Hôm nay anh dắt cô đi mua sắm. Vào khu mua sắm Thẩm thị, mọi người đều ngưỡng mộ đôi nam thanh nữ tú này...
Anh nắm tay cô đi một vòng khu mua sắm, mua được cũng không ít đồ, nhưng chủ yếu là đồ dùng gia đình và quần áo cho anh.
- Vợ à, em đứng ở đây chờ anh đi lấy xe.
Cô nghe lời đứng trước trung tâm mua sắm, anh chạy xuống hầm để xe. Hơn ba mươi phút vẫn chưa thấy anh trở lại, cô lo lắng chạy đi tìm anh.
Vào hầm để xe, cảnh cô thấy chính là anh đang ôm eo một người phụ nữ, người phụ nữ đó không ai khác chính là Tề Lam.
Nhìn bộ dạng của anh, hôn đến điên cuồng như vậy, cô nắm chặt tay thành nấm đấm, kiềm lòng mình không cho nước mắt tuôn xuống.
- Thẩm Trác Vương.
Cô giận dữ gầm lên, cô không thể chịu đựng nữa, thói trăng hoa của người đàn ông này. Anh nghe tiếng cô, buông Tề Lam ra sải bước chạy về phía cô.
- Đình Đình, em nghe anh nói đi... Đình Đình!
Cô quay bước chạy thật nhanh, anh đuổi theo cô không ngừng gọi. Họ bước lên đường lớn, cô điên cuồng phóng qua đường, càng không biết hướng bên kia đang có xe hơi sắp va vào cô.
Tiếng xe hơi thắng gấp, cô nằm trên mặt đất máu không ngừng tuôn, còn có máu ở nơi hạ thân của cô. Anh vội vàng chạy qua ôm lấy cô, cô đã ngất đi rồi, anh nhanh chóng mang cô đến bệnh viện. Lúc đi không ngừng cầu xin cô.
- Đình Đình, em nhất định phải bình an, anh không cho phép em rời bỏ anh. Đình Đình, anh hối hận rồi, từ nay về sau anh sẽ không làm em tổn thương nữa. Đình Đình...
Bất giác anh rơi nước mắt, người phụ nữ này, tại sao lại không nghe lời anh cứ nhắm mắt mãi...
Cô được đưa vào phòng cấp cứu, không lâu sau đó ông nội cô, mẹ cô, cha mẹ anh và anh trai cô cũng đến.
- Cháu gái của tôi... nó có chuyện gì kêu tôi làm sao sống đây hả.
- Ông nội. Người đừng quá lo lắng, em ấy nhất định không có chuyện gì, không có chuyện gì...
Nam Cung Thần Phủ đau đớn nhớ thương cô, cháu gái của ông, từ nhỏ đến lớn không ngừng bất hạnh. Nam Cung Thần Phong ôm lấy ông an ủi, thật ra trong tâm anh vô cùng lo lắng, em gái của anh hôm nay trở nên như vậy đều do anh trai không tốt không bảo vệ cô, anh không biết làm sao ăn nói với cha anh trên thiên đường...
Mà ở một góc, Quách Phương Hoa im lặng đến đáng sợ, bà khóc không ra nước mắt...
Mà ở chỗ cha mẹ anh không ngừng trách mắng anh, hỏi tại sao anh lại không bỏ được thói hư tật xấu của mình, không bảo vệ tốt cho cô.
Bác sĩ bước ra vẻ mặt đầy thất vọng.
- Bác sĩ. Vợ/cháu/em gái/ con tôi thế nào.
Tất cả người có mặt vừa nhìn thấy bác sĩ liền chạy lại hỏi han...
- Nam Cung tiểu thư hiện tại đã qua cơn nguy kịch, cô ấy sẽ mất trí nhớ một thời gian, đứa bé trong bụng cô ấy chúng tôi không giữ được, thành thật xin lỗi.
- Đứa bé ?
Anh chau mày nhìn bác sĩ, bác sĩ lắc đầu đi khỏi. Anh ngồi xuống ghế, nhìn băng ca đẩy cô vào phòng bệnh, Nam Cung Thần Phong đau lòng nhìn em gái bất động trên giường bệnh.
- Mẹ, ông nội, hai bác về nhà đi, ở đây có con và Trác Vương là được...
- Cũng được.
Người lớn kéo nhau về nhà. Nam Cung Thần Phong trở lại phòng bệnh ngồi cạnh anh.
- Con bé đã nói cho tôi về đứa nhỏ...
- Tại sao lại không nói cho tôi biết ?
- Con bé nói đợi đến sinh nhật cậu sẽ cho cậu bất ngờ, nó rất mong đợi đứa nhỏ này...
- Tôi sai rồi.
- Tôi muốn anh ly hôn với con bé.
- Không bao giờ.
- Anh làm con bé đau khổ như vậy, đến đứa con nó mong chờ nhất cũng mất đi, cậu lấy tư cách gì ở bên con bé ? Con bé đã mất trí nhớ, tôi sẽ không bao giờ để con bé nhớ lại, tôi mong con bé sẽ mãi mãi quên anh, nó sẽ có hạnh phúc mới và hạnh phúc của con bé... không phải là anh... Đăng bởi: admin
Anh nắm tay cô đi một vòng khu mua sắm, mua được cũng không ít đồ, nhưng chủ yếu là đồ dùng gia đình và quần áo cho anh.
- Vợ à, em đứng ở đây chờ anh đi lấy xe.
Cô nghe lời đứng trước trung tâm mua sắm, anh chạy xuống hầm để xe. Hơn ba mươi phút vẫn chưa thấy anh trở lại, cô lo lắng chạy đi tìm anh.
Vào hầm để xe, cảnh cô thấy chính là anh đang ôm eo một người phụ nữ, người phụ nữ đó không ai khác chính là Tề Lam.
Nhìn bộ dạng của anh, hôn đến điên cuồng như vậy, cô nắm chặt tay thành nấm đấm, kiềm lòng mình không cho nước mắt tuôn xuống.
- Thẩm Trác Vương.
Cô giận dữ gầm lên, cô không thể chịu đựng nữa, thói trăng hoa của người đàn ông này. Anh nghe tiếng cô, buông Tề Lam ra sải bước chạy về phía cô.
- Đình Đình, em nghe anh nói đi... Đình Đình!
Cô quay bước chạy thật nhanh, anh đuổi theo cô không ngừng gọi. Họ bước lên đường lớn, cô điên cuồng phóng qua đường, càng không biết hướng bên kia đang có xe hơi sắp va vào cô.
Tiếng xe hơi thắng gấp, cô nằm trên mặt đất máu không ngừng tuôn, còn có máu ở nơi hạ thân của cô. Anh vội vàng chạy qua ôm lấy cô, cô đã ngất đi rồi, anh nhanh chóng mang cô đến bệnh viện. Lúc đi không ngừng cầu xin cô.
- Đình Đình, em nhất định phải bình an, anh không cho phép em rời bỏ anh. Đình Đình, anh hối hận rồi, từ nay về sau anh sẽ không làm em tổn thương nữa. Đình Đình...
Bất giác anh rơi nước mắt, người phụ nữ này, tại sao lại không nghe lời anh cứ nhắm mắt mãi...
Cô được đưa vào phòng cấp cứu, không lâu sau đó ông nội cô, mẹ cô, cha mẹ anh và anh trai cô cũng đến.
- Cháu gái của tôi... nó có chuyện gì kêu tôi làm sao sống đây hả.
- Ông nội. Người đừng quá lo lắng, em ấy nhất định không có chuyện gì, không có chuyện gì...
Nam Cung Thần Phủ đau đớn nhớ thương cô, cháu gái của ông, từ nhỏ đến lớn không ngừng bất hạnh. Nam Cung Thần Phong ôm lấy ông an ủi, thật ra trong tâm anh vô cùng lo lắng, em gái của anh hôm nay trở nên như vậy đều do anh trai không tốt không bảo vệ cô, anh không biết làm sao ăn nói với cha anh trên thiên đường...
Mà ở một góc, Quách Phương Hoa im lặng đến đáng sợ, bà khóc không ra nước mắt...
Mà ở chỗ cha mẹ anh không ngừng trách mắng anh, hỏi tại sao anh lại không bỏ được thói hư tật xấu của mình, không bảo vệ tốt cho cô.
Bác sĩ bước ra vẻ mặt đầy thất vọng.
- Bác sĩ. Vợ/cháu/em gái/ con tôi thế nào.
Tất cả người có mặt vừa nhìn thấy bác sĩ liền chạy lại hỏi han...
- Nam Cung tiểu thư hiện tại đã qua cơn nguy kịch, cô ấy sẽ mất trí nhớ một thời gian, đứa bé trong bụng cô ấy chúng tôi không giữ được, thành thật xin lỗi.
- Đứa bé ?
Anh chau mày nhìn bác sĩ, bác sĩ lắc đầu đi khỏi. Anh ngồi xuống ghế, nhìn băng ca đẩy cô vào phòng bệnh, Nam Cung Thần Phong đau lòng nhìn em gái bất động trên giường bệnh.
- Mẹ, ông nội, hai bác về nhà đi, ở đây có con và Trác Vương là được...
- Cũng được.
Người lớn kéo nhau về nhà. Nam Cung Thần Phong trở lại phòng bệnh ngồi cạnh anh.
- Con bé đã nói cho tôi về đứa nhỏ...
- Tại sao lại không nói cho tôi biết ?
- Con bé nói đợi đến sinh nhật cậu sẽ cho cậu bất ngờ, nó rất mong đợi đứa nhỏ này...
- Tôi sai rồi.
- Tôi muốn anh ly hôn với con bé.
- Không bao giờ.
- Anh làm con bé đau khổ như vậy, đến đứa con nó mong chờ nhất cũng mất đi, cậu lấy tư cách gì ở bên con bé ? Con bé đã mất trí nhớ, tôi sẽ không bao giờ để con bé nhớ lại, tôi mong con bé sẽ mãi mãi quên anh, nó sẽ có hạnh phúc mới và hạnh phúc của con bé... không phải là anh... Đăng bởi: admin
/33
|