bất Phàm chỉ trầm ngâm một chút, tiếp theo ánh mắt sáng ngời nhìn Diệp Bạch, chần chờ nói:
- Ngươi định nói là chúng ta trong lúc vô tình đã đi vào lãnh địa của mãnh thú cao giai, cho nên bốn phía mới yên tĩnh quỷ dị thế này, căn bản không có bóng dáng mãnh thú khác?
- Lãnh địa của cao giai mãnh thú?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đại biến, hoặc cúi đầu trầm ngâm, một lúc lâu, Diệp Phá mới khó nhọc ngẩng đầu nên, nói:
- Chỉ sợ đúng là thế, nơi ở của cao giai mãnh thú, không có thấp giai mãnh thú nào dám cả gan xông vào, nhất là chỗ sâu trong liên vân sơn mạch, cao giai mãnh thú lại càng nhiều, trong đó có vài con vương giả, đều có lãnh địa của nó. Bất luận kẻ nào xông vào là xâm phạm, xem ra chúng ta quá xui, trong lúc vô tình xông vào một nơi như thế, nếu không cẩn thận, chỉ sợ hôm nay sáu người chúng ta đều chết trong liên vân sơn mạch!
Trong giọng nói tràn đầy bi thống.
Sắc mặt mọi người đều biến sắc, khuôn mặt xinh xắn của Diệp Lan tái nhợt, đầy vẻ hoảng sợ, mà Diệp Tang thì cũng lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi.
Hiển nhiên mọi người đều liên tưởng không tót, trong liên vân sơn mạch này, có thể xưng là thú vương chỉ có một loại, đó là...tam giai mãnh thú!
Mà không phải nhị giai cao cấp, nhị giai cao cấp mãnh thú, ở sâu trong liên vân sơn mạch hoàn toàn không phải.
Sáu người bọn họ không phải huyền sĩ, lần này xông vào lãnh địa của tam giai mãnh thú, khó trách biến sắc, không lập tức ngất đi thì đã không tệ rồi.
Tam giai mãnh thú, cho dù cao giai huyền sĩ cũng không nhất định đối phó được, huyền sĩ bình thường thấy sẽ đi đường vòng, nếu không thì chưa đủ để xỉa răng cho nó.
Căn bản không phải cùng một cấp bậc!
Không gì có thể sánh bằng.
Có thể nói cho dù sáu người đều là huyền khí tầng mười đỉnh phong, mỗi người đều có cao giai huyền binh, thuộc tính huyền kĩ cũng không phải là đối thủ của tam giai mãnh thú.
Sắc mặt Diệp Chân trắng bệch, miệng run rẩy, ngay cả nói cũng không rõ: Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Vậy...bây giờ làm sao. Chúng ta hay là nên rút lui. Chúng ta vẫn chưa đi quá xa, hiện tại....hẳn là còn kịp?
Nhưng mặc dù nói "Kịp", vẻ mặt hắn lại không dám chắc, hiển nhiên ngay cả bản thân cũng không tin.
Đi ba canh giờ mà không gặp đến một thấp giai mãnh thú, đủ thấy bọn họ đã xâm nhập quá sâu, lúc này nói kịp thì có phải là tự lừa dối bản thân hay không?
Diệp Tang sắc mặt cũng trắng bệch nói:
- Đúng thế, đúng thế, chúng ta rút lui đi, nếu không một khi tam giai mãnh thú phát hiện, chúng ta liền tiêu đời.
Có thể nói vừa nghe thấy tên tam giai mãnh thú, Diệp Tang đã bị hù dọa mất hết đấu chí, chỉ một lòng muốn chạy trốn, kỳ thật Diệp Phá, Diệp Bất Phàm cũng không ngoại lệ.
Bởi vì bọn họ thật sự không thể so sánh với tam giai mãnh thú, khoảng cách chênh lệch rất lớn!
Lớn đến nỗi không có niềm tin đối kháng.
Trong sáu người, tạm thời có thể bảo trì vẻ lý trí, không lo lắng sợ hãi cũng chỉ còn mỗi Diệp Bạch, tai hắn mỗi thời khắc đều bảo trì ở trạng thái linh mẫn nhất. Cho dù đám người Diệp Phá vô kế khả thi, sốt ruột vò đầu bứt tai, miệng nói chạy trốn thì hắn vẫn thế, trong vòng bốn trăm thước, chỉ cần có bất cứ gió thổi cỏ lay là hắn lập tức biết được!
Hắn cũng không tham gia thảo luận, ngược lại chú ý động tĩnh bốn phía, nhưng vào lúc này lỗ tai hắn giật giật, kinh ngạc, hắn nghe được tiếng rắn rít và tiếng chim kêu xé gió cách đây không xa, dường như có hai con mãnh thú đang chiến đấu!
Động tĩnh như vậy càng lúc càng lớn, uối cùng trở thành đất rung núi chuyển, nhật nguyệt ảm đảm, tiếng mãng xà "Tê tê" cùng tiếng chim hót giao tranh, cuối cùng không chỉ Diệp Bạch nghe được mà cả Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Chân, Diệp Tang, Diệp Lan đều nghe rõ, tiếng cây cối bị phá hủy, núi đá đổ sụp thật lớn. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Sắc mặt năm người trắng bệch, hai mặt nhìn nhau, tựa hồ sẽ lập tức ngã xuống, đúng lúc này Diệp Chân hét lên một tiếng kinh hãi, ngón tay chỉ về bầu trời cách đây mấy ngàn thước, ở trên không trung là một cái đầu rắn mà không phải rắn, chỉ thấy toàn thân cự mãng to như thùng phi, cả người đầy lân phiến màu tím, dưới ánh mặt trời sáng lên, đầu mọc hai sừng, lưng có hai cánh, mắt to như cái đấu, phát ra tử quang dày đặc, nửa người dựng thẳng lên trời, há cái miệng đầy răng nhọn, cho dù ở xa hơn mười dặm cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối.
Mà bên kia là một con thứu so với bình thường thì lớn hơn năm sáu lần, toàn thân tuyết trắng, hai cánh dang rộng đến sáu thước che kín bầu trời, từ xa giống như hai đám mây lớn, thân thể cao một thước, móng vuốt sắc bén, bộ dáng rất dọa người, đang bay quanh cự mãng. "Cạc cạc." Nó kêu lên quái dị, hai mắt giống như hai khối hồng bảo thạch chớp sáng.
Một mãng một thứu, càng đấu càng hăng, uy áp ngập trời, ép đám người Diệp Phá, Diệp Bạch ở cách đó mấy ngàn thước xụi lơ trên mặt đất!
Tam giai mãnh thú, tử giác cự mãng, phi thiên tuyết thứu! Cả hai tuyệt đối là vương giả trong phiến rừng rậm này, đám người Diệp Bạch không phải xui xẻo xông vào lãnh địa của một con tam giai mãnh thú mà là hai con!
Mấy người ngoài ý muốn xông vào đúng lúc hai con tam giai mãnh thú cấp thấp đang tranh đấu, thực sự rất xui xẻo. Nhìn bầu trời trên rừng rậm, trên cao là cự thứu trắng như tuyết, phía dưới là tử giác cự mãng, giống như hai hòn núi nhỏ, tất cả mọi người không khỏi sắc mặt trắng bệch, nuốt một ngụm nước bọt, tim đập liên hồi!
- Sao thế?
Diệp Bạch mỉm cười nói:
- Không có gì, chúng ta đi thôi!
Diệp Chân thấy hắn không nói, cũng không hỏi thêm, chỉ lắc đầu. Sáu người rất nhanh lại đi xuyên qua rừng.
Chỉ một lát sau, sáu người lần nữa gặp một con mãnh thú Hỏa Lôi Ưng nhị bậc cấp thấp, sáu người đều ra tay, chỉ trong nháy mắt đã hạ gục mãnh thú, phân chia rồi lại đi vào trong núi. Nhưng chỉ sau ba canh giờ, tất cả mọi người đều ngây dại.
Diệp Phá vung tay lên, ý bảo đoàn người ẩn nấp, lần đầu tiên vẻ mặt lộ ra khó coi:
- Các vị, tình hình không đúng, các ngươi có phát hiện sau khi chúng ta giết Hỏa Lôi Ưng được ba giờ, đi hơn mười dặm rồi mà vẫn không phát hiện ra một mãnh thú nào khác, cho dù là mãnh thú yếu nhất cũng không thấy, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Diệp Bất Phàm nghe vậy, cũng không khỏi nhíu mày nói:
- Không sai, vừa tiến vào trong núi này, ta có một loại cảm giác kỳ quái, càng đi vào sâu thì càng yên tĩnh, theo lý thuyết thì nơi này là nơi cao giai mãnh thú hoành hoành, không thể nào yên tĩnh như thế. Chúng ta ngay cả một mãnh thú cao giai cũng không phát hiện, chỉ thấy được một vài con mãnh thú nhị bậc trung cấp và cấp thấp, thật sự rất cổ quái!
Diệp Chân gật đầu nói:
- Đúng thế, cho dù chúng ta xui xẻo thì cũng không thể nào ngay cả một con mãnh thú nhị bậc cao cấp cũng không thấy, nhất là càng đi vào trong, ngay cả một nhị giai cấp thấp mãnh thú cũng không có, tình hình này không bình thường, ta thấy nơi này giống như vùng đất chết, không có bất cứ sinh vật nào sống sót, ngay cả một tiếng chim hót, thú hống cũng không có. Bình thường mà nói thì điều này tuyệt đối không thể!
Diệp Tang, Diệp Lan hai mặt nhìn nhau, lúc trước mấy người không nói nên bọn họ không phát hiện. Hiện tại nghe thế thì mới cẩn thận quan sát, đúng là bốn phía không có đến tiếng chim hót, quả thực tĩnh lặng đến đáng sợ, hoàn toàn không thấy bộ dáng mãnh thú, mấy người cảm giác như đã lạc vào vùng đất chết. Ngoại trừ cây cối thì cái gì cũng không có. Diệp Tang, Diệp Lan không khỏi nổi da gà, rụt vai, đi đến gần mấy người một chút.
Loại tình hình này có chút quỷ dị, ít nhất cũng phải nghe thấy một tiếng thú hống, chim hót, nơi này là chỗ sâu trong liên vân sơn mạch, như thế nào lại yên tĩnh như thế?
Xung quanh cũng tỏa ra vẻ quỷ dị, bất an, khí tức không bình thường!
Có dã thú thì không đáng sợ, gặp phải một con mãnh thú nhị bậc cao cấp thì mấy người cũng tự tin đánh chết nó, nhưng chỉ có mỗi loại yên tĩnh quỷ dị này khiến lòng người bất an, phảng phất như gặp chuyện gì đó đáng sợ.
Thật ra nguy hiểm cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là không biết nguy hiểm!
Kỳ thật Diệp Phá không nói, Diệp Bạch từ lâu cũng cảm giác được, thính giác hắn tốt nhất trong sáu người, hơn nữa hắn một mình hành tẩu đã lâu, sự cảnh giác là cao nhất, sớm đã phát hiện ra chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra, lúc này thấy Diệp Phá nhắc tới, mới ảm đạm cười nói:
- Mọi người cũng không nên lo lắng, loại tình huống này kỳ thật chỉ có một khả năng, có lẽ mọi người cũng nghĩ ra!
Mấy người không khỏi trầm ngâm, Diệp Phá, Diệp Chân, Diệp Lan nghi hoặc nói:
- Một khả năng?
Diệp Tang thì trực tiếp kêu lên:
- Cho chuyện thì nói lẹ đi, còn ấp a ấp úng, thật sự không giống nam nhân...Nói ra xem có gì nghiêm trọng không!
Mà Diệp Bất Phàm chỉ trầm ngâm một chút, tiếp theo ánh mắt sáng ngời nhìn Diệp Bạch, chần chờ nói:
- Ngươi định nói là chúng ta trong lúc vô tình đã đi vào lãnh địa của mãnh thú cao giai, cho nên bốn phía mới yên tĩnh quỷ dị thế này, căn bản không có bóng dáng mãnh thú khác?
- Lãnh địa của cao giai mãnh thú?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đại biến, hoặc cúi đầu trầm ngâm, một lúc lâu, Diệp Phá mới khó nhọc ngẩng đầu nên, nói:
- Chỉ sợ đúng là thế, nơi ở của cao giai mãnh thú, không có thấp giai mãnh thú nào dám cả gan xông vào, nhất là chỗ sâu trong liên vân sơn mạch, cao giai mãnh thú lại càng nhiều, trong đó có vài con vương giả, đều có lãnh địa của nó. Bất luận kẻ nào xông vào là xâm phạm, xem ra chúng ta quá xui, trong lúc vô tình xông vào một nơi như thế, nếu không cẩn thận, chỉ sợ hôm nay sáu người chúng ta đều chết trong liên vân sơn mạch!
Trong giọng nói tràn đầy bi thống.
Sắc mặt mọi người đều biến sắc, khuôn mặt xinh xắn của Diệp Lan tái nhợt, đầy vẻ hoảng sợ, mà Diệp Tang thì cũng lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi.
Hiển nhiên mọi người đều liên tưởng không tót, trong liên vân sơn mạch này, có thể xưng là thú vương chỉ có một loại, đó là...tam giai mãnh thú!
Mà không phải nhị giai cao cấp, nhị giai cao cấp mãnh thú, ở sâu trong liên vân sơn mạch hoàn toàn không phải.
Sáu người bọn họ không phải huyền sĩ, lần này xông vào lãnh địa của tam giai mãnh thú, khó trách biến sắc, không lập tức ngất đi thì đã không tệ rồi.
Tam giai mãnh thú, cho dù cao giai huyền sĩ cũng không nhất định đối phó được, huyền sĩ bình thường thấy sẽ đi đường vòng, nếu không thì chưa đủ để xỉa răng cho nó.
Căn bản không phải cùng một cấp bậc!
Không gì có thể sánh bằng.
Có thể nói cho dù sáu người đều là huyền khí tầng mười đỉnh phong, mỗi người đều có cao giai huyền binh, thuộc tính huyền kĩ cũng không phải là đối thủ của tam giai mãnh thú.
Sắc mặt Diệp Chân trắng bệch, miệng run rẩy, ngay cả nói cũng không rõ: Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Vậy...bây giờ làm sao. Chúng ta hay là nên rút lui. Chúng ta vẫn chưa đi quá xa, hiện tại....hẳn là còn kịp?
Nhưng mặc dù nói "Kịp", vẻ mặt hắn lại không dám chắc, hiển nhiên ngay cả bản thân cũng không tin.
Đi ba canh giờ mà không gặp đến một thấp giai mãnh thú, đủ thấy bọn họ đã xâm nhập quá sâu, lúc này nói kịp thì có phải là tự lừa dối bản thân hay không?
Diệp Tang sắc mặt cũng trắng bệch nói:
- Đúng thế, đúng thế, chúng ta rút lui đi, nếu không một khi tam giai mãnh thú phát hiện, chúng ta liền tiêu đời.
Có thể nói vừa nghe thấy tên tam giai mãnh thú, Diệp Tang đã bị hù dọa mất hết đấu chí, chỉ một lòng muốn chạy trốn, kỳ thật Diệp Phá, Diệp Bất Phàm cũng không ngoại lệ.
Bởi vì bọn họ thật sự không thể so sánh với tam giai mãnh thú, khoảng cách chênh lệch rất lớn!
Lớn đến nỗi không có niềm tin đối kháng.
Trong sáu người, tạm thời có thể bảo trì vẻ lý trí, không lo lắng sợ hãi cũng chỉ còn mỗi Diệp Bạch, tai hắn mỗi thời khắc đều bảo trì ở trạng thái linh mẫn nhất. Cho dù đám người Diệp Phá vô kế khả thi, sốt ruột vò đầu bứt tai, miệng nói chạy trốn thì hắn vẫn thế, trong vòng bốn trăm thước, chỉ cần có bất cứ gió thổi cỏ lay là hắn lập tức biết được!
Hắn cũng không tham gia thảo luận, ngược lại chú ý động tĩnh bốn phía, nhưng vào lúc này lỗ tai hắn giật giật, kinh ngạc, hắn nghe được tiếng rắn rít và tiếng chim kêu xé gió cách đây không xa, dường như có hai con mãnh thú đang chiến đấu!
Động tĩnh như vậy càng lúc càng lớn, uối cùng trở thành đất rung núi chuyển, nhật nguyệt ảm đảm, tiếng mãng xà "Tê tê" cùng tiếng chim hót giao tranh, cuối cùng không chỉ Diệp Bạch nghe được mà cả Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Chân, Diệp Tang, Diệp Lan đều nghe rõ, tiếng cây cối bị phá hủy, núi đá đổ sụp thật lớn. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Sắc mặt năm người trắng bệch, hai mặt nhìn nhau, tựa hồ sẽ lập tức ngã xuống, đúng lúc này Diệp Chân hét lên một tiếng kinh hãi, ngón tay chỉ về bầu trời cách đây mấy ngàn thước, ở trên không trung là một cái đầu rắn mà không phải rắn, chỉ thấy toàn thân cự mãng to như thùng phi, cả người đầy lân phiến màu tím, dưới ánh mặt trời sáng lên, đầu mọc hai sừng, lưng có hai cánh, mắt to như cái đấu, phát ra tử quang dày đặc, nửa người dựng thẳng lên trời, há cái miệng đầy răng nhọn, cho dù ở xa hơn mười dặm cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối.
Mà bên kia là một con thứu so với bình thường thì lớn hơn năm sáu lần, toàn thân tuyết trắng, hai cánh dang rộng đến sáu thước che kín bầu trời, từ xa giống như hai đám mây lớn, thân thể cao một thước, móng vuốt sắc bén, bộ dáng rất dọa người, đang bay quanh cự mãng. "Cạc cạc." Nó kêu lên quái dị, hai mắt giống như hai khối hồng bảo thạch chớp sáng.
Một mãng một thứu, càng đấu càng hăng, uy áp ngập trời, ép đám người Diệp Phá, Diệp Bạch ở cách đó mấy ngàn thước xụi lơ trên mặt đất!
Tam giai mãnh thú, tử giác cự mãng, phi thiên tuyết thứu! Cả hai tuyệt đối là vương giả trong phiến rừng rậm này, đám người Diệp Bạch không phải xui xẻo xông vào lãnh địa của một con tam giai mãnh thú mà là hai con!
Mấy người ngoài ý muốn xông vào đúng lúc hai con tam giai mãnh thú cấp thấp đang tranh đấu, thực sự rất xui xẻo. Nhìn bầu trời trên rừng rậm, trên cao là cự thứu trắng như tuyết, phía dưới là tử giác cự mãng, giống như hai hòn núi nhỏ, tất cả mọi người không khỏi sắc mặt trắng bệch, nuốt một ngụm nước bọt, tim đập liên hồi!
/936
|