Anh mặc một bộ vest lịch lãm, thắt cà vạt cô tặng đi đến nhà hàng gần công ty. Khách hàng anh gặp là nữ, người Thượng Hải, là một công ty nhỏ. Cô gái vừa gặp anh liền chỉnh quần áo để lộ khuôn ngực và da thịt mình. Anh vừa thấy đã chán ghét, muốn nhìn thì về nhìn người ở nhà thoải mái, chẳng phải ba vòng của vợ anh trong mắt anh là nóng bỏng nhất rồi hay sao, hôm nay đi gặp khách hàng không may lại trúng phải loại phụ nữ này. Bỗng dưng anh thấy nhớ vợ ở nhà, không biết cô đã ngủ chưa hay lại lậc đậc đi giặt áo sơ mi của anh nữa.
- Vương thiếu. Tôi là Nhan Đường Đường, rất hân hạnh được gặp anh.
Nhan Đường Đường đưa một tay ra ý thị muốn bắt tay với anh, anh liếc một cái cũng không, cô ta nhanh chóng rút tay về.
- Vào vấn đề.
Anh lạnh nhạt phun ra một câu tựa hồ như tát vào mặt ai đó. Chẳng phải theo như Nhan Đường Đường biết khoảng hai năm về trước anh rất trăng hoa sao ? Tại sao bây giờ không có hứng thú với phụ nữ nữa ?
- À. Vương thiếu, tôi muốn bán bản vẽ này cho anh, mẫu quần áo nữ này tôi tốn thời gian một năm để hoàn thiện. Mong anh xem qua.
Anh cầm lấy tệp giấy lên xem. Làm ơn đi, thiết kế còn thua cả vợ anh vẽ bậy đỡ buồn, vậy mà dám vác mặt đến đây bán cho anh.
- Cô thấy bản vẽ này đáng giá bao nhiêu ?
- Bảy mươi ngàn USD, anh thấy sao ?
Nhan Đường Đường cười duyên dáng nhìn anh. Anh liếc mắt nhìn cô ta, quả thực dung nhan không tệ, vòng một cũng khá ngon lành đi, nhưng nghĩ lại người ở nhà, yêu anh như vậy, anh làm sao nỡ làm chuyện có lỗi với cô một lần nữa.
- Nhan Đường Đường. Tôi nói thẳng, thiết kế của cô không có gì đặc sắc, cũng không bắt mắt được khách hàng...
- Vương thiếu. Anh xem lại lần nữa đi.
Anh chán ghét đứng lên bước đi. Nhan Đường Đường vội nắm tay anh.
- Vương thiếu. Chẳng lẽ anh không thể cùng tôi ăn một bữa cơm sao. Hôm nay vì gặp anh tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, ít ra anh cũng phải thưởng thức.
- À. Tôi phải về nhà ăn cơm với vợ.
Anh hất tay Nhan Đường Đường ra, đáng ghét, vợ anh trong lòng anh là người xinh đẹp có sức hấp dẫn anh nhất. Anh làm sao bỏ người phụ nữ anh yêu thương ở nhà để đi hoan ái với người phụ nữ rẻ tiền này ? Chưa nhắc đến anh ân ái với cô nhiều đến nỗi anh chỉ quen hơi quen cơ thể cô thôi...
Anh bước đi phóng xe về nhà bỏ lại Nhan Đường Đường ngẩng người ra. Vợ ? Anh có vợ rồi sao ? Không được. Thứ gì mình đã nhìn trúng nhất định là của mình, không thể của người khác ! Đăng bởi: admin
- Vương thiếu. Tôi là Nhan Đường Đường, rất hân hạnh được gặp anh.
Nhan Đường Đường đưa một tay ra ý thị muốn bắt tay với anh, anh liếc một cái cũng không, cô ta nhanh chóng rút tay về.
- Vào vấn đề.
Anh lạnh nhạt phun ra một câu tựa hồ như tát vào mặt ai đó. Chẳng phải theo như Nhan Đường Đường biết khoảng hai năm về trước anh rất trăng hoa sao ? Tại sao bây giờ không có hứng thú với phụ nữ nữa ?
- À. Vương thiếu, tôi muốn bán bản vẽ này cho anh, mẫu quần áo nữ này tôi tốn thời gian một năm để hoàn thiện. Mong anh xem qua.
Anh cầm lấy tệp giấy lên xem. Làm ơn đi, thiết kế còn thua cả vợ anh vẽ bậy đỡ buồn, vậy mà dám vác mặt đến đây bán cho anh.
- Cô thấy bản vẽ này đáng giá bao nhiêu ?
- Bảy mươi ngàn USD, anh thấy sao ?
Nhan Đường Đường cười duyên dáng nhìn anh. Anh liếc mắt nhìn cô ta, quả thực dung nhan không tệ, vòng một cũng khá ngon lành đi, nhưng nghĩ lại người ở nhà, yêu anh như vậy, anh làm sao nỡ làm chuyện có lỗi với cô một lần nữa.
- Nhan Đường Đường. Tôi nói thẳng, thiết kế của cô không có gì đặc sắc, cũng không bắt mắt được khách hàng...
- Vương thiếu. Anh xem lại lần nữa đi.
Anh chán ghét đứng lên bước đi. Nhan Đường Đường vội nắm tay anh.
- Vương thiếu. Chẳng lẽ anh không thể cùng tôi ăn một bữa cơm sao. Hôm nay vì gặp anh tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, ít ra anh cũng phải thưởng thức.
- À. Tôi phải về nhà ăn cơm với vợ.
Anh hất tay Nhan Đường Đường ra, đáng ghét, vợ anh trong lòng anh là người xinh đẹp có sức hấp dẫn anh nhất. Anh làm sao bỏ người phụ nữ anh yêu thương ở nhà để đi hoan ái với người phụ nữ rẻ tiền này ? Chưa nhắc đến anh ân ái với cô nhiều đến nỗi anh chỉ quen hơi quen cơ thể cô thôi...
Anh bước đi phóng xe về nhà bỏ lại Nhan Đường Đường ngẩng người ra. Vợ ? Anh có vợ rồi sao ? Không được. Thứ gì mình đã nhìn trúng nhất định là của mình, không thể của người khác ! Đăng bởi: admin
/33
|