Nam Cung Thần Phong không ngừng nói bên tai anh việc ly hôn, anh muốn hảo hảo chăm sóc cô, hảo hảo yêu thương cô, cho dù cả đời cô không nhận ra anh, chỉ cần có cô bên cạnh như thế nào anh cũng cam lòng. Nhưng Nam Cung Thần Phong nhất quyết không cho anh đến gần cô.
Anh ngày ngày đứng ở cửa kính bên ngoài ngắm nhìn cô, chờ cô tỉnh lại, anh không ngừng khẩn cầu, mong cô bình an...
Nam Cung Thần Phong ngồi bên ngoài ghế chờ, Thẩm Trác Vương bước đến quỳ xuống trước mặt anh.
- Cầu xin anh. Chỉ cần để tôi được chăm sóc Đình Đình đến khi tỉnh lại, cô ấy vừa tỉnh tôi liền đi, sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy nữa.
Đưa ra quyết định này, anh thật sự rất khổ tâm, đều là do thói trăng hoa của anh, do anh đáng bị như vậy. Nam Cung Thần Phong thoáng chút mềm lòng, người đàn ông này có vẻ rất yêu em gái anh, nhưng đã làm cho Phương Đình phải khổ sở, anh nhất quyết không để Thẩm Trác Vương có mặt trong cuộc sống sau này của Nam Cung Phương Đình.
- Vương thiếu, Phong thiếu, Nam Cung tiểu thư đã tỉnh.
Từ đằng xa y tá chạy tới. Nam Cung Thần Phong vẻ mặt đắc ý nhìn Thẩm Trác Vương.
- Vương thiếu, xem ra anh phải đi rồi.
- Tôi biết...
Nam Cung Thần Phong đứng dậy đi đến phòng cô, bỏ lại Thẩm Trác Vương cười khổ. Ngay cả người phụ nữ của mình mà mình cũng không có tư cách gặp mặt cô ấy...
Anh lẳng lặng đứng ở một góc ngoài cửa kính, đủ nhìn thấy cô ngồi trên giường bệnh, cô gầy đi nhiều, nhưng vẫn luôn xinh đẹp, nước mắt anh bất giác rơi xuống, người phụ nữ của anh...
Mà bên trong cô nhìn thấy Nam Cung Thần Phong sợ hãi che chăn lại.
- Anh là ai ?
- Đình Đình, nghe anh nói, anh là anh trai của em, em bị tai nạn xe nên tạm thời mất trí nhớ.
- Cái kia... Anh ấy trông thật quen.
Cô nhìn ra cửa kính, khó hiểu nhìn người đàn ông đang khóc bên ngoài. Cô bất giác cười tươi với người đàn ông đó, anh thấy nụ cười cô, yên tâm rời khỏi bệnh viện.
Anh về nhà bước vào phòng, ngồi trên chiếc giường vô số lần ân ái cùng cô, anh lấy ra một tờ giấy, nắn nót từng câu từng chữ.
'Đình Đình, sau này anh vẫn ở phía sau bảo vệ em cho đến khi em tìm được hạnh phúc mới, anh mong người sau này sẽ yêu thương em, không làm tổn thương em... Hôm nay nhìn thấy em cười, anh thật sự rất vui. Xin lỗi vì trước đây không trân trọng em, anh mong sau này nếu gặp lại anh, em vẫn sẽ cười như vậy. Đứa con của chúng ta đáng tiếc anh không có phúc được nhìn thấy. Kiếp này nghĩa vợ chồng của chúng ta chỉ có như thế, kiếp sau anh nhất định sẽ làm chồng của em, yêu thương em không như cách bây giờ anh đã làm. Anh yêu em...' Đăng bởi: admin
Anh ngày ngày đứng ở cửa kính bên ngoài ngắm nhìn cô, chờ cô tỉnh lại, anh không ngừng khẩn cầu, mong cô bình an...
Nam Cung Thần Phong ngồi bên ngoài ghế chờ, Thẩm Trác Vương bước đến quỳ xuống trước mặt anh.
- Cầu xin anh. Chỉ cần để tôi được chăm sóc Đình Đình đến khi tỉnh lại, cô ấy vừa tỉnh tôi liền đi, sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy nữa.
Đưa ra quyết định này, anh thật sự rất khổ tâm, đều là do thói trăng hoa của anh, do anh đáng bị như vậy. Nam Cung Thần Phong thoáng chút mềm lòng, người đàn ông này có vẻ rất yêu em gái anh, nhưng đã làm cho Phương Đình phải khổ sở, anh nhất quyết không để Thẩm Trác Vương có mặt trong cuộc sống sau này của Nam Cung Phương Đình.
- Vương thiếu, Phong thiếu, Nam Cung tiểu thư đã tỉnh.
Từ đằng xa y tá chạy tới. Nam Cung Thần Phong vẻ mặt đắc ý nhìn Thẩm Trác Vương.
- Vương thiếu, xem ra anh phải đi rồi.
- Tôi biết...
Nam Cung Thần Phong đứng dậy đi đến phòng cô, bỏ lại Thẩm Trác Vương cười khổ. Ngay cả người phụ nữ của mình mà mình cũng không có tư cách gặp mặt cô ấy...
Anh lẳng lặng đứng ở một góc ngoài cửa kính, đủ nhìn thấy cô ngồi trên giường bệnh, cô gầy đi nhiều, nhưng vẫn luôn xinh đẹp, nước mắt anh bất giác rơi xuống, người phụ nữ của anh...
Mà bên trong cô nhìn thấy Nam Cung Thần Phong sợ hãi che chăn lại.
- Anh là ai ?
- Đình Đình, nghe anh nói, anh là anh trai của em, em bị tai nạn xe nên tạm thời mất trí nhớ.
- Cái kia... Anh ấy trông thật quen.
Cô nhìn ra cửa kính, khó hiểu nhìn người đàn ông đang khóc bên ngoài. Cô bất giác cười tươi với người đàn ông đó, anh thấy nụ cười cô, yên tâm rời khỏi bệnh viện.
Anh về nhà bước vào phòng, ngồi trên chiếc giường vô số lần ân ái cùng cô, anh lấy ra một tờ giấy, nắn nót từng câu từng chữ.
'Đình Đình, sau này anh vẫn ở phía sau bảo vệ em cho đến khi em tìm được hạnh phúc mới, anh mong người sau này sẽ yêu thương em, không làm tổn thương em... Hôm nay nhìn thấy em cười, anh thật sự rất vui. Xin lỗi vì trước đây không trân trọng em, anh mong sau này nếu gặp lại anh, em vẫn sẽ cười như vậy. Đứa con của chúng ta đáng tiếc anh không có phúc được nhìn thấy. Kiếp này nghĩa vợ chồng của chúng ta chỉ có như thế, kiếp sau anh nhất định sẽ làm chồng của em, yêu thương em không như cách bây giờ anh đã làm. Anh yêu em...' Đăng bởi: admin
/33
|