Hoành Không Na Di!
Bất đắc dĩ Ngô Chính chỉ có thể liên tiếp dùng ưu thế khinh công của mình để tránh né ảnh kiếm ráo riết truy sát.
“ Chạy đi đâu? ”
Diệt Tuyệt sư thái cực kỳ giận dữ quyết tâm truy giết Ngô Chính, nhưng thân ảnh của hắn tựa như là ảo giác như có như không, cứ ngỡ đã chém trúng nào ngờ toàn là huyễn ảnh phù du, khiến lão ni cô có loại xung động muốn phanh thấy xé xác Ngô Chính ra làm trăm mảnh.
Lúc bấy giờ Ỷ Thiên kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái tựa như là phân thân tứ phương tám hương đều lưu lại ảnh kiếm trong không khí, kiếm phong mạnh mẽ đến mức đã phá tan cả ngôi nhà rung chuyển mặt đất, khiến đám người gần đó hoang mang hoảng loạn cấp bách tránh đi thật xa chiến trường của hai người.
“ Đông Phương, bảo vệ Kỷ cô nương! ”
Ngô Chính làm người trong trận phút chốc liền đã đoán biết được ý định của Diệt Tuyệt sư thái, lão ni cô này là vì không tìm được chân thân của Ngô Chính mà đánh cho nên định chuyển qua uy hiếp Ngô Chính bằng cách nhắm đến đồ đệ của chính mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Diệt Tuyệt sư thái lúc này đã hoàn toàn bỏ qua cho Ngô Chính, Ỷ Thiên kiếm bất ngờ lại nhắm về phía Kỷ Hiểu Phù mẫu tử hai người lao tới.
“ Sư phụ!? ”
Không thể tin tưởng nổi sự thật đang diễn ra trước mắt, Kỷ Hiểu Phù thậm chí còn không có ý nghĩ né tránh trong đầu, chỉ biết thất thần nhìn lấy gương mặt băng lãnh âm trầm của Diệt Tuyệt sư thái sư phụ nàng sát khí chất chứa bên trong ánh mắt không có một chút lưu tình.
Đúng là như Ngô Chính trước đó đã nói, Diệt Tuyệt sư thái là không nghĩ đến tình sư đồ hoàn toàn muốn thẳng tay giết chết Kỷ Hiểu Phù.
Ngô Chính vừa rồi nhắc nhở Đông Phương Bạch bảo vệ Kỷ Hiểu Phù, nhưng là Diệt Tuyệt sư thái thế công quá đột ngộ tức thì đã chuyển biến sang một hướng khác, thật giống như là bà ta đã suy tính từ trước khi bắt đầu chiến đấu, sở dĩ rút gươm so chiêu với Ngô Chính mục đích chính là để tự tay giết chết Kỷ Hiểu Phù mẫu tử hai người hay chăng!?
Vù vù...
Kiếm mang chưa đến, kiếm phong đã tới trước để Kỷ Hiểu Phù y phục bay phất phới tóc tai rối bù, khiến nàng hai mắt đã nhắm nghiền không mở ra.
Phù phù...
Nhưng vượt ngoài suy đoán của tất cả mọi người, Ỷ Thiên kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái chỉ cách mi tâm Kỷ Hiểu Phù một phân đã bất động dừng lại.
“ Sư... sư phụ! ”
Kỷ Hiểu Phù chẳng biết sao trong tâm mừng rỡ còn tưởng rằng Diệt Tuyệt sư thái đây là nghĩ đến tình sư đồ buông tha cho mẫu tử hai người không xuống tay hay sao!?
“ Diệt Tuyệt quả nhiên là muốn diệt tuyệt! Đến đồ đệ của mình cũng không buông tha a, nhưng là ngươi muốn Nga My phái không người kế thừa hay sao? ”
Ngô Chính chậm hơn một nhịp đã đáp xuống vị trí của Chu Chỉ Nhược đề phòng Diệt Tuyệt sư thái điên cuồng vì muốn bắt lấy điểm yếu của Ngô Chính mà đến trẻ con cũng không tha, đương nhiên trong miệng vẫn không quên buông lời trào phúng cùng có cả uy hiếp.
“ Vô liêm sỉ! Dám uy hiếp ta!? ”
Diệt Tuyệt sư thái nghe xong càng trở nên tức giận đùng đùng mặt mày đỏ tía, hai bên tai tựa như là đã muốn bốc khói ra ngoài.
Lúc bấy giờ lại quan sát về phía đám người Nga My phái kia, tất cả các nàng đều đứng yên bất động, trên thần sắc có thể thấy được vẻ sợ hãi đến kinh hoàng hồn vía tứ tung, tựa như vừa trải qua một cơn ác mộng nào đó.
Nhìn lại phía trước trong đám ni cô người dẫn đầu đại sư tỷ Đinh Mẫn Quân, chỉ thấy nàng nước mắt tràn ra dàn dụa nhem nhuốc trên gương mặt đã tái xanh tái mét nhưng không thể phát ra được tiếng động nào, càng đáng sợ hơn là bờ môi trên và môi dưới của nàng tựa hồ là bị chỉ tơ... khâu lại.
Hơn nữa sợi chỉ tơ đó vẫn còn nối liền với cây kim châm đang phe phẩy trên tay Đông Phương Bạch, người đang nhàn rỗi đến mức say sưa đùa giỡn với lọn tóc của mình hoàn toàn không chú ý đến xung quanh.
Ọe ọe...
Chu Chỉ Nhược nhìn thấy cảnh tượng kinh dị này không thể ngăn mình lại quay đầu ngồi xổm xuống mặt đất mà nôn mửa.
Thật may là Dương Bất Hối từ đầu chí cuối vẫn luôn nấp sau lưng vạt áo của Kỷ Hiểu Phù, bằng không sau hôm nay không biết là cô bé sẽ gặp phải bao nhiêu ác mộng hằng đêm.
“ Đồ đệ ngươi vô lễ xúc phạm ta, thê tử của ta chỉ khâu lại mồm thối của nàng mà thôi, có gì mà uy hiếp!? Không phải là ngươi cũng đang muốn giết chính đồ đệ của minh đấy ư? ”
Ngô Chính một bên vút lưng Chu Chỉ Nhược truyền vào nội công điều hòa khí huyết giúp nàng bình tĩnh trở lại, một bên thì không thèm đoái hoài nhìn ngó đến Diệt Tuyệt sư thái, coi bà ta như không khí nhưng mồm thì không ngừng trào phúng khích bác.
Phốc!
Quả nhiên Ngô Chính hành động kết hợp với miệng lưỡi đã đủ để trọng thương Diệt Tuyệt sư thái, khiến bà ta tức giận đến mức thổ huyết, khí tức rối loạn không còn trầm lãnh ổn định như trước đó.
Đối diện mũi kiếm chỉ cách mi tâm của mình một phân, Kỷ Hiểu Phù ánh mắt cực kỳ thương tâm đau đớn kèm theo vẻ thất vọng tràn trề, chỉ vì nàng trong mình mang cốt nhục của Dương Tiêu và sinh ra hài tử của hắn mà Diệt Tuyệt sư thái không ngờ lại muốn giết chết cả nàng và hài tử của nàng nữa.
Chưa kể vừa rồi Diệt Tuyệt sư thái còn không phủ nhận lời nói của Ngô Chính, bà ta ý định là muốn cưỡng ép Kỷ Hiểu Phù ám sát Dương Tiêu, sau đó hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ giết luôn mẫu tử hai người để diệt cỏ tận gốc.
Kỷ Hiểu Phù thực sự không thể tin tưởng trước mắt nàng lão ni cô độc ác tàn nhẫn này lại chính là sư phụ của mình.
“ Ài... như thế này đi, ngươi hoặc là bỏ xuống Ỷ Thiên kiếm cùng ta công bằng sinh tử quyết đấu không ai can thiệp, hoặc là buông tha cho mẫu tử hai người bọn họ sau đó ngươi có thể mang đám người ni cô mồm thối kia trở về, bằng không... ta không ngại trước mặt ngươi mà tàn phế từng cái đồ đệ yêu quý của ngươi! ”
Ngô Chính lúc này lại quay người về phía Diệt Tuyệt sư thái, hai tay chấp sau lưng dùng tư thế bề trên phách lối mà nhìn xuống Diệt Tuyệt sư thái đang bừng bừng tức giận kia.
Diệt Tuyệt sư thái trong thâm tâm lúc bấy giờ đang cực độ phẫn hận tự mình thề thốt trong lòng một ngày nào đó nhất định sẽ khiến cho Ngô Chính muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không yên, sau đó lại phanh thây hắn ra làm trăm mảnh đem phơi xác cho chim ăn.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ độc ác trong lòng của Diệt Tuyệt sư thái không thể nào thốt ra ngoài miệng trong tình cảnh như thế này.
Trong lúc chờ đợi Diệt Tuyệt sư thái nghiến răng nghiến lợi trầm tư, Đông Phương Bạch thì có chút nhàn rỗi đã tiếp tục khâu thêm một mũi nữa trên đôi môi của Đinh Mẫn Quân, hơn nữa cũng không có ý định sẽ dừng lại.
“ Dừng tay! ”
Diệt Tuyệt sư thái trông thấy như vậy chỉ biết bất lực quát lên chói tai.
Tuy nhiên Đông Phương Bạch động tác khâu vá vẫn rất từ tốn chậm rãi nhưng lại cực kỳ uyển chuyển thành thục không có lấy một động tác thừa, hoàn toàn không để lời nói của Diệt Tuyệt sư thái vào tai.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Bất đắc dĩ Ngô Chính chỉ có thể liên tiếp dùng ưu thế khinh công của mình để tránh né ảnh kiếm ráo riết truy sát.
“ Chạy đi đâu? ”
Diệt Tuyệt sư thái cực kỳ giận dữ quyết tâm truy giết Ngô Chính, nhưng thân ảnh của hắn tựa như là ảo giác như có như không, cứ ngỡ đã chém trúng nào ngờ toàn là huyễn ảnh phù du, khiến lão ni cô có loại xung động muốn phanh thấy xé xác Ngô Chính ra làm trăm mảnh.
Lúc bấy giờ Ỷ Thiên kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái tựa như là phân thân tứ phương tám hương đều lưu lại ảnh kiếm trong không khí, kiếm phong mạnh mẽ đến mức đã phá tan cả ngôi nhà rung chuyển mặt đất, khiến đám người gần đó hoang mang hoảng loạn cấp bách tránh đi thật xa chiến trường của hai người.
“ Đông Phương, bảo vệ Kỷ cô nương! ”
Ngô Chính làm người trong trận phút chốc liền đã đoán biết được ý định của Diệt Tuyệt sư thái, lão ni cô này là vì không tìm được chân thân của Ngô Chính mà đánh cho nên định chuyển qua uy hiếp Ngô Chính bằng cách nhắm đến đồ đệ của chính mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Diệt Tuyệt sư thái lúc này đã hoàn toàn bỏ qua cho Ngô Chính, Ỷ Thiên kiếm bất ngờ lại nhắm về phía Kỷ Hiểu Phù mẫu tử hai người lao tới.
“ Sư phụ!? ”
Không thể tin tưởng nổi sự thật đang diễn ra trước mắt, Kỷ Hiểu Phù thậm chí còn không có ý nghĩ né tránh trong đầu, chỉ biết thất thần nhìn lấy gương mặt băng lãnh âm trầm của Diệt Tuyệt sư thái sư phụ nàng sát khí chất chứa bên trong ánh mắt không có một chút lưu tình.
Đúng là như Ngô Chính trước đó đã nói, Diệt Tuyệt sư thái là không nghĩ đến tình sư đồ hoàn toàn muốn thẳng tay giết chết Kỷ Hiểu Phù.
Ngô Chính vừa rồi nhắc nhở Đông Phương Bạch bảo vệ Kỷ Hiểu Phù, nhưng là Diệt Tuyệt sư thái thế công quá đột ngộ tức thì đã chuyển biến sang một hướng khác, thật giống như là bà ta đã suy tính từ trước khi bắt đầu chiến đấu, sở dĩ rút gươm so chiêu với Ngô Chính mục đích chính là để tự tay giết chết Kỷ Hiểu Phù mẫu tử hai người hay chăng!?
Vù vù...
Kiếm mang chưa đến, kiếm phong đã tới trước để Kỷ Hiểu Phù y phục bay phất phới tóc tai rối bù, khiến nàng hai mắt đã nhắm nghiền không mở ra.
Phù phù...
Nhưng vượt ngoài suy đoán của tất cả mọi người, Ỷ Thiên kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái chỉ cách mi tâm Kỷ Hiểu Phù một phân đã bất động dừng lại.
“ Sư... sư phụ! ”
Kỷ Hiểu Phù chẳng biết sao trong tâm mừng rỡ còn tưởng rằng Diệt Tuyệt sư thái đây là nghĩ đến tình sư đồ buông tha cho mẫu tử hai người không xuống tay hay sao!?
“ Diệt Tuyệt quả nhiên là muốn diệt tuyệt! Đến đồ đệ của mình cũng không buông tha a, nhưng là ngươi muốn Nga My phái không người kế thừa hay sao? ”
Ngô Chính chậm hơn một nhịp đã đáp xuống vị trí của Chu Chỉ Nhược đề phòng Diệt Tuyệt sư thái điên cuồng vì muốn bắt lấy điểm yếu của Ngô Chính mà đến trẻ con cũng không tha, đương nhiên trong miệng vẫn không quên buông lời trào phúng cùng có cả uy hiếp.
“ Vô liêm sỉ! Dám uy hiếp ta!? ”
Diệt Tuyệt sư thái nghe xong càng trở nên tức giận đùng đùng mặt mày đỏ tía, hai bên tai tựa như là đã muốn bốc khói ra ngoài.
Lúc bấy giờ lại quan sát về phía đám người Nga My phái kia, tất cả các nàng đều đứng yên bất động, trên thần sắc có thể thấy được vẻ sợ hãi đến kinh hoàng hồn vía tứ tung, tựa như vừa trải qua một cơn ác mộng nào đó.
Nhìn lại phía trước trong đám ni cô người dẫn đầu đại sư tỷ Đinh Mẫn Quân, chỉ thấy nàng nước mắt tràn ra dàn dụa nhem nhuốc trên gương mặt đã tái xanh tái mét nhưng không thể phát ra được tiếng động nào, càng đáng sợ hơn là bờ môi trên và môi dưới của nàng tựa hồ là bị chỉ tơ... khâu lại.
Hơn nữa sợi chỉ tơ đó vẫn còn nối liền với cây kim châm đang phe phẩy trên tay Đông Phương Bạch, người đang nhàn rỗi đến mức say sưa đùa giỡn với lọn tóc của mình hoàn toàn không chú ý đến xung quanh.
Ọe ọe...
Chu Chỉ Nhược nhìn thấy cảnh tượng kinh dị này không thể ngăn mình lại quay đầu ngồi xổm xuống mặt đất mà nôn mửa.
Thật may là Dương Bất Hối từ đầu chí cuối vẫn luôn nấp sau lưng vạt áo của Kỷ Hiểu Phù, bằng không sau hôm nay không biết là cô bé sẽ gặp phải bao nhiêu ác mộng hằng đêm.
“ Đồ đệ ngươi vô lễ xúc phạm ta, thê tử của ta chỉ khâu lại mồm thối của nàng mà thôi, có gì mà uy hiếp!? Không phải là ngươi cũng đang muốn giết chính đồ đệ của minh đấy ư? ”
Ngô Chính một bên vút lưng Chu Chỉ Nhược truyền vào nội công điều hòa khí huyết giúp nàng bình tĩnh trở lại, một bên thì không thèm đoái hoài nhìn ngó đến Diệt Tuyệt sư thái, coi bà ta như không khí nhưng mồm thì không ngừng trào phúng khích bác.
Phốc!
Quả nhiên Ngô Chính hành động kết hợp với miệng lưỡi đã đủ để trọng thương Diệt Tuyệt sư thái, khiến bà ta tức giận đến mức thổ huyết, khí tức rối loạn không còn trầm lãnh ổn định như trước đó.
Đối diện mũi kiếm chỉ cách mi tâm của mình một phân, Kỷ Hiểu Phù ánh mắt cực kỳ thương tâm đau đớn kèm theo vẻ thất vọng tràn trề, chỉ vì nàng trong mình mang cốt nhục của Dương Tiêu và sinh ra hài tử của hắn mà Diệt Tuyệt sư thái không ngờ lại muốn giết chết cả nàng và hài tử của nàng nữa.
Chưa kể vừa rồi Diệt Tuyệt sư thái còn không phủ nhận lời nói của Ngô Chính, bà ta ý định là muốn cưỡng ép Kỷ Hiểu Phù ám sát Dương Tiêu, sau đó hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ giết luôn mẫu tử hai người để diệt cỏ tận gốc.
Kỷ Hiểu Phù thực sự không thể tin tưởng trước mắt nàng lão ni cô độc ác tàn nhẫn này lại chính là sư phụ của mình.
“ Ài... như thế này đi, ngươi hoặc là bỏ xuống Ỷ Thiên kiếm cùng ta công bằng sinh tử quyết đấu không ai can thiệp, hoặc là buông tha cho mẫu tử hai người bọn họ sau đó ngươi có thể mang đám người ni cô mồm thối kia trở về, bằng không... ta không ngại trước mặt ngươi mà tàn phế từng cái đồ đệ yêu quý của ngươi! ”
Ngô Chính lúc này lại quay người về phía Diệt Tuyệt sư thái, hai tay chấp sau lưng dùng tư thế bề trên phách lối mà nhìn xuống Diệt Tuyệt sư thái đang bừng bừng tức giận kia.
Diệt Tuyệt sư thái trong thâm tâm lúc bấy giờ đang cực độ phẫn hận tự mình thề thốt trong lòng một ngày nào đó nhất định sẽ khiến cho Ngô Chính muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không yên, sau đó lại phanh thây hắn ra làm trăm mảnh đem phơi xác cho chim ăn.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ độc ác trong lòng của Diệt Tuyệt sư thái không thể nào thốt ra ngoài miệng trong tình cảnh như thế này.
Trong lúc chờ đợi Diệt Tuyệt sư thái nghiến răng nghiến lợi trầm tư, Đông Phương Bạch thì có chút nhàn rỗi đã tiếp tục khâu thêm một mũi nữa trên đôi môi của Đinh Mẫn Quân, hơn nữa cũng không có ý định sẽ dừng lại.
“ Dừng tay! ”
Diệt Tuyệt sư thái trông thấy như vậy chỉ biết bất lực quát lên chói tai.
Tuy nhiên Đông Phương Bạch động tác khâu vá vẫn rất từ tốn chậm rãi nhưng lại cực kỳ uyển chuyển thành thục không có lấy một động tác thừa, hoàn toàn không để lời nói của Diệt Tuyệt sư thái vào tai.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|