- Phụ thân, không phải người nói không tiến hành yến hội hay sao? Mấy ngày nữa con sẽ trở về, người phiền toái như vậy làm gì cơ chứ?
Ở trong tận cùng đại điện, một thiếu nữ thanh tú bộ dáng thanh thú nhìn phòng khách náo nhiệt, đôi mi thanh tú không ngừng nhíu lại.
- Những người này đều thuộc hạ của ta, bọn họ dã có chút tâm ý như vậy cũng không nên từ chối. Con đã ở đây thì cứ nghe theo ta sắp xếp, không nên câu nệ. Cứ thoải mái chơi đùa đi.
Một người trung niên cười ha hả một tiếng.
Người trung niên này ánh mắt như điện, toàn thân mơ hồ có một cỗ lực lượng khổng lồ, giống như long hổ quanh quẩn, không cần nhìn cũng biết người này vô cùng đáng sợ.
Chí Hào tướng quân! Cường giả Hoàng cảnh!
- Được rồi, bất quá, con còn muốn tu luyện, hơn nữa con cũng không thích loại xã giao này... Một khi con muốn rời khỏi, người không nên cản con a!
Thiếu nữ này nói.
- Được rồi, chỉ cần con thích, làm gì cũng được, bất quá... Những người này đều là thuộc hạ trung thành của phụ thân. Nếu như con xoay người rời đi thì sẽ khiến cho bọn họ thất vọng, đau khổ. Như vậy đi... Yến hội lần này để ta sắp xếp một chút khiêu vũ. Đến lúc đó nhất định sẽ có người mời con khiêu vũ. Con chỉ cần nhảy một chút rồi rời đi. Làm như vậy cũng sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của con!
Chí Hào tướng quân do dự một chút rồi nói.
Hắn cũng biết nữ nhi không thích loại xã giao này. Bất quá, hắn tổ chức yến hội này, người có thể tới đây tham gia cũng là thuộc hạ của hắn. Nếu như nữ nhi xoay người rời đi, như vậy mặt mũi của hắn cũng có chút khó coi.
- Được rồi, bất quá... Khiêu vũ với ai là do con quyết định, phụ thân không thể áp đặt cho con.
Dường như đã nhìn ra chỗ khó xử của phụ thân, thiếu nữ này nói.
- Đó là đương nhiên!
Chí Hào nở nụ cười nói.
Hắn biết nữ nhi mình thích ở một mình. không thích náo nhiệt, có thể đồng ý với hắn nhiều như vậy đã là cho hắn rất nhiều mặt mũi rồi.
- Đi ra ngoài đi!
Thương nghị xong, hai phụ tử đi vào phòng khách.
- Ta đã sớm nghe nói tướng quân có một nữ nhi xinh đẹp. Ban đầu ta còn chưa tin, lúc này vừa nhìn một cái mới biết tin đồ đã quá khiêm nhường. Đâu phải là xinh đẹp chứ? Đay quả thực là Cửu thiên huyền nữ hạ phàm a...
- Bích Nhi tiểu thư sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi dung nhan vĩnh trú, luôn luôn trẻ tuổi như vậy...
- Bích Nhi tiểu thư bằng vào ngần ấy tuổi đã có thực lực Vương giả trung phẩm. Chuyện này khiến cho những lão gia hỏa như chúng ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thấy hai người đi vào, bên trong đại sảnh nhất thời trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đều đưa mắt tập trung vào trên người vị thiếu nữ này.
Người có thể đi vào nơi này đều là thống lĩnh phân đội hoặc là thân tín của bọn họ. Bọn họ đã sớm biết Chí Hào tướng quân có một nữ nhi xinh đẹp, chẳng qua bọn hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua mà thôi. Lúc này vừa mới nhìn thấy, tất cả đều không khỏi kinh hãi một phen.
Nhất là những thống lĩnh, hộ vệ trẻ tuổi kia. Mỗi một người hai mắt sáng lên, tràn ngập vẻ kích động.
Gia thế tốt, thiên phú cao, mấu chốt là rất xinh đẹp... Sao không khiến cho người ta động tâm cơ chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ của những người này, trong mắt Bích Nhi hiện lên vẻ khinh thường.
Suy nghĩ của những người này, nàng không cần nhìn cũng có thể nhìn ra được.
Không nghĩ xem nên tu luyện thế nào, nên tấn cấp thế nào mà chỉ suy nghĩ xem làm sao có thể một bước bay lên trời. Mà loại người như vậy chính là loại người mà nàng khinh thị.
Bởi vì xinh đẹp, cho nên đi tới chỗ nào cũng có không ít người theo đuổi nàng. Nếu như nàng nguyện ý đã sớm có một bó lớn thanh niên tài tuấn xông tới. Mặc dù những thống lĩnh này nghe qua không tệ, trên thực tế còn xa mới có thể lọt vào mắt xanh của nàng được.
- Ồ?
Tràn ngập vẻ khinh thường, trong lúc đang chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt của nàng đột nhiên nhìn vào trong một góc.
Trong góc này có một người thiếu niên đang ngồi trước một cái bàn, chỉ có nhìn nàng một cái, sau đó đã không để ý tới nữa.
Mặc dù thiếu niên này chỉ nhìn nàng một cái, nhưng mà nàng có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của hắn hoàn toàn khác với những người khác. Thanh tịnh mà và trong suốt, không có một tia tham lam nào.
- Nhất định là giả bộ...
Vẻ khinh thường trong mắt Bích Nhi ngày càng nồng đậm hơn.
Loại người như vậy nàng cũng đã nhìn thấy không ít. Không ít người theo đuổi nàng không có kết quả cho nên sẽ dùng loại thủ đoạn này, nhìn thì chính trực vô cùng, thế nhưng trên thực tế không biết sau lưng đã làm ra không biết bao nhiêu chuyện.
- Ngụy quân tử!
Trong lòng đã định nghĩa thiếu niên này như vậy, Bích Nhi cũng không để ý tới nữa. Nàng đi theo sau lưng phụ thân, đi tới trung gian của đại sảnh rồi ngồi xuống.
- Hắt xì!
Nhiếp Vân ngồi ở trong góc đột nhiên hắt hơi một cái, tay gãi đầu một cái, vẻ mặt có chút kỳ quái... Bị cảm sao?
Đường đường có thực lực Phong vương trung kỳ, làm sao có thể cảm mạo được chứ?
Phí Đồng làm thống lĩnh phân đội thứ chín cho nên có tư cách mang theo một người. Nhiếp Vân cũng vừa vặn muốn biết một chút về yến hội của Hoàn Vũ Thần giới, cho nên mới đi theo.
Về phần Hỏa Long Chi Linh, hắn đã sớm giao cho Phí Đồng. Đương nhiên, người này cũng không biết bên trong hộp ngọc đựng thứ gì, mấy lần hắn muốn mở ra. Thế nhưng nhìn thấy phong ấn phía trên rốt cuộc cũng nhịn được.
Cũng không phải là hắn không giải được phong ấn, mà là có một ít thiên tài địa bảo, một khi phá vỡ phong ấn thì linh khí sẽ tán dật ra, khi đó sẽ có tổn thất rất lớn.
Hơn nữa hắn đối với vị Hoàng tử này hết sức tin tưởng. Nếu như đối phương đã nói không thành vấn đề, như vậy nhất định sẽ không thành vấn đề. Nếu như thực sự mở phong ấn ra nhìn, như vậy chính là không tin Hoàng tử điện hạ... Cho hắn mười lá gan thì hắn cũng không dám a!
Về phần Nhiếp Vân, sau khi cùng với Phí Đồng đi tới nơi này thì hắn mới biết địa vị của phân đội thứ chín này trong Chí Hào doanh trại thấp bao nhiêu. Đường đường là thống lĩnh, thậm chí ngay cả trước mặt tùy tùng của mấy phân đội trưởng cũng không bằng. Cho nên chỉ có thể ngồi ở vị trí xó xỉnh nhất!
Bất quá, đối với chuyện có ngồi ở đầu hay là ngồi ở xó xỉnh Nhiếp Vân cũng không thèm để ý. Dù sao hắn tới đây cũng chỉ muốn biết một chút về yến hội, cũng không có yêu cầu gì quá lớn.
Ở trong tận cùng đại điện, một thiếu nữ thanh tú bộ dáng thanh thú nhìn phòng khách náo nhiệt, đôi mi thanh tú không ngừng nhíu lại.
- Những người này đều thuộc hạ của ta, bọn họ dã có chút tâm ý như vậy cũng không nên từ chối. Con đã ở đây thì cứ nghe theo ta sắp xếp, không nên câu nệ. Cứ thoải mái chơi đùa đi.
Một người trung niên cười ha hả một tiếng.
Người trung niên này ánh mắt như điện, toàn thân mơ hồ có một cỗ lực lượng khổng lồ, giống như long hổ quanh quẩn, không cần nhìn cũng biết người này vô cùng đáng sợ.
Chí Hào tướng quân! Cường giả Hoàng cảnh!
- Được rồi, bất quá, con còn muốn tu luyện, hơn nữa con cũng không thích loại xã giao này... Một khi con muốn rời khỏi, người không nên cản con a!
Thiếu nữ này nói.
- Được rồi, chỉ cần con thích, làm gì cũng được, bất quá... Những người này đều là thuộc hạ trung thành của phụ thân. Nếu như con xoay người rời đi thì sẽ khiến cho bọn họ thất vọng, đau khổ. Như vậy đi... Yến hội lần này để ta sắp xếp một chút khiêu vũ. Đến lúc đó nhất định sẽ có người mời con khiêu vũ. Con chỉ cần nhảy một chút rồi rời đi. Làm như vậy cũng sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của con!
Chí Hào tướng quân do dự một chút rồi nói.
Hắn cũng biết nữ nhi không thích loại xã giao này. Bất quá, hắn tổ chức yến hội này, người có thể tới đây tham gia cũng là thuộc hạ của hắn. Nếu như nữ nhi xoay người rời đi, như vậy mặt mũi của hắn cũng có chút khó coi.
- Được rồi, bất quá... Khiêu vũ với ai là do con quyết định, phụ thân không thể áp đặt cho con.
Dường như đã nhìn ra chỗ khó xử của phụ thân, thiếu nữ này nói.
- Đó là đương nhiên!
Chí Hào nở nụ cười nói.
Hắn biết nữ nhi mình thích ở một mình. không thích náo nhiệt, có thể đồng ý với hắn nhiều như vậy đã là cho hắn rất nhiều mặt mũi rồi.
- Đi ra ngoài đi!
Thương nghị xong, hai phụ tử đi vào phòng khách.
- Ta đã sớm nghe nói tướng quân có một nữ nhi xinh đẹp. Ban đầu ta còn chưa tin, lúc này vừa nhìn một cái mới biết tin đồ đã quá khiêm nhường. Đâu phải là xinh đẹp chứ? Đay quả thực là Cửu thiên huyền nữ hạ phàm a...
- Bích Nhi tiểu thư sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi dung nhan vĩnh trú, luôn luôn trẻ tuổi như vậy...
- Bích Nhi tiểu thư bằng vào ngần ấy tuổi đã có thực lực Vương giả trung phẩm. Chuyện này khiến cho những lão gia hỏa như chúng ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thấy hai người đi vào, bên trong đại sảnh nhất thời trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đều đưa mắt tập trung vào trên người vị thiếu nữ này.
Người có thể đi vào nơi này đều là thống lĩnh phân đội hoặc là thân tín của bọn họ. Bọn họ đã sớm biết Chí Hào tướng quân có một nữ nhi xinh đẹp, chẳng qua bọn hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua mà thôi. Lúc này vừa mới nhìn thấy, tất cả đều không khỏi kinh hãi một phen.
Nhất là những thống lĩnh, hộ vệ trẻ tuổi kia. Mỗi một người hai mắt sáng lên, tràn ngập vẻ kích động.
Gia thế tốt, thiên phú cao, mấu chốt là rất xinh đẹp... Sao không khiến cho người ta động tâm cơ chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ của những người này, trong mắt Bích Nhi hiện lên vẻ khinh thường.
Suy nghĩ của những người này, nàng không cần nhìn cũng có thể nhìn ra được.
Không nghĩ xem nên tu luyện thế nào, nên tấn cấp thế nào mà chỉ suy nghĩ xem làm sao có thể một bước bay lên trời. Mà loại người như vậy chính là loại người mà nàng khinh thị.
Bởi vì xinh đẹp, cho nên đi tới chỗ nào cũng có không ít người theo đuổi nàng. Nếu như nàng nguyện ý đã sớm có một bó lớn thanh niên tài tuấn xông tới. Mặc dù những thống lĩnh này nghe qua không tệ, trên thực tế còn xa mới có thể lọt vào mắt xanh của nàng được.
- Ồ?
Tràn ngập vẻ khinh thường, trong lúc đang chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt của nàng đột nhiên nhìn vào trong một góc.
Trong góc này có một người thiếu niên đang ngồi trước một cái bàn, chỉ có nhìn nàng một cái, sau đó đã không để ý tới nữa.
Mặc dù thiếu niên này chỉ nhìn nàng một cái, nhưng mà nàng có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của hắn hoàn toàn khác với những người khác. Thanh tịnh mà và trong suốt, không có một tia tham lam nào.
- Nhất định là giả bộ...
Vẻ khinh thường trong mắt Bích Nhi ngày càng nồng đậm hơn.
Loại người như vậy nàng cũng đã nhìn thấy không ít. Không ít người theo đuổi nàng không có kết quả cho nên sẽ dùng loại thủ đoạn này, nhìn thì chính trực vô cùng, thế nhưng trên thực tế không biết sau lưng đã làm ra không biết bao nhiêu chuyện.
- Ngụy quân tử!
Trong lòng đã định nghĩa thiếu niên này như vậy, Bích Nhi cũng không để ý tới nữa. Nàng đi theo sau lưng phụ thân, đi tới trung gian của đại sảnh rồi ngồi xuống.
- Hắt xì!
Nhiếp Vân ngồi ở trong góc đột nhiên hắt hơi một cái, tay gãi đầu một cái, vẻ mặt có chút kỳ quái... Bị cảm sao?
Đường đường có thực lực Phong vương trung kỳ, làm sao có thể cảm mạo được chứ?
Phí Đồng làm thống lĩnh phân đội thứ chín cho nên có tư cách mang theo một người. Nhiếp Vân cũng vừa vặn muốn biết một chút về yến hội của Hoàn Vũ Thần giới, cho nên mới đi theo.
Về phần Hỏa Long Chi Linh, hắn đã sớm giao cho Phí Đồng. Đương nhiên, người này cũng không biết bên trong hộp ngọc đựng thứ gì, mấy lần hắn muốn mở ra. Thế nhưng nhìn thấy phong ấn phía trên rốt cuộc cũng nhịn được.
Cũng không phải là hắn không giải được phong ấn, mà là có một ít thiên tài địa bảo, một khi phá vỡ phong ấn thì linh khí sẽ tán dật ra, khi đó sẽ có tổn thất rất lớn.
Hơn nữa hắn đối với vị Hoàng tử này hết sức tin tưởng. Nếu như đối phương đã nói không thành vấn đề, như vậy nhất định sẽ không thành vấn đề. Nếu như thực sự mở phong ấn ra nhìn, như vậy chính là không tin Hoàng tử điện hạ... Cho hắn mười lá gan thì hắn cũng không dám a!
Về phần Nhiếp Vân, sau khi cùng với Phí Đồng đi tới nơi này thì hắn mới biết địa vị của phân đội thứ chín này trong Chí Hào doanh trại thấp bao nhiêu. Đường đường là thống lĩnh, thậm chí ngay cả trước mặt tùy tùng của mấy phân đội trưởng cũng không bằng. Cho nên chỉ có thể ngồi ở vị trí xó xỉnh nhất!
Bất quá, đối với chuyện có ngồi ở đầu hay là ngồi ở xó xỉnh Nhiếp Vân cũng không thèm để ý. Dù sao hắn tới đây cũng chỉ muốn biết một chút về yến hội, cũng không có yêu cầu gì quá lớn.
/3634
|